Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đối mặt Hồ Nguyên Trừng

Tiểu thuyết gốc · 1643 chữ

Hồ Nguyên Trừng dìu Vạn Kỳ Vũ rời đi. Khoảng vài chục trượng gần đó có một hồ nước nhỏ, hắn dìu nàng tới một tảng đá bên hồ, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống. Cảnh vật xung quanh đúng theo câu nói "phong thủy hữu tình" . Người đẹp ngự trên cự thạch giữa non xanh nước biếc . Hồ Nguyên Trừng lấy ra một chiếc khăn tay, đến bên hồ nước trong xanh nhúng khăn xuống nước , sau đó vắt khô . Hắn cầm khăn tiến đến ngồi cạnh Vạn Kỳ Vũ, vòng tay ôm nàng, tay còn lại đưa khăn nhẹ nhàng hướng đến lau khuôn mặt lem luốc của Kỳ Vũ.

-"tiểu thư, đã để nàng phải khổ sở rồi, dùng tạm khăn của ta đi"

Vạn Kỳ Vũ đưa tay lên chặn lại, nàng cầm lấy chiếc khăn, nở một nụ cười gượng gạo.

• "không cần hoàng tử phải lo, chuyện lau mặt, Kỳ Vũ tự làm được"

Hồ Nguyên Trừng đưa khăn cho Vạn Kỳ Vũ, nhìn nàng lau vết lấm lem vương trên mặt, bàn tay vẫn vòng ôm vai nàng. Vạn Kỳ Vũ lau mặt xong liền cười một nụ cười cho có lệ.

• "hoàng tử, có thể buông tay ra được không, ngài định ôm ta đến bao giờ?"

Hồ Nguyên Trừng ngơ ngác, thái độ này là gì? Đâu có giống một người biết ơn với ân nhân cứu mạng? Vạn Kỳ Vũ nở một nụ cười nửa miệng.

• "ngài ôm ta cũng đã ôm từ lúc nãy đến giờ rồi, phải chăng là sợ ta bỏ trốn?"

Hồ Nguyên Trừng giật mình. Hắn thu bàn tay lại, đứng dậy bật cây quạt giấy phe phẩy trước mặt, vẻ mặt bực bội.

-"tiểu thư nói vậy là có ý gì?"

Vạn Kỳ Vũ liếc nhìn Hồ Nguyên Trừng, cười một nụ cười nghi hoặc.

• "mọi chuyện không phải quá rõ ràng rồi sao. Lý do gì mà hoàng tử của an nam quốc không ở trong cung điện của mình ở kinh thành mà lại xuất hiện ở trong một cánh rừng tại Hoa Lư thế này. Ngài đừng nói là ngài trèo đèo lội suối để đến đây cứu ta đấy nhé"

Hồ Nguyên Trừng cau mày bực tức, hắn xoay người đi chỗ khác để che giấu sắc mặt của mình, đồng thời phe phẩy cây quạt giấy.

-"nếu ta bảo ta chủ ý tới đây cứu tiểu thư thì sao?"

Vạn Kỳ Vũ "ồ" lên một tiếng ngạc nhiên. Nàng bị bắt cóc cũng chưa tới một ngày, quan binh tìm kiếm cả cánh rừng không thấy, vậy thế nào mà một người từ kinh thành chạy tới đây tìm kiếm là gặp được ngay? Nàng mỉa mai hắn.

• "vậy...sau khi cứu được tiểu nữ, không biết hoàng tử mang về phủ của mình để sử dụng, hay là... đem ta làm món quà cho hoàng huynh của ngài"

Hồ Nguyên Trừng trợn mắt " hự" một tiếng tức giận , mọi thứ lại không theo dự đoán của hắn. Không phải là Vạn Kỳ Vũ được cứu sẽ ôm hắn vừa khóc lóc vừa mừng rỡ sao? Không phải nàng sẽ mang ơn của hắn mà dựa dẫm vào hắn để hắn đưa nàng về sao? Cớ gì nàng lại mỉa mai hắn thế này, hắn chưa nói được gì thì Vạn Kỳ Vũ lại nói tiếp,

• "quân binh vạn gia ta tìm suốt một ngày một đêm không ra. Hoàng tử đi một mạch từ kinh thành đến đây như biết trước được mọi chuyện vậy, không phải là ... ngài chính là chủ mưu đích thực trong chuyện này chứ?"

Hồ Nguyên Trừng tức giận đập cây quạt giấy vào lòng bàn tay, tại sao từ vị thế "anh hùng cứu mỹ nhân"lại thành kẻ chủ mưu bắt cóc rồi? Hắn quay sang nhìn nàng cương quyết.

-"không có, ta thực sự là đến cứu nàng. Bởi vì mật thám của ta thu thập được nhiều tin tức, nên ta đã đến đây trước khi nàng bị bắt. Ta chắc chắn không phải chủ mưu, còn ai bắt cóc nàng, thứ lỗi ta không nói được"

Vạn Kỳ Vũ vẫn ngồi trên tảng đá, hai ngón tay cái vân vê nhau, nàng lại cười một nụ cười cho có lệ.

• "ta biết có một kẻ hận ta đến nỗi không làm gì được ta thì lại đi bắt các hầu nữ nhuộm tóc đỏ cho họ, rồi hành hạ họ đến tàn phế. Cả kinh thành đều biết kẻ đó nha"

Hồ Nguyên Trừng giật mình, thì ra nàng đã đoán được mọi chuyện, thế nhưng lúc này Kỳ Vũ lại nói.

