Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

gặp Hồ Nguyên Trừng trên phố

Tiểu thuyết gốc · 2414 chữ

Vạn Kỳ Vũ cùng Đào nhi đi bộ trở về, theo sau có hữu hộ vệ bảo vệ. Nàng vẫn trùm khăn che kín đầu mình, cứ thế hòa vào dòng người trên đường. Bỗng nhiên nghe tiếng quát rõ to

"TRÁNH ĐƯỜNG, TRÁNH RA..."

một nam nhân cưỡi chạy như điên giữa lòng kinh thành khiến mọi người xung quanh hoảng hốt, tiếng vụt roi ngựa lẫn tiếng vó ngựa lộp cộp khiến ai nấy cũng đều giật mình. Mọi người dạt hết ra hai bên, Kỳ Vũ và người hầu cũng dạt vào ven đường. Chỉ là có một bé trai tầm 6 tuổi không biết gì vẫn đứng đó hoảng sợ. Vạn Kỳ Vũ nhìn thấy cảnh đó, nàng hốt hoảng chạy lại. Với cơ thể không có tu vi của mình, nàng ôm lấy đứa trẻ, lấy thân mình che chắn cho nó. Nàng biết cơ thể hiện giờ quá vô dụng, nhưng nàng tin chu tước hoả hồn phi phong huyền phẩm của mình có thể bảo vệ mình. Nàng phất phi phong lên che chắn trước vó ngựa điên cuồng đang phóng tới. Đào nhi lúc này hốt hoảng cực độ, thì lúc này hữu hộ vệ lao tới trước, vận chân nguyên tạo rào chắn. Con ngựa tông phải rào chắn bật ngửa ra sau mà tên cưỡi ngựa văng xuống đất. Kỳ Vũ tức giận mắng.

• "tên khốn kiếp, ngươi cưỡi ngựa chạy bạt mạng giữa kinh thành như thế định giết người à"

Người mẹ đứa trẻ thấy con mình được cứu mừng rỡ chạy ra đón lấy đứa bé, cảm ơn rối rít rồi bế đứa bé chạy mất, còn tên cưỡi ngựa thì lồm cồm bò dậy, đau đớn chửi.

- "Chó ngoan không cản đường, các ngươi biết lão tử là ai không?"

• "đánh cho ta, đánh vỡ mồm cho ta" kỳ vũ quát lên

"BỐP"

Hữu hộ vệ nắm cổ áo cho một tát, tên nài ngựa trừng mắt

-"Các ngươi dám...."

• "ĐÁNH"

"BỐP" một tát nữa, máu miệng nài ngựa chảy ra

-"Lão tử là người của hoàng thái tử..."

• "ĐÁNH GÃY RĂNG CHO TA "

"BỐP BỐP BỐP " liên tục ba cú đấm xuất ra, răng tên nài ngựa rớt mất mấy cái. Tên nài ngựa chưa kịp định thần thì hữu hộ vệ khóa tay, ép hắn quỳ xuống đất. Lúc này hắn hoảng hồn van xin.

-"Cô nương, là tiểu nhân sai rồi, cô nương tha mạng"

• "CÚT..."

Kỳ Vũ quát lên, tên nài ngựa bỏ luôn ngựa mà chạy mất. Mọi người xung quanh nhìn thấy đều vỗ tay tán thưởng. Ở gần đó, có một vị công tử bí ẩn và hai hộ vệ sĩ đi cùng, xem chừng tu vi cũng rất cao. Hắn đang ngồi uống rượu trong tửu lâu, nhìn mọi chuyện có vẻ rất tò mò.

-"Nữ nhân kia là ai mà có hộ vệ đi theo là cao thủ trúc cơ, lại dám đắc tội với người của hoàng huynh, thật khiến người ta tò mò.

Một vệ sĩ bên cạnh hỏi.

- "Hoàng tử, người định làm gì "

Tên Hoàng tử vỗ cây quạt giấy vào lòng bàn tay.

-" Đi, chúng ta xuống xem náo nhiệt "

Tên Hoàng tử đó không ai khác, hắn là hồ nguyên trừng, nhị hoàng tử của an nam tiểu quốc, con trai của hoàng đế Hồ Quý Ly.

