Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Nguyên Trừng

Tiểu thuyết gốc · 1679 chữ

Lại nhắc đến chuyện Hồ Nguyên Trừng lúc thua trí Vạn Kỳ Vũ, hắn hầm hầm trở về phủ Hoàng tử. Khi vừa về đến cửa thư phòng, hắn quay lại hạ lệnh cho hai cận vệ

-"các ngươi về phòng đi, hạ lệnh không ai được làm phiền ta"

Sau đó vào thư phòng đóng sầm cửa lại. Nguyên ngày hôm đó không thấy hắn ra ngoài khiến gia nhân cũng sợ hãi . Tối hôm đó, trong bếp phủ Thái tử, một nô tỳ và một đầu bếp đang chế biến thức ăn, người đầu bếp chợt nói

-"Không biết có chuyện gì mà hoàng tử lúc về phủ rất tức giận, đóng cửa nhốt mình trong thư phòng, còn không thèm ăn cơm trưa"

Tỳ nữ nghe vậy liền hưởng ứng câu chuyện.

-"Ta bưng đồ ăn lên hầu hạ hoàng tử, ngài còn chẳng thèm mở cửa mà trong phòng lệnh ra cho ta mang xuống bếp"

Đầu bếp lúc này đang thái thịt, cũng thở dài.

-"Hoàng tử chúng ta tài trí hơn người, nghe đâu hôm nay lại thua trí một nữ tử trên phố"

Nữ tỳ nghe xong thì hứng thú lắm.

-" Nữ tử nào mà có tài trí như vậy, thật đáng nể phục nha"

Đầu bếp quay sang mắng.

-" Ngươi ăn cây táo rào cây sung sao? Là người của phủ hoàng tử lại đi khen ngợi kẻ thù"

Nữ tỳ nghe thấy thì phụng phịu khuôn mặt.

-" Ta chỉ là có sao nói vậy, nữ tử đó tài giỏi thì ta khen, huống chi chỉ là đấu trí thắng một lần cũng không thể gọi là kẻ thù được. Nếu ta là hoàng tử, ta sẽ... sẽ..."

Nữ tỳ đang ngập ngừng, đầu bếp thì khẽ lắc đầu, bất chợt đằng sau có người nói tham gia vào.

-"thì sẽ làm sao?"

Nữ tỳ vừa được người khác mở lời, liền tuôn hết những lời muốn nói ra ngoài.

-" Ta mà là hoàng tử, ta sẽ theo đuổi vị cô nương kia, chinh phục trái tim nàng, bắt nàng phải can tâm tình nguyện về phủ ngày đêm nâng khăn sửa túi cho ta"

-"cô nương nói thật hợp lý, ta rất bái phục"

Nghe người khác khen ngợi mình, nữ tỳ vui sướng tự đắc, mà cũng không để ý người đang nói chuyện với mình là ai. Chỉ là đầu bếp sớm quay lại nhìn, ông ta hết hồn vì thấy đó là hoàng tử, mà hoàng tử cũng ra hiệu cho ông ta im lặng. Lúc này hoàng tử lại chỉ về khay thức ăn.

-"Khay thức ăn này trông thật ngon, là cho ai vậy."

Nữ tỳ nhanh nhảu nói.

-" Là cho hoàng tử, người vì tức giận mà bỏ cả cơm trưa, khay thức ăn này là bữa tối của người"

Người sau lưng đó liền nói.

-"là của hoàng tử sao, vậy ta không khách sáo"

Nói xong thò tay cầm đũa định gắp một miếng thịt, tỳ nữ vung tay đập vào tay gắp thịt một cái.

-"Ngươi là kẻ nào, dám to gan đụng đũa đồ ăn của hoàng tử"

Lúc này đầu bếp sợ hãi quát.

-"Ngươi.... ngươi không được vô lễ, nhìn xem người nói chuyện với ngươi là ai"

Nữ tỳ quay lại, cô hoảng hồn vì nhận ra người cô vừa đánh là hoàng tử, cô quỳ sụp xuống.

