Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lời hứa 6 năm của kỳ vũ với xuân mai

Tiểu thuyết gốc · 3357 chữ

Nghe Kỳ Vũ nhờ vả, đào nhi lúc này mới lên tiếng.

-"Mai cô nương, cô nương đừng sợ. Đúng như tiểu thư nói, tiểu thư thay đổi rồi"

Nói tới đây lại ngập ngừng đôi chút.

-"ác.... ác nữ vạn gia không còn nữa. Tôi là Xuân Đào, là người được phái tới hầu hạ tiểu thư sau khi cô nương rời đi. Cô nương nhìn xem, không phải bây giờ ta rất tốt hay sao?"

Mai nhi nhìn đào nhi ái ngại.

-"Cô nương thật sự là người thay thế ta sao?"

Cả đào nhi lẫn Kỳ Vũ đều gật đầu. Đào nhi lại nói tiếp.

-"từ lúc tiểu thư tỉnh lại, người đã đổi khác rất nhiều. Cô nương biết không, sáng nay ta lỡ phun trà nóng lên áo tiểu thư, người không những không phạt ta, còn cho ta 30 lượng bạc"

Hai mẹ con Mai nhi nhìn Kỳ Vũ với ánh mắt nghi ngờ, mà nàng cũng cảm thấy ái ngại, liền nói.

• "Đào nhi, chuyện ta cho em 30 lượng bạc là chuyện của 5 ngày trước, đâu có liên quan đến chuyện sáng nay"

Đào nhi nghe xong phụng phịu.

-"tiểu thư, không phải người bảo em nói giúp cho người sao?"

.......

Gần nhà Mai nhi có một chàng trai năm nay 18 tuổi hơn mai nhi 4 tuổi, tên là Ngô Tuấn. Ngô Tuấn từ nhỏ đã chơi thân với mai nhi, xem mai nhi như em ruột của mình, là thanh mai trúc mã, làng xóm ai cũng tin rằng đôi trẻ lớn lên sẽ thành duyên. Rồi một ngày Mai nhi trở về trong bộ dạng thoi thóp. Ngô Tuấn đau lòng lắm, chạy đôn đáo đi tìm đại phu. Những ngày sau này khi Mai nhi ngồi xe lăn, Ngô Tuấn vẫn thường xuyên sang chơi với Mai nhi, giúp đỡ phụ mẫu mai nhi nhiều việc, khiến người người cảm động. Hôm nay Ngô Tuấn ra đồng làm việc như mọi ngày thì có người tới hốt hoảng báo tin

- "tiểu tử, ta thấy nhà mai nhi có tiếng la hét, là phụ mẫu mai nhi đang khóc lóc cầu xin ai đó, tiếng la khóc rất thảm thương" .

Ngô Tuấn nghe tới đây, hốt hoảng cầm theo cuốc chạy thẳng về nhà Mai nhi.

Lúc này tại nhà Mai nhi, Đào nhi mặt đang phụng phịu với Kỳ Vũ, thì bỗng thấy một thanh niên cao to đẹp trai cầm theo cây cuốc lao thẳng vào nhà miệng la lớn

- "Mai nhi, muội có bị ai ức hiếp không"

Mai nhi nhìn thấy Ngô Tuấn liền ngạc nhiên hỏi.

-"Tuấn ca, huynh không ở ngoài đồng làm việc, về đây làm gì?"

Ngô Tuấn đứng trước sân, nhìn thấy mai nhi bình yên thì cũng nhẹ lòng. Hắn nhìn sang thấy một nữ tử tóc đỏ , ánh mắt vàng long lanh, đang ngồi cạnh Mai nhi.Hắn trợn mắt lên.

-"á... ác nữ vạn gia, tiện nhân nhà ngươi tới đây định làm gì mai nhi của ta "

Nói xong liền vung cuốc lao tới, nhắm thẳng Kỳ Vũ mà bổ xuống.