Lúc này mọi người vây xung quanh Kỳ Vũ, vỗ tay tán thưởng

-"Cô nương, cô dạy cho tên mắt cao hơn trán kia một bài học, thật khiến người người hả dạ"

Một người dân lên tiếng, xung quanh đều vỗ tay. Lúc này đào nhi lại gần e dè nói.

-"tiểu thư, tên nài ngựa vừa rồi tự xưng là người của hoàng thái tử, người đắc tội với hắn không sợ làm phật lòng hoàng thái tử sao"

Kỳ Vũ nghe xong nheo mắt.

• "tại sao ta phải sợ mất lòng hắn, hắn không quản thuộc hạ, để gia nhân ra đường làm loạn, chứng tỏ cũng là kẻ chẳng ra gì"

Kỳ Vũ nói xong, thì cả hữu hộ vệ lẫn đào nhi đều tròn xoe mắt ra nhìn nàng với vẻ mặt ngạc nhiên cực độ. Nàng không để ý lắm, quay sang hành lễ với người xung quanh.

• "chư vị bà con, ta còn có việc, xin mọi người nhường đường"

Mọi người nghe vậy đều gật đầu, khen cô nương này lễ nghĩa, tránh cả ra nhường đường cho kỳ vũ, duy chỉ có 3 người không tránh đường. Kỳ Vũ dẫn hai hộ vệ bước đi, định rằng lách qua ba người đó, thì bọn họ cũng lách theo như cố tình cản đường. Kỳ Vũ liếc nhìn nam tử, nàng có chút giật mình, nàng nhận ra đó là hoàng tử Hồ Nguyên Trừng. Trong lòng nàng bây giờ không muốn gặp hắn. Nàng quay ngược lại định rằng sẽ đi đường khác, ngay lúc đó hắn lại mở miệng.

-"Vị cô nương này thật gan dạ, dám đắc tội với người của hoàng thái tử, không sợ hậu quả thảm khốc sao?"

Kỳ Vũ không trả lời, nàng lặng lẽ bước đi, nhưng nào có dễ vậy. Hồ Nguyên Trừng nhanh chóng lướt tới, vung cây quạt giấy trước mặt chặn đường nàng. Kỳ Vũ vội vã che khăn chùm lại tránh ánh nhìn của hắn, đào nhi thấy vậy vội vàng lao tới ôm lấy kỳ vũ, quát lớn.

-"vô sỉ, ngươi định làm gì tiểu thư nhà ta"

Hồ Nguyên Trừng gấp cây quạt giấy lại, đặt nhẹ lên cằm mình, ra vẻ ngạc nhiên.

"Ồ... không phải là hầu nữ Xuân Đào của vạn tiểu thư vạn phủ đây sao? Nghe nói nữa tháng trước chủ nhân ngươi bị thái tử Hồ Quý Chén cự tuyệt tình cảm, đã gieo mình xuống hồ nước trong hoàng cung tự vẫn đến giờ chưa tỉnh lại. Ngươi không ở Vạn phủ chăm sóc chủ nhân mình, tới đây làm gì?"

Nói xong khẽ lấy quạt giấy chỉ về phía Kỳ Vũ.

-" không lẽ, vị cô nương giấu mặt này là....."

Đào nhi tức giận, gạt mạnh cây quạt giấy ra, quát lớn.

-"ngươi... vô sĩ. Hữu hộ vệ, tới giúp tiểu thư "

Lúc này đào nhi mới nhận ra là hữu hộ vệ không giúp được. Trước mặt hữu hộ vệ là hai vệ sĩ của tên công tử kia, tu vi cũng ngang ngửa. Cả ba người đối mặt đều tỏa ra uy áp chân nguyên, và vì đối thủ có tới hai cao thủ nên hữu hộ vệ không dám manh động, chỉ có thể chờ đợi thời cơ. Lúc này Hồ Nguyên Trừng mới nhìn sang hữu hộ vệ nói.

-"À... thì ra là hữu hộ vệ, một trong tả hữu hộ vệ luôn bên cạnh bảo vệ an toàn cho vạn nguyên soái, một bước không rời"

Nói xong lại quay về hướng Kỳ Vũ nói tiếp .

-"Vậy vị tiểu thư này chỉ có thể là ái nữ của vạn nguyên soái mà thôi"

Đào nhi trừng mắt nhìn tên công tử khả ố, tay vẫn ôm chặt kỳ vũ, tức giận lắm.