• "dù có nói hay không thì ai cũng sẽ nghĩ rằng kẻ đó là chủ mưu. Để ta thử đoán xem, đầu tiên thuê bọn cướp bắt cóc ta, sau đó tiện tay diệt trừ bọn cướp là cái lợi thứ nhất. Xuất hiện cứu ta khiến vạn gia ta phải mang một món nợ ân tình là cái lợi thứ hai. Đổ mọi tội danh lên kẻ đó, người đã lấy đi ngôi vị thái tử vốn xứng đáng với người thông minh hơn, khiến kẻ đó khó giữ được ngôi vị, là cái lợi thứ ba. Thật không ngờ nha, người xưa nói một mũi tên trúng hai con nhạn, không ngờ nay hoàng tử chỉ một mũi tên mà trúng một lúc ba con hạc. Tiểu nữ khâm phục sát đất"

Hồ Nguyên Trừng giật mình, cả hắn cũng không nghĩ đến cái mưu kế đó. Mặc dù bị đổ oan, nhưng hắn vẫn là nhận thấy cái suy luận đó quá hợp lý. Hắn tiến lại gần Kỳ Vũ đưa cây quạt giấy nâng nhẹ cằm nàng lên, đôi mắt âu yếm.

-"nàng thật sự rất thông minh, nhưng thông minh quá lại phạm sai lầm. Ta không hề chủ ý bắt cóc nàng, ta là thật lòng đến cứu nàng"

Vạn Kỳ Vũ tinh nghịch, nàng nhìn hắn với đôi mắt vàng long lanh đẹp mê hồn của mình, nở một nụ cười ẩn ý.

• "vậy, tại sao... chàng lại cứu ta, như vậy không phải chống đối hoàng huynh của mình sao"

Trong hoàn cảnh đó, Hồ Nguyên Trừng cảm thấy trong lòng rạo rực. Hắn ép sát Kỳ Vũ, khiến nàng giật mình lùi lại, thoáng chốc đã bị hắn đè ngửa lên tảng đá. Hắn ở trên, đôi môi áp sát khuôn mặt nàng, thỏ thẻ.

-"vì..ta đã lỡ say mê nàng rồi. Không chỉ vì vẻ đẹp, mà cái sự thông minh nhân ái của nàng đã đánh đổ trái tim ta"

Hắn càng nói càng áp sát, mà Vạn Kỳ Vũ dùng sức đẩy hắn ra không được. Đến lúc môi hắn dường như sắp chạm đôi môi nhỏ đỏ xinh của nàng, Kỳ Vũ la lên.

• "a... Không phải hoàng tử cũng giống hoàng huynh của ngài, định cưỡng dâm ta đó chứ?"

Chuyện Hồ Quý Chén "làm gì đó" khiến áo quần Vạn Kỳ Vũ không lành lặn, để nàng vừa khóc vừa chạy ra kêu cứu đã làm trò cười cho biết bao nhiêu người rồi. Hồ Nguyên Trừng là người bản tính cương trực , hắn khinh bỉ điều ấy nhất. Hồ Nguyên Trừng lập tức bật dậy, phất cây quạt giấy phe phẩy trước mặt.

-"làm gì có chuyện ấy, bổn hoàng tử tuyệt không phải là loại hạ lưu đó"

Vạn Kỳ Vũ đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch. Nàng ngồi dậy xích lại bên cạnh Hồ Nguyên Trừng, nhẹ nhàng đặt hai bàn tay lên vai hắn, từ từ hạ cằm mình lên bàn tay, nhỏ nhẹ vào tai hắn.

• "đương nhiên rồi, hoàng tử đâu phải là loại hạ lưu giống như... kẻ đó, nhỉ"

Kẻ đó là ai chứ, chính là hoàng huynh của Hồ Nguyên Trừng, trong lời nói của Vạn Kỳ Vũ chứa đựng sự mỉa mai. Hồ Nguyên Trừng biết điều đó, hắn "hừ" một tiếng, đứng dậy bước hai bước rời khỏi nàng,

-"tiểu thư không cần mỉa mai ta"

Vạn Kỳ Vũ lúc này liền thu liễm lại, tỏ vẻ nghiêm túc, hướng về phía Hồ Nguyên Trừng mà rằng.

• "hoàng tử, ở đây chỉ có hai chúng ta, thôi thì chơi bài ngửa luôn đi"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy liền quay lại nhìn nàng có chút không hiểu.

-"ý tiểu thư là sao?

Vạn Kỳ Vũ chỉ tay về phía Hồ Nguyên Trừng, nở một nụ cười nửa miệng.

• "An Nam quốc ai cũng biết hoàng gia các người nghi kỵ Vạn gia ta, luôn đề phòng và muốn tiêu diệt Vạn gia. Căng thẳng ngày một cao dẩn đến khả năng xảy ra nội chiến đẩm máu . Thế nhưng lại có một cách trung hòa mọi mâu thuẫn, đó là hôn phối chính trị giữa ta và thái tử. Ta là độc nhất hài tử của vạn gia sẽ hôn phối với một người sau này kế vị ngai vàng của hồ gia, đó chính là cuộc hôn nhân chính trị vẹn toàn nhất. Chỉ là tên Hồ Quý Chén kia quá ngu dốt hại ta suýt mất mạng, khiến tình hình không thể cứu vãn nổi"

Nói đến đây lại ngập ngừng đôi chút, khuôn mặt có chút e thẹn.

• "theo ta đoán.... hoàng đế muốn nối lại cuộc hôn nhân này nên chọn ngươi thay thế, có phải không...? Nếu ta nói đúng thì chúng ta lật bài ngửa, hai bên đều nói thẳng những điều kiện của mình đi"

Vạn Kỳ Vũ cuối cùng cũng nói thẳng nói thật với Hồ Nguyên Trừng, vậy thì phản ứng của Hồ Nguyên Trừng là gì?

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.