"RẮC " một tiếng động lớn vang lên, chiếc cuốc gãy làm đôi, Ngô Tuấn cũng văng ra té ngửa trước sân, đau đớn muốn thổ huyết. Trước mặt ngô tuấn là tả hữu hộ vệ đứng lừng lững bảo vệ vạn tiểu thư. Kỳ Vũ ra lệnh

• "bắt hắn lại đây cho ta "

Hai hộ vệ khống chế Ngô Tuấn quỳ gối trước mặt Kỳ Vũ. Lúc này mai nhi hoảng hốt, nước mắt tuôn rơi, níu tay áo Kỳ Vũ mà van xin

-"Tiểu thư, xin hãy tha cho chàng. Chàng vì lo lắng cho nô tỳ nên lỡ mạo phạm, xin tiểu thư khai ơn.

Kỳ Vũ vỗ nhẹ vào tay mai nhi trấn an.

• "được được, ta sẽ không trừng phạt hắn, ta chỉ muốn nói vài câu với hắn thôi "

Lúc này Ngô Tuấn bị bắt đè quỳ trước mặt Kỳ Vũ, vẫn không chịu khuất phục, trừng mắt nhìn Kỳ Vũ.

-"ác nữ, Ngô Tuấn ta tự làm tự chịu, chết không đáng tiếc, chỉ là hận không giết được ngươi "

"RẦM..." Ngô Tuấn vừa nói xong đã bị tả hữu hộ vệ đè đập mặt xuống đất, đầu rỉ máu. Mai nhi thấy vậy trào nước mắt,bấu lấy tay áo Kỳ Vũ, gào lên.

-"Tiểu thư.... tiểu thư...."

Nàng vỗ nhẹ vào tay mai nhi, quay sang nói với tả hữu hộ vệ.

• "nhị vị nhân gia, có thể nể mặt ta mà không làm tổn thương đến hắn có được không?"

Tả hữu hộ vệ nhìn nhau, vẻ mặt ngạc nhiên lắm, rồi cũng buông lỏng tay, mà ngô tuấn lúc này đầu rỉ máu. Nàng liền hỏi hắn.

• "vị ca ca này có bao giờ từng nghĩ, sau khi giết ta rồi sẽ có hậu quả gì không?"

Ngô Tuấn trừng mắt nhìn nàng.

-"ác nữ, ta tự làm tự chịu, cùng lắm bị ngươi phanh thây xẻ thịt, có gì đáng sợ!"

Vạn Kỳ Vũ mỉm cười

• "nam tử giám làm dám chịu, rất tốt, chỉ là quá ngu!"

Ngô Tuấn trợn mắt nhìn Kỳ Vũ

-"ngươi..... ngươi..."

Vạn Kỳ Vũ bắt đầu nói.

• "để ta nói ngươi biết ngươi ngu ở đâu. Nếu ta chỉ bị tổn thương dù chỉ là một chút, dù ta có bỏ qua nhưng phụ thân ta cũng không dễ dàng bỏ qua, chắc chắn cả nhà ngươi diệt môn, mà cả nhà Mai nhi cũng sẽ bị giết. Chỉ vì sự tức giận của ngươi mà kéo cả hai nhà bồi táng theo ngươi, ngươi nghĩ còn gì ngu hơn nữa không?"

Ngô Tuấn nghe xong im lặng, hắn đã biết mình sai lầm rồi, lúc này Kỳ Vũ mới nói

• "ngươi có thể bình tĩnh lại chưa, ngươi nhìn xem có giống như ta đang hại mai nhi không?

Ngô Tuấn ngước nhìn mai nhi, mặt đang đẩm lệ, tay níu vai áo Kỳ Vũ, nhìn hắn lắc đầu, hắn thở dài, cúi mặt không nói, cũng không vùng vẫy nữa. Kỳ Vũ lúc này mới ra lệnh

• "thả người"

Hai hộ vệ lo lắng

- "tiểu thư"

• "không sao, thả người đi"

Hai hộ vệ từ từ buông tay trong sự cẩn trọng, mà ngô tuấn cũng không có động thái gì. Hai hộ vệ đến trước mặt Kỳ Vũ hỏi.