-"ngươi... ngươi..."

Hồ Nguyên Trừng lại lấy quạt giấy vổ nhẹ lên trán mình.

-"Không đúng, không đúng, vạn tiểu thư vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, làm sao mà lại đứng ở đây được. Chẳng lẽ vạn nguyên soái lại có con rơi mới nhặt về? Không được,ta phải xem thử "

Vừa dứt lời, Hồ Nguyên Trừng bất ngờ chụp lấy khăn trùm đầu của Kỳ Vũ giật mạnh. Chiếc khăn bị giật văng ra làm mái tóc dài đỏ rực của nàng cũng tung bay theo, mà thân thể của nàng cũng bị kéo ngã. lúc này Hồ Nguyên Trừng đưa tay đón lấy, khiến thân thể kỳ vũ nằm gọn trong vòng tay của hắn. Mỹ nữ với đôi mắt vàng như ánh ban mai đang nằm gọn trong vòng tay của hoàng tử. Nàng dùng đôi mắt vàng long lanh của mình trừng mắt nhìn Hồ Nguyên Trừng, trong đôi mắt ấy không có chút sợ hãi, khiến Hồ Nguyên trừng càng thêm cảm giác thú vị.

Lúc này, Hồ Nguyên Trừng đã cao hứng tột độ, hắn lấy quạt giấy khẽ chạm vào môi mỹ nữ mà hắn đang ôm trong lòng.

-"Ồ, quả nhiên là "đệ nhất mỹ nữ kinh thành " Vạn Kỳ Vũ tiểu thư."

Đào nhi lúc này tức giận lắm, chạy lại kéo tay Kỳ Vũ trở về, chỉ mặt tên công tử quát lớn.

-"ngươi, ngươi không muốn giữ cái đầu trên cổ nữa hay sao?

Vạn Kỳ Vũ liền đưa tay ra hiệu đào nhi dừng lại.

• "đào nhi, em không được vô lễ"

Nói đoạn quay sang thi lễ với tên công tử khả ố.

• "vạn Kỳ Vũ tham kiến hoàng tử Hồ Nguyên Trừng, không biết hoàng tử muốn làm gì Kỳ Vũ?"

Đào nhi biết đó là hoàng tử thì giật mình hoảng sợ, còn Hồ Nguyên trừng nhìn thấy kỳ vũ như vậy lại tròn xoe mắt ngạc nhiên. "Đây là ác nữ vạn gia nổi tiếng vô giáo dục đây sao? tự nhiên lại hiểu lễ nghĩa như thế" , hắn cười nhếch mép, "không đúng, là ác nữ này muốn đóng kịch trước mặt bổn hoàng tử, hoàng tử sẽ cho ngươi hiện nguyên hình" nghĩ tới đây , Hồ Nguyên Trừng lại nói với Kỳ Vũ.

-" Trước tiên, để bổn hoàng tử chúc mừng tiểu thư đã hồi tỉnh và bình phục"

Nói xong cũng thi lễ, Kỳ Vũ thấy vậy cũng thi lễ đáp trả. Hai bên cùng chắp tay khẽ cúi đầu, miệng cũng mỉm cười, cũng liếc nhìn đểu nhau một lúc. Hoàng tử lại nói tiếp.

-" Nhân tiện đây, ta cũng có một thắc mắc đã lâu muốn hỏi tiểu thư, mong tiểu thư giải đáp."

Vạn Kỳ Vũ lại thi lễ

• "xin hoàng tử cứ hỏi "

Hồ Nguyên trừng lại vỗ cây quạt giấy vào lòng bàn tay, cao giọng như muốn tất cả mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

-"Cách đây nửa tháng, tiểu thư có tham dự buổi yến tiệc hoàng cung. Lúc đó tiểu thư bị hoàng huynh ta từ chối tình cảm giữa chốn đông người nên xem nhẹ mạng sống phụ mẫu ban cho mà nhảy xuống hồ nước tự vẫn. Ta vẫn luôn thắc mắc, là tiểu thư quá si tình không thể sống thiếu hoàng huynh ta, hay là...."

Nói tới đây liền ngoáy ngoáy cây quạt chỉ về phía Kỳ Vũ.