-"Hoàng tử, nô tỳ biết tội rồi, xin hoàng tử tha mạng"

Mà đầu bếp lúc này cũng quỳ xuống theo, run sợ. Hoàng tử bật cười sảng khoái.

-"a ha ha ha, đứng dậy hết đi"

Cả hai đứng dậy, đầu bếp lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. Lúc này hoàng tử gắp một miếng thịt bỏ vào mồm thưởng thức, cảm nhận một lúc liền nói,

-"rất ngon, ai nấu món này"

Đầu bếp vội vàng thi lễ

-" Bẩm hoàng tử, là nô tài"

Hoàng tử gắp thêm một miếng thịt nữa thưởng thức, gật đầu.

-"ngon lắm, lát nữa ngươi tự đi gặp chưởng quỹ nhận 10 lượng bạc, nói là ta ban thưởng"

Đầu bếp mừng rỡ

-"Tạ ơn hoàng tử"

Hoàng tử gật đầu, bỏ đủa xuống , quay sang nói với nữ tỳ.

-"ngươi bưng khay cơm này theo ta"

Nói xong ung dung bước ra, mà nữ hầu cũng vội bê theo khay cơm rượu theo đó mà đi.

Hồ Nguyên Trừng nếu so với hoàng huynh của hắn là Hồ Quý Chén thì hắn thông minh và trầm tính hơn nhiều. Vì thông minh tài giỏi nên trước giờ hắn ít khi chịu thua ai, nhưng lần này hắn lại thua một nữ tử còn nhỏ tuổi hơn hắn. Ban đầu hắn vô cùng tức giận, tự nhốt mình trong phòng một buổi chiều. Khi cơn giận đi qua, hắn bắt đầu nhìn nhận sự việc theo một chiều hướng khác.

Trước giờ những nữ tử tiểu thư quyền quý muốn lọt vào mắt xanh của hắn không phải là ít, nhưng chưa có nữ tử nào trừng mắt nhìn hắn như thế. Hắn nhớ lại khoảng khắc hắn giật khăn trùm đầu của nàng và nàng đã ngã vào vòng tay của hắn, đôi mắt vàng long lanh ấy nhìn hắn, nghĩ đến đó tim hắn loạn nhịp. Hắn cầm quạt giấy lên, thở dài, bụng hắn bắt đầu reo lên, hắn tự nhủ. "Phải rồi, đi ăn chút gì đã.

Khi vào bếp, gặp ngay tiểu nô tỳ đang nói về chuyện của hắn, khen ngợi kỳ vũ, hắn cảm thấy có lý và rất hợp ý hắn, hắn thầm nghĩ ," phải rồi, chỉ có cách trả thù như vậy mới là tuyệt vời nhất"

Nô tỳ mang bữa tối đi theo hắn, hắn dừng lại ngay vườn hoa, ngồi trên ghế đá. Nô tỳ biết ý liền đặt thức ăn lên bàn, hắn cầm bình rượu ngọc lên, xoa nhẹ

-"bình rượu thật đẹp"

Tự rót một chén rượu, đưa lên mũi ngửi hương thơm, rồi uống cạn, thỏa mãn thốt lên.

-"bình đẹp mà rượu cũng ngon nữa, quả là tuyệt mỹ"

Gắp thức ăn cho vào miệng, uống thêm một ly rượu, xong bật dậy xổ cây quạt giấy, vừa đi vừa quạt. Hắn hướng đến một bông hoa gần đó, trong lòng suy tư. " Quả là đệ nhất mỹ nữ kinh thành, nàng quá đẹp, nhưng mà... ác nữ vạn gia là sao?" Hắn lại nghĩ đến cảnh nàng lấy thân che chở cho đứa trẻ thường dân hắn lại tự hỏi "có ác nữ nào mà lại làm chuyện nhân đức ấy không?" . Hắn lại nghĩ "chua ngoa đanh đá sao? Không đúng, nàng rất cương quyết, nhưng không có câu nào to tiếng với hắn cả, thật sự rất lễ nghĩa. Phải nói là nàng không chỉ vô cùng xinh đẹp mà tài đức vẹn toàn mới đúng, rất xứng đáng là mẫu nghi thiên hạ, tuy nhiên... hoàng huynh có điểm nào xứng với nàng? Phải chăng chỉ là hoa lài cắm bãi cứt trâu mà thôi" . Càng nghĩ đến nàng bị chọc tức mà không giận, trước kẻ địch mà không loạn, rất có khí phách. Hắn hứng khởi bật ra hai câu thơ