- "tiểu thư, chúng ta có một thắc mắc, xin tiểu thư giải đáp"

Kỳ Vũ nhìn hai hộ vệ, khẽ mỉm cười.

• "nhị vị nhân gia cứ nói"

Hai hộ vệ nhìn nhau rồi cùng hỏi

"tiểu thư, người phát hiện ra chúng ta từ khi nào?"

Vạn Kỳ Vũ mặt tỉnh bơ.

• "ta không hề phát hiện ra hai vị"

Tả hữu hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau.

-"vậy...? Tại sao tiểu thư không ngạc nhiên khi thấy chúng ta xuất hiện"

Vạn Kỳ Vũ bật cười, nàng nhìn hai vị hộ vệ với đôi mắt vàng của mình.

• "thôi nào, đơn giản mà. Sáng nay ta ra ngoài không phải là lén đi mà là đi cửa chính, phụ thân ta biết sẽ cử người theo bảo vệ ta thôi. Chỉ là ta không nghĩ ông ấy cử ít người như vậy, ta còn tưởng là cả một đội quân cơ"

Lúc này đào nhi mới chạy lại, khẽ nhắc nhở Kỳ Vũ.

-"tiểu thư, hai vị này là tả hữu hộ vệ bên cạnh bảo vệ lão gia, là người tài giỏi nhất mà lão gia tin tưởng nhất"

Vạn Kỳ Vũ nghe xong chợt hiểu, thi lễ hai vị hộ vệ.

• "thì ra là tả hữu hộ vệ, kỳ vũ không biết, đắc tội rồi"

Hai vị hộ vệ thấy vậy liền cung kính.

-"tiểu thư quá khách khí rồi"

Nói đến đây, kỳ vũ lại quay sang nhìn mai nhi, nàng đặt tay mình lên tay Mai nhi, rồi quay lại nói với đào nhi.

• "đào nhi, đưa thứ ấy cho ta"

Đào nhi tới gần, đưa ra một túi bạc, Kỳ Vũ cầm lấy đặt vào tay Mai nhi, nhẹ nhàng nói.

• "Mai nhi, ta vội đi nên chỉ mang theo một chút bạc, em cầm lấy tiêu dùng tạm"

Mai nhi hoảng hốt, định từ chối.

-"Tiểu thư, cái này..."

Thì Kỳ Vũ vội trấn an

• "mai nhi, số tiền này với em thì đúng là không nhỏ, nhưng với ta chỉ là tiền ăn vặt, em cứ cầm lấy cho ta vui"

Nói xong nàng đặt tay mình xuống đôi chân của Mai nhi, đôi mắt đượm buồn.

• "mai nhi, đôi chân này của em, ta nhất định sẽ chữa lành cho em, em đừng buồn nữa"

Lúc này mai nhi đang cầm túi bạc nhìn Kỳ Vũ mà lưng lưng nước mắt.

-"Tiểu thư...em....."

Vạn Kỳ Vũ quay mặt đi, như cố che đi giọt nước mắt, nàng quay lại nhìn tả hữu hộ vệ.

• "trong hai vị, ai là tả hộ vệ?"

Tả hộ vệ bước lên phía trước, hành lễ

-"tiểu thư, là ta"

Kỳ Vũ cũng hành lễ lại, đoạn thỉnh cầu.

• "tả hộ vệ, nhờ ngài ngự kiếm phi hành trở về, tìm cho ta một đại phu giỏi nhất, ta muốn khám bệnh cho mai nhi"

Lúc này tả hộ vệ rất phân vân

-"tiểu thư, chuyện này...."

Vạn Kỳ Vũ khoăn tay trước ngực, hai chân bắc chéo, nói cương quyết.

