Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

viếng mộ, hoài niệm

Tiểu thuyết gốc · 1006 chữ

Vạn Kỳ Vũ mở cửa bước ra với bộ áo dài màu trắng thướt tha. Tiểu quản gia nhìn nàng có chút choáng ngợp, ông cảm giác như trở về quá khứ, với nữ chủ đứng trước mặt ông, chỉ là...

-"tiểu thư, người có khuôn mặt rất giống phu nhân, chỉ là màu tóc của phu nhân màu đen và đôi mắt người màu nâu, nếu không vì sự khác biệt đó lão nô còn tưởng phu nhân trở về"

Kỳ Vũ mỉm cười, với tiểu quản gia, nàng cũng có chút hài lòng.

• "tiên sinh thật biết làm vui lòng người khác"

Tiểu quản gia cúi đầu, sau đó dẫn nàng bước đi. Bây giờ là lúc làm việc chính : viếng mộ mẫu thân.

Nàng mặc trên người bộ áo dài trắng thướt tha bước đi phía sau tiểu quản gia, tay ôm một giỏ táo và bó nhang mới. Giữa Vạn gia trang rộng lớn này, trung tâm của nó chính là ngôi mộ của phu nhân nguyên soái thống lĩnh tam binh của An Nam quốc. Cũng nhanh chóng, Vạn Kỳ Vũ đã tới được nơi cần tới. Ngôi mộ vẫn được gia nhân chăm sóc rất cẩn thận khiến cho Kỳ Vũ không còn việc gì để làm. Nàng quỳ xuống trước mộ, xắp xếp đĩa trái cây, thắp ba nén hương cúng bái. Hương khói nghi ngút, nàng vẫn quỳ đó, ánh mắt nhìn vào bia mộ, trong lòng có chút không hiểu.

• "tiên sinh, sao mộ mẹ ta lại đơn sơ hơn cả mộ một thường dân như vậy, phải chăng đây là ý của mẫu thân?"

Tiểu quản gia cúi đầu thi lễ, sau đó hướng ánh mắt về phía nấm mộ, trầm ngâm một lúc.

-"tiểu thư nói không sai.sinh thời phu nhân quan niệm cái chết chỉ là sự bắt đầu của một cuộc sống khác, phải từ bỏ những vương vấn cuộc sống cũ. Người luôn cho rằng người chết không nên giành đất của người sống, vì vậy mà nấm mộ của người phải thật đơn sơ."

Vạn Kỳ Vũ chau mày, nàng rất không đồng ý với sự đơn sơ này.

• "tiên sinh, vậy ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu ta thì sao? Họ cũng đồng ý với việc này à?"

Tiểu quản gia tròn xoe mắt ngạc nhiên,

-"tiểu thư, người thực sự không biết hay đang nói đùa vậy. Phu nhân xuất hiện ở hoa lư này một thân một mình, không hề có bất cứ ai quen biết"

Kỳ Vũ giật mình, rốt cuộc bao nhiêu năm qua nàng đã sống như thế nào vậy, cả thân thế của mẹ mà nàng còn không quan tâm, có phải quá bất hiếu không? Nàng cảm thấy căm giận bản thân mình, ngày trước chỉ biết có tên Hồ Quý Chén, không biết mẹ ruột mình là ai. Đôi bàn tay nàng đang để lên đùi bất giác nắm chặt lại. Miệng nàng mấp máy.

• "tiên sinh, cha mẹ ta gặp nhau như thế nào, xin tiên sinh cho ta biết thêm về mẹ ta, cầu xin tiên sinh"

Kỳ Vũ ba tuổi mất mẹ, lớn lên trong sự cưng chiều hết mực của cha nên nàng trở nên hư hỏng như thế, đến nỗi mẹ mình thế nào cũng không quan tâm. Trong lòng nàng bây giờ hỗn độn những cảm xúc tiêu cực. Tiểu quản gia nhìn nàng thở dài, ông hồi tưởng về quá khứ.

-"lần ấy, phu nhân xuất hiện với bộ y phục mà tiểu thư đang mặc, xung quanh không có một người thân quen. Không nhà cửa, không tài sản, cứ như người từ trên trời rớt xuống vậy"

• "từ trên trời rớt xuống"

Trong đầu Kỳ Vũ có thoáng chút liên tưởng, người từ trên trời xuống trần thì nàng biết một người, sư tôn nàng, thượng tiên Âu Cơ. Chỉ là chuyện của mẫu thân nàng không giống tiên giáng trần. Tiểu quản gia lại nói tiếp.

-"phu nhân lúc đầu rất hoảng loạn, được lão gia bảo vệ che chở nên dần lấy lại thăng bằng. Sau thời gian dài cùng nhau trải qua bao vất vả khó khăn, lão gia yêu say đắm phu nhân và họ kết hôn. Phu nhân thông minh trí tuệ, học một biết mười, giúp đỡ lão gia rất nhiều. Chỉ là tư tưởng của phu nhân rất kỳ lạ không giống bất cứ ai, mà kiến thức của phu nhân cũng có rất nhiều điều kỳ lạ, cứ như không phải kiến thức ở thế giới này vậy."

• "kiến thức ở thế giới khác à?"

Vạn Kỳ Vũ buột miệng nói ra, nàng nhớ rằng mình có nghe đâu đó về chuyện những thế giới song song. Nhưng tiểu quản gia thì không biết điều này. Ông có chút ngơ ngác.

-"tiểu thư lại nói điều khó hiểu giống phu nhân năm đó rồi"

Kỳ Vũ mỉm cười, khi con người ta nghe thấy những chuyện kỳ lạ, đơn giản là họ không hiểu chuyện đó là gì. Nàng hướng đôi mắt vàng của mình về phía tiểu quản gia.

• "mẫu thân của ta là người Hoa Lư sao?"

Tiểu quản gia lắc đầu.

-"phu nhân từng nói mình là người Việt Nam"

Kỳ Vũ chau mày.

• "thế giới này làm gì có quốc gia nào tên là Việt Nam?"

Tiểu quản gia xua tay.

-"không phải, phu nhân nói mình là người An Nam, nhưng đến từ Việt Nam"

Vạn Kỳ Vũ lúc này vô cùng ngơ ngác.

• "An Nam quốc chúng ta làm gì có nơi nào tên Việt Nam?ta không hiểu"

Tiểu quản gia thở dài,

-"đâu phải riêng tiểu thư không hiểu, tất cả chúng ta đều không hiểu"

Vạn Kỳ Vũ nhìn vào bia mộ, nhắm khẽ đôi mắt lại, cố nhớ lại một vấn đề gì đó. "Việt Nam sao? Chẳng lẽ là một thế giới song song".

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.