-" giá như đổi phận làm trai được.

Thì sự anh hùng há bấy nhiêu?"

Tỳ nữ nghe xong bật cười

-" Hoàng tử, không phải người là nam nhân sao? "

Hắn quay lại nhìn tỳ nữ, cảm thấy cụt hứng. Hắn gấp cây quạt giấy lại, quay về ngồi vào ghế.

-"ta không có nói ta"

Tỳ nữ cúi đầu.

-"Nô tỳ biết lỗi"

Hắn lại rót chén rượu, nhìn lên ánh trăng non mới mọc, hương rượu ngập tràn trong miệng, cảm giác mơ hồ. Hắn mường tượng, "làn da nàng tựa như ánh trăng non kia vậy, trắng nõn nà" . Bất giác vươn tay nắm lấy bàn tay hầu gái, mắt vẫn không rời ánh trăng, đưa nhẹ bàn tay hầu gái lên vuốt vuốt, để sát má mình mà ấp. Buột miệng nói.

-"ôi mỹ nhân"

Tỳ nữ mắc cười quá, không nhịn được bật cười.

-"Hoàng tử, đây là tay của nô tỳ, không phải của mỹ nhân nào cả"

Hắn buông tay tỳ nữ, cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn phất tay.

-" ngươi cũng đi ra chỗ chưởng quỹ lãnh 10 lượng bạc đi, không cần ở đây làm phiền ta"

Tỳ nữ nghe vậy mừng lắm, nhưng vẫn hỏi thêm.

-"Tạ ơn hoàng tử, chỉ là không biết lý do gì mà hoàng tử lại thưởng cho nô tỳ?"

Hoàng tử quay sang trừng mắt.

-"Ta thưởng cho ngươi mà cũng cần có lý do sao?"

Tỳ nữ giật mình, cúi đầu rồi chạy đi, được vài bước thì quay lại nói.

-"Nô tỳ chúc hoàng tử sớm ngày chinh phục được vị mỹ nhân kia về nâng khăn sửa túi"

Nghe đến đây thì hắn cao hứng lắm, vỗ cây quạt giấy vào lòng bàn tay, nói lớn.

-"được, nói hay lắm, thưởng ngươi thêm 10 lượng bạc nữa"

Tỳ nữ mừng rỡ cúi đầu.

-"Tạ ơn hoàng tử, tạ ơn hoàng tử"

Sau đó hướng thẳng về phòng chưởng quỹ mà đến. Hồ Nguyên Trừng ở lại, tiếp tục uống rượu thưởng hoa ngắm trăng. Một lúc sau rượu hết mà thức ăn vẫn còn, cảm thấy chưa thỏa mãn, hắn cầm bình rượu lên lắc nhẹ.

-"sao lại hết ngay lúc cao hứng thế này"

Hắn định kêu gia nhân mang thêm rượu, thì lúc này một hắc y nhân bí mật đến gần bên hắn.

-"Hoàng tử, có chuyện lớn rồi"

Nói xong hắc y nhân liền đưa một tờ giấy nhỏ. Hoàng tử đón lấy, phất nhẹ tay, hắc y nhân lẫn vào bóng tối biến mất.hoàng tử đọc xong mảnh giấy, đem trước nến đốt , miệng lẩm bẩm.

-"yến tiệc hoàng cung? Cái trò đùa ngu dốt gì thế này?"

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.