Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thỏa thuận

Tiểu thuyết gốc · 1115 chữ

Hồ Nguyên Trừng tròn xoe mắt ngạc nhiên, người phụ nữ trước mặt hắn quá thông minh khiến hắn thoáng chốc không nghĩ rằng nàng mới chỉ 16 tuổi. Nàng không chỉ thông minh mà còn quá bạo dạn , có nữ tử nào 16 tuổi mà đề nghị chuyện hôn nhân sổ sàng như vậy? Hồ Nguyên Trừng không phải là không có sự phân vân, một sự thẳng thắn quá mức. Không phải nữ tử 16 tuổi thì phải thẹn thùng trong những chuyện như thế này sao? Nữ tử 16 tuổi thì phải mộng mơ về một tương lai đầy màu hồng mơ ước sao? Cớ sao nữ tử này lại khác biệt đến vậy, hắn hướng đôi mắt nhìn về phía Kỳ Vũ.

-"tiểu thư bị đem ra làm con rối trong những mưu toan chính trị, nàng không cảm thấy tức giận sao?"

Vạn Kỳ Vũ nở một nụ cười cho có lệ, đôi mắt không giấu khỏi vẻ buồn phiền.

• "tức giận ư? Để làm gì? Cả ta và ngươi đều giống nhau cả thôi, sinh ra trong một gia tộc quá lớn khiến cho tương lai của bản thân đã trở thành công cụ của gia tộc. Từ lúc sinh ra đã là một công cụ rồi, có thể thay đổi gì sao?"

Nói đoạn liền đứng lên, bước vài bước về phía trước nhìn vào cánh chim đang bay trên bầu trời xanh kia, nàng cảm thán.

• "ngươi biết không, lúc nãy còn trong tay bọn bắt cóc, ta đã nhìn cánh chim ấy, nghĩ đến ý nghĩa của sự tự do. Nhiều lúc ta cũng chỉ muốn làm một nữ tử bình thường, cùng phu quân sống những năm tháng bình yên, không có tranh đấu cung đình, không phải gánh vác sứ mệnh gia tộc, có thể tự do bay lượn như cánh chim trời kia"

Hồ Nguyên Trừng đứng nhìn bóng Vạn Kỳ Vũ từ sau lưng, hắn cảm thấy thương cảm cho mong ước của nàng. Dáng người thướt tha ấy khiến hắn muốn ôm lấy nàng vào lòng mà chở che, mà yêu thương và bảo vệ. Bất giác hắn tiến lại gần nàng, đưa cánh tay ra định ôm lấy nàng, nhưng chưa kịp chạm đến thì Vạn Kỳ Vũ bất thình lình quay lại trừng mắt nhìn hắn.

• "rồi rốt cuộc ngươi có muốn cưới ta không?"

Hồ Nguyên Trừng giật mình bước lùi vài bước. Không phải lúc nãy vừa mới yểu điệu thục nữ lắm sao? Tại sao giờ lại mạnh bạo đến như vậy? Hắn đương nhiên không có lý do gì từ chối. Hồ Nguyên Trừng khẽ gật đầu, lúc này Kỳ Vũ chỉ tay về phía hắn cương quyết.

• "vậy thì việc đầu tiên, ngươi sẽ phải là thái tử, có làm được không, trả lời đi!"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy liền phất cây quạt giấy, lấy lại thần thái, tự tin trả lời.

-"ta đương nhiên sẽ làm thái tử, điều kiện của nàng không có gì khó với ta"

Vạn Kỳ Vũ lúc này mĩm cười xua tay, nàng tiến lại gần Hồ Nguyên Trừng, vừa bước tới vừa nói.

• "điều kiện ư? Ngươi có chút nhầm lẫn rồi, việc ngươi trở thành thái tử rồi thành vua, còn ta là hoàng hậu, đó không phải điều kiện, đó là hành trình mà ngươi và ta phải đi"

Hồ Nguyên Trừng lại giật mình bước lùi lại vài bước, đến khi chân chạm tảng đá to mà hắn và nàng vừa ngồi, hắn mới khựng lại. Vạn Kỳ Vũ nói không sai, cái việc mà nàng vừa nói ra là tiến trình mà hắn và nàng phải đi, không thể xem là điều kiện. Kỳ Vũ lại áp sát hắn, đôi mắt nhìn hắn đầy mị lực, chỉ tay vào ngực hắn,

• "điều kiện của ta đơn giản là ta không muốn hầu chung chồng với nữ tử khác, ngươi không được lập phi. Ngươi có làm được không, trả lời ngay!"

Nói xong đoạn đẩy mạnh tay khiến Hồ Nguyên Trừng ngồi xuống tảng đá. Hồ Nguyên Trừng suy nghĩ trong lòng, hắn cũng không phải loại háo sắc, mà nếu hắn cưới một mỹ nữ tài sắc vẹn toàn hiếm có là nàng thì hắn cần thêm phi làm gì chứ? Điều kiện của nàng cũng không phải là không chấp nhận được, hắn khẽ gật đầu.

-" được , ta đồng ý"

Vạn Kỳ Vũ thấy vậy liền hạ thấp người xuống, đè ngửa Hồ Nguyên Trừng ra trên tảng đá như hắn vừa nãy mới làm với nàng, ánh mắt phong tình, lấy ngón tay chọc nhẹ vào môi hắn.

• "điều kiện thứ hai của ta. Hài tử của ta sau này đương nhiên sẽ là thái tử, ta muốn nó mang họ Vạn của ta, sau này nó lên ngôi vua mới cho đổi lại họ Hồ nha. Không biết... ý chàng ra sao?"

Hồ Nguyên Trừng nhăn mặt.Việc đổi họ thế này chẳng có ích lợi gì cả, tại sao lại phải phiền phức như vậy. Nguyên lai cha hắn Hồ Quý Ly ban đầu làm tướng lấy họ Lê, sau khi soán ngôi vua thì đổi lại họ gốc là họ Hồ. Vấn đề cũng không đáng nói nếu như họ Hồ không phải là họ gốc của hắn bên Ung quốc. Lấy lại họ Hồ như khẳng định "ta là người Ung quốc" vậy, khiến dân chúng An Nam quốc có cảm giác như vừa bị cướp nước, khiến Hồ gia không được lòng dân. Hồ Nguyên Trừng hiểu thâm ý của Vạn Kỳ Vũ. Hắn lách người khỏi tảng đá, bật đứng dậy, phe phẩy cây quạt giấy, hậm hực nói.

-"cái này đâu phải điều kiện, cái này là tiểu thư đang mỉa mai Hồ gia ta"

Vạn Kỳ Vũ khẽ cười, nàng cũng từ từ đứng dậy, lời nói có chút khen ngợi.

• "ta đúng là không nhìn lầm, Hồ Nguyên Trừng ngươi đúng là thông minh tài trí và cả bao dung đều hơn hẳn cái tên thái tử đáng ghét kia"

Hồ Nguyên Trừng ngẩng cao đầu, những lời Vạn Kỳ Vũ vừa nói không phải là điều đương nhiên sao? Tại sao còn thử lòng hắn về những chuyện đương nhiên như vậy. Lúc này Kỳ Vũ đến bên cạnh hắn, nàng khẽ nói.

• "đi thôi"

Hồ Nguyên Trừng ngạc nhiên

-"đi đâu?"

• "đi về, chứ còn đi đâu nữa? Không phải ngươi tới đây để cứu ta sao, còn không mau đưa ta về Vạn gia trang"

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.