• "nếu không khám bệnh cho mai nhi, ta quyết không trở về"

Nói xong thì hất mặt sang hướng khác. Hai vị tả hữu hộ vệ và cả đào nhi liền nghĩ thầm trong đầu "đây, kiểu cách này, mới đúng là giống với tiểu thư nhà chúng ta ...a".

....

Rất nhanh, tả hộ vệ bay đi và trở lại với một vị đại phu bên cạnh. Nhanh chóng, vị đại phu bắt mạch chuẩn đoán bệnh cho mai nhi. Khi bắt mạch xong, vị đại phu thở dài lắc đầu, mẫu thân mai nhi định hỏi đại phu về bệnh tình của mai nhi thì Kỳ Vũ đã vội vã hỏi trước.

• "đại phu, bệnh tình của mai nhi thế nào? Có cách nào trị khỏi đôi chân cho mai nhi không?"

Đại phu thở dài.

-"không phải là không có cách, chỉ là..."

Kỳ Vũ và mẫu thân mai nhi nghe vậy mừng lắm, vồn vã hỏi.

• "chỉ là làm sao?"

-"chỉ là chân để lâu thành tật, muốn hồi phục đi lại như cũ phải đập đi tái tạo lại"

Kỳ Vũ nghe xong quay sang nhìn mai nhi, lúc này mẫu tử mai nhi ôm chặt lấy nhau, mai nhi liền nói

-"tiểu thư,Chỉ cần có thể đi lại được, đau đớn thế nào em cũng chịu đựng được "

Kỳ Vũ nghe xong liền hướng về đại phu.

• "tất cả mọi chuyện trông cậy vào đại phu"

Thế nhưng đại phu mặt nhăn nhó, lắc đầu

-"mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy"

kỳ vũ không hiểu lắm, liền thỉnh giáo.

• "xin đại phu nói rõ hơn "

Đại phu lúc này lại thở dài, lắc đầu.

-"chuyện này, dù có đập đi tái tạo lại thì phải cần tái tạo đơn tứ phẩm, thứ này không hề rẻ "

Mọi người nghe xong đều tròn mắt, đơn dược tứ phẩm là loại gì? có thể dùng cho một thường dân sao? Nó đắt đỏ và quý hiếm đến độ ở một tiểu quốc thì chỉ những người cực kỳ giàu có hay vương thất mới sở hữu đuợc . Kỳ Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.

• "nếu là một viên tái tạo đan tứ phẩm, Vạn gia ta ráng cắn răng một chút cũng có thể có được"

Nghe đến đây thì mẫu tử mai nhi lại tiếp tục hy vọng, nhưng đại phu lại lắc đầu.

-"cũng không dễ như thế"

Kỳ Vũ lúc này cảm thấy khó chịu, liền hướng đại phu hành lễ.

• "đại phu, xin người nói rõ ràng hết ra"

Đại phu nhìn Kỳ Vũ, im lặng một chút rồi nói.

-"Quá trình này đầu tiên phải đập nát xương chỗ bị dị tật, sau đó dùng tái tạo đan tứ phẩm để hồi phục dần. Khi xương cốt được nắn lại bình thường, lại dùng tái tạo đan giai đoạn hồi phục . Cả thảy hai giai đoạn là tạo hình và hồi phục đều phải dùng tái tạo đan, mà phương thức luyện hai loại tái tạo đan này cũng khác nhau phù hợp giai đoạn và cơ thể của bệnh nhân "

Nói đến đây lại thở dài

-"nói tóm lại là phải mời được tứ phẩm đan sư về đây vừa luyện đan vừa chữa trị thì mới được. Nhưng tứ phẩm đan sư nào thèm đến một tiểu quốc, đừng nói tiểu thư mà e rằng ngay cả hoàng đế cũng không thể mời được "

Mọi người nghe xong liền thở dài thất vọng, mà kỳ vũ mặt tối sầm lại. Mai nhi dù thất vọng, nhưng cũng cảm kích tấm lòng của kỳ vũ, cô níu tay nàng.

