Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

di sản, những bí ẩn của mẫu thân

Tiểu thuyết gốc · 1046 chữ

Ngày thứ ba ở Vạn gia trang, Vạn Kỳ Vũ hôm nay hướng đến căn phòng mà mẫu thân từng ở. Khi mẫu thân mất nàng mới chỉ ba tuổi, cái tuổi quá nhỏ để biết được nỗi đau quá lớn ấy. Trong ký ức của nàng, mẫu thân đại nhân hiện ra với hình ảnh rất mơ hồ. Nàng bước vào phòng, hình ảnh hiện ra là một căn phòng bình dị nhưng rất gọn gàng, những vật dụng trong phòng không có gì có giá trị nhưng lại có kiểu cách thiết kế rất gọn gàng. Nàng quay sang tiểu quản gia hỏi.

• "tiên sinh, tại sao vật dụng trong phòng mẹ ta lại không có thứ gì quý giá, có lý do gì đó cho việc này sao?"

Tiểu quản gia cúi đầu, đôi mắt có chút hoài niệm.

-"tiểu thư không biết, phu nhân lúc sinh thời là người giản dị, rất ghét xa hoa phung phí. Người thường nói rằng ngoài kia còn rất nhiều người đói khổ, sự xa hoa của người giàu là sự vô cảm với những mảnh đời bất hạnh, là tàn nhẫn với đồng tộc của mình. Thế nên phu nhân chỉ dùng những thứ vật dụng cần thiết, không bao giờ sưu tầm những thứ châu báu xa hoa"

Nàng hướng về bức tranh treo tường, bức tranh vẽ một người phụ nữ tuyệt đẹp với mái tóc đen dài, nàng cảm thán.

• "mẫu thân đại nhân, người quả đúng là hồng nhan bạc phận"

Đôi mắt vàng của nàng khẽ nhắm lại, cảm nhận khoé mắt hơi cay. Nàng bước tới bàn ngồi xuống. Cái bàn gỗ cứng này cũng không phải làm từ loại gỗ đắt tiền gì, trên bàn có một đĩa trái cây, trong đĩa có đúng ba quả táo. Nàng lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, đôi môi nhỏ đỏ xinh của nàng mấp máy.

• "tiên sinh, ba quả táo này có nghĩa là sao. Mẫu thân ta đã mất hơn mười năm, sao trên bàn còn để hoa quả? chuyện này phải chăng có chút ẩn ý"

Tiểu quản gia khẽ cúi đầu, đôi mắt thoáng nhìn vào quá khứ xa xăm.

-"đây là ý của lão gia, người hạ lệnh mỗi ngày đều phải mang táo vào phòng phu nhân như thủa phu nhân còn tại thế. Lúc sinh thời phu nhân rất thích táo, người còn nói "mỗi ngày ăn một quả táo thì sẽ không phải tới gặp bác sĩ". "

Kỳ Vũ quay sang nhìn tiểu quản gia, khuôn mặt có chút ngờ nghệch, đơn giản vì nàng vừa nghe được một danh từ mà nàng chưa từng nghe trước đó.

• "bác sĩ? Tiên sinh, bác sĩ là gì?"

Tiểu quản gia hướng ánh mắt về phía bức tranh, trông thần sắc có vẻ đượm buồn,

• "bác sĩ là cách gọi của phu nhân nói về những người thầy thuốc"

Vạn Kỳ Vũ có chút suy tư. Vì sao gọi đại phu là bác sĩ, danh từ này nàng chưa nghe bao giờ. Lúc này tiểu quản gia sau một lúc trầm ngâm, ông ấy lại nhìn bức tranh, hoài niệm.

-"phu nhân thích táo không chỉ vì công dụng của nó, người còn nói trái táo là một loại trái cây mang một ý nghĩa to lớn, được gọi là trái của sự phân biệt thiện ác"

Vạn Kỳ Vũ càng lúc càng ngạc nhiên.

• "tiên sinh nói rõ hơn được không?"

Tiểu quản gia lắc đầu.

-"tiểu thư, thuộc hạ cũng không rõ, lúc trước thuộc hạ có hỏi nhưng phu nhân không nói"

Kỳ Vũ càng lúc càng thấy tò mò, nàng chắc rằng mẫu thân có mang theo một bí mật nào đó rất lớn. Nàng cầm một trái táo lên, cắn thử một miếng, hương vị thanh mát của trái táo thấm đều trong miệng khiến tinh thần cũng thoải mái hơn. Trước đây nàng không để ý đến táo, nhưng hôm nay nàng đã có cái nhìn khác đi rất nhiều về loại trái được trồng từ phương bắc này. Nàng cầm trái táo cắn dở, đứng dậy cắn thêm một miếng, vừa đi vừa thưởng thức, hướng tới chiếc tủ đồ. Nàng mở tủ đồ áo của mẹ, nhìn vào trong là những bộ y phục rất đẹp nhưng không đắt, những bộ y phục xứng đáng với địa vị phu nhân của tướng giữ kinh đô. Bất chợt trong những bộ đồ ấy, nàng phát hiện có một bộ y phục nhìn rất lạ, nàng chưa từng thấy bao giờ. Đó là một chiếc áo rất dài, và xẻ tà hai bên. Nàng cầm bộ áo dài trắng nhìn thật kỹ, có chút hứng thú.

• "tiên sinh, bộ y phục này do ai thiết kế, nhìn thật kỳ lạ"

Tiểu quản gia nhìn bộ áo dài, trầm ngâm. Ông là một trong những người từng thấy phu nhân mặc bộ đồ này.

-"tiểu thư, nô tài không biết. Lần đầu nô tài và lão gia gặp phu nhân là lúc phu nhân mặc bộ đồ này, không biết phu nhân mua hay may nó ở đâu"

Vạn Kỳ Vũ nghe xong, đã thắc mắc lại càng thắc mắc hơn. Tiểu quản gia nhìn Kỳ Vũ, trong ông như có chút mong muốn một điều gì đó.

-"tiểu thư, sao người không thử mặc bộ đồ này xem sao. Khi phu nhân mặc nó, trông người rất đẹp, có thể tiểu thư cũng rất hợp với bộ y phục này"

Nghe tiểu quản gia nói vậy, lại rất hợp ý của mình, Kỳ Vũ quay sang hướng tiểu quản gia mỉm cười gật đầu.

• "ta sẽ làm theo ý muốn của tiên sinh"

Khuôn mặt tiểu quản gia có chút biểu hiện vui mừng, ông vui vẻ cúi đầu, sau đó lui ra ngoài đóng kín cửa lại, để lại nàng trong phòng của mẫu thân. Nàng nhìn ngắm những di vật mà mẹ nàng đã để lại. Nàng cầm trên tay bộ áo dài, hai tay đưa lên cao nhìn ngắm, buột miệng gọi mẫu thân một tiếng "mẹ ơi, nhi nữ trở về với mẹ rồi đây".

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.