-"Hay là vì vẫn còn chút liêm sỉ, cảm thấy xấu hổ quá không dám ngước mặt nhìn ai nên mới tự đoạn tuyệt sinh mạng mình."

Vừa nói xong thì cả đám đông xung quanh cười ầm lên, làm kẻ xấu hổ càng thêm xấu hổ. Mà đào nhi không kìm được tức giận, mặc cho hắn có là hoàng tử, cô xông tới quyết ăn thua đủ.

-"tên Hoàng tử khả ố chết trôi, ta liều mạng với ngươi"

Ngay lúc này vạn Kỳ Vũ đưa tay chặn đào nhi lại, nhìn đào nhi khẽ lắc đầu. Đào nhi vẫn tức giận lắm nhìn Kỳ Vũ.

-"tiểu thư... hắn...."

Kỳ Vũ nhìn đào nhi nghiêm nghị.

• "em không nghe lời ta nữa sao?"

Đào nhi ấm ức dậm chân xuống đất mấy cái,

-"tiểu thư..."

Lúc này Kỳ Vũ mới quay sang Hồ Nguyên Trừng, khẽ mỉm cười thi lễ, làm hồ Nguyên Trừng trố mắt ngạc nhiên. Hắn nghĩ trong bụng "không đúng, lẽ ra ác nữ mới là người lao đến hành hung ta còn nô tỳ sẽ ngăn cản lại, sao sự tình lại ngược với dự tính thế này?" . Hắn còn đang ngạc nhiên thì Kỳ Vũ đã trả lời.

• "hoàng tử, nếu hoàng tử đã hỏi thì Kỳ Vũ cũng xin nói thật"

Vạn Kỳ Vũ hồi tưởng lại chuyện cũ, vì với nàng thì đó cũng là chuyện của 10 năm về trước.

• "lúc đó thái tử đến gần ta, kéo ta vào một góc khuất mà chỉ còn có hai chúng ta và nói rằng.

....

-vũ nhi, nàng có yêu ta không.

• "thái tử, vũ nhi đương nhiên rất yêu người."

-"vậy lát nữa, em cùng ta diễn một vở kịch. Ta sẽ giả vờ cự tuyệt em trước mặt mọi người, em lúc đó hãy nhảy xuống hồ nước tự vẫn để chứng minh tình yêu của em lớn hơn tất cả, để những nữ nhân vây quanh ta thấy thế mà rút lui, để ta và em sẽ mãi chỉ có nhau mà thôi. Em đừng lo lắng, khi em nhảy xuống, ta lập tức sẽ lao theo đón lấy em, không để em phải ướt"

.....

Nói đến đây mọi người đều tròn mắt ngạc nhiên, mà Kỳ Vũ cũng thở dài.

• "khi ta nhảy từ trên lầu nhảy xuống hồ, thái tử không những không lao theo đỡ ta như lời hứa, mà con hai tay ôm hai mỹ nhân nhìn ta cười thống khoái, khiến cho một kẻ ngu ngốc như ta cũng phải khôn ra"

Không chỉ đào nhi, mọi người xung quanh nghe xong đều tức run người. Hồ Nguyên Trừng cũng không ngoại lệ, nhưng hắn vẫn có ý đồ riêng của hắn, hắn chỉ mặt Kỳ Vũ lắp bắp.

-" Ngươi...ngậm máu phun người"

Kỳ Vũ lại mỉm cười.

• "nếu hoàng tử không tin, Kỳ Vũ cũng không còn lời nào để nói, nhưng mà..."

Nàng nhìn hắn với đôi mắt như nhìn xuyên vào tâm hồn, cười một nụ cười nửa miệng.

• "hoàng huynh của ngài như thế nào, hẳn là hoàng tử rõ hơn ta mới phải".

Hồ Nguyên Trừng tức giận chỉ mặt Kỳ Vũ

-"Ngươi.... ngươi...."

Kỳ Vũ cười khinh bỉ, mà Hồ Nguyên Trừng cũng rút tay về, hắn hít một hơi lấy lại bình tĩnh. Hắn nghĩ "không đúng, là ta đang chọc tức người khác, sao kẻ đó chưa tức giận mà ta lại tức giận rồi, như vậy không phải ta đã thua trí một nữ tử 16 tuổi sao, không thể được" . Nghĩ đến đây, hắn lại bày kế khác.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.