-"Tiểu thư, nếu số mệnh của mai nhi đã là như vậy, tiểu thư cũng đừng quá đau buồn "

Kỳ Vũ nắm lấy tay mai nhi, nhìn thẳng vào mắt cô.

• "không đâu mai nhi, nếu như ta không thể mời được một tứ phẩm đan sư về trị bệnh cho em, thì ta sẽ tự tạo ra một tứ phẩm đan sư cho riêng mình "

Mọi người tròn mắt ngạc nhiên nhìn Kỳ Vũ, vị đại phu ấp úng hỏi.

-"tiểu thư, người định tạo ra tứ phẩm đan sư như thế nào, và người định chọn ai?"

Kỳ Vũ bật dậy, dứt khoát.

• "là ta, chính ta sẽ trở thành tứ phẩm đan sư"

Thế giới mà Vạn Kỳ Vũ sống là thế giới tu chân, mà vùng đất nàng sống thuộc về đại lục tu chân. Cả thảy có 4 cấp độ quốc gia, đó là

1 tiểu quốc

2 thượng quốc

3 đại quốc

4 Đế quốc

Tu chân giới chỉ tồn tại hai đế quốc là đế quốc Quang Minh và ma đế quốc Ám Ảnh. Và nơi đào tạo ra những dược đan sư hàng đầu là học viện thiên tinh của đế quốc Quang Minh. Yêu cầu nhập học của học viện là nhân sĩ từ 18 tuổi trở xuống, đạt tầng 10 luyện khí trở lên, mà tầng 10 luyện khí ở cái đất nước An Nam này thì cũng là tướng quân rồi. Như vậy đủ hiểu độ khó của nó. Vào học viện đều là những tồn tại quý giá của nhân tộc xứng đáng với hai chữ "thiên tài".

Sau khi tả hộ vệ đưa đại phu về, Kỳ Vũ nắm tay Mai nhi.

• "ta sẽ gia nhập học viện thiên tinh"

Đào nhi nghe vậy thì lắp bắp.

-"tiểu thư... người nói đùa gì vậy, sao người có thể gia nhập học viện thiên tinh được chứ"

Vạn Kỳ Vũ quay sang nhìn đào nhi.

• "tại sao lại không thể"

Hữu hộ vệ nói chen vào

-"tiểu thư, muốn vào đó thì người phải đặt được luyện khí tầng 10 ở tuổi 18, người bây giờ chưa từng tu luyện, có biết điều đó là không thể không?"

Vạn Kỳ Vũ đặt tay lên môi suy nghĩ.

• "vậy là ta chỉ còn hai năm nữa thôi sao"

Mai nhi khẽ níu tay áo Kỳ Vũ, cô khẽ lắc đầu.

-"Tiểu thư, thôi bỏ đi, người không thể làm được đâu"

Vạn Kỳ Vũ bất chợt ôm chặt mai nhi vào lòng, nàng thỏ thẻ những lời nói tận đáy lòng mình.

• "mai nhi, hãy tin ta, ta nhất định làm được. Ta xin em, hãy cho ta 6 năm. Chỉ 6 năm thôi, ta sẽ trở về và đem lại một cuộc sống mới cho em"

Vạn Kỳ Vũ đứng dậy, tay vẫn cầm lấy bàn tay của mai nhi.

• "Giờ ta phải về để bắt đầu tu luyện, em nhớ giữ gìn sức khỏe, đợi tin tốt của ta."

Nàng vốn dĩ định đi về, nhưng sực nhớ Ngô Tuấn còn đang đứng đó, nàng quay lại nhìn hắn.

• "à, ta quên mất chưa xử lý chuyện của ngươi"

Ngô Tuấn thấy vậy thì ấp úng.

-"vạn tiểu thư, người định làm gì ta?"

Nàng cười một cách tinh nghịch.

• "ồ, sao thế này? không gọi ta là ác nữ nữa à"

Ngô Tuấn cúi đầu tạ lỗi

-"tiểu thư, tiện dân không dám"

Lúc này mai nhi cũng lo lắng nói xen vào.

-"Tiểu thư, người đã hứa với mai nhi là không trách phạt huynh ấy rồi mà"

Kỳ Vũ nhìn mai nhi trấn an.

• "đương nhiên, đương nhiên, chỉ là ta có một chút vấn đề với hắn"

Nói xong liền quay sang nhìn thẳng vào Ngô Tuấn

• "ngươi có muốn làm cận vệ của ta không?"

-"Ể"

-"HẢ"

-"KHÔNG THỂ ĐƯỢC"

mọi người lần lượt la lên, hữu hộ vệ là phản ứng mạnh nhất.

-"tiểu thư, hắn không thể, hắn không có tu vi, làm sao làm cận vệ cho người"

• "nhưng ta rất thích hắn "

"HẢ....." Cả 4 người cùng la lên, riêng Ngô Tuấn thì mặt đỏ bừng xấu hổ.

• "không, không phải, mọi người hiểu lầm rồi, ý ta là....ta thích cơ thể của hắn "

"Á........" 4 người thất thanh hét lên, còn Ngô Tuấn thì xấu hổ vô cùng, chưa bao giờ hắn nghĩ hắn gặp trường hợp như thế này. Lúc này Kỳ Vũ lại vội giải thích.

• "được rồi, càng bôi càng đen, càng giải thích càng hiểu lầm mà. Hữu hộ vệ, ngài có để ý là hắn không có tu vi nhưng lại chịu được một chưởng của tu hành giả trúc cơ là ngài không?"

Lúc này hữu hộ vệ như hiểu ra vấn đề.

-"quả là như vậy, cơ thể hắn đúng là có chút đặc biệt, thảo nào tiểu thư có hứng thú "

Kỳ Vũ gật đầu.

• "đúng vậy, nếu ta nhận hắn về, đào tạo bài bản, không chừng vạn gia lại có thêm một cao thủ "

Hữu hộ vệ có chút phân vân.

-"tiểu thư, nếu người muốn, vạn gia tất cả cao thủ đều tùy ý người chọn, đâu cần phí sức vì một kẻ thường dân này"

Vạn Kỳ Vũ nhìn hữu hộ vệ mỉm cười,

• "thêm một người thì tốt hơn một người"

Rồi quay sang hỏi Ngô Tuấn.

• "ngươi có nguyện ý theo ta, trung thành với ta không?"

Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, Ngô Tuấn còn đang bối rối, ấp úng.

-"ta....ta...ta yếu đuối,sao có thể bảo vệ được tiểu thư."

Thấy vậy, Kỳ Vũ nói thêm.

• "bây giờ ngươi yếu, ta bảo vệ ngươi, khi ngươi đã mạnh rồi, ngươi bảo vệ ta, và...."

Nói xong nàng nhìn sang Mai nhi"

• "và bảo vệ cả mai nhi nữa"

Ngô Tuấn nhìn sang Mai nhi, Mai nhi cũng đang nhìn hắn. Lúc này, kỳ vũ lấy ra một chiếc khăn tay, lau nhẹ máu khô từng rỉ ra từ trên trán hắn.

• "được rồi, được rồi, việc này cũng hệ trọng với ngươi, ta cho ngươi suy nghĩ kỹ. Lần sau ta quay lại thăm Mai nhi, ta mong sẽ nhận được câu trả lời của ngươi."

Nàng đồng thời bỏ chiếc khăn tay của mình cho hắn, ý định chỉ đơn giản là cho hắn tự lau mặt mình. Nàng sau đó bỏ đi, để lại sau lưng một trái tim nam nhân đang rung lên một cách dữ dội, cầm chiếc khăn tay mà mơ hồ, cứ ngỡ như tín vật định tình.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.