Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

không có gì phải xấu hổ

Tiểu thuyết gốc · 1146 chữ

Ở đế quốc Quang Minh, hoàng đế Quang Triệu có hai cô con gái yêu. Người em là Quang Hy còn người chị chính là Quang Phục, đệ nhất công chúa sở hữu tuyệt thế đấu hồn phụng hoàng.

Quang Phục công chúa đã tốt nghiệp học viện Thiên Tinh và hiện đang là hướng dẫn viên của học viện, kiêm vị trí thành viên đội kỷ luật bảo vệ học viện. Trong lịch sử của học viện thì Quang Phục công chúa chính là một trong những học viên ưu tú nhất.

Khi nghe tin tiểu muội của mình đang hẹn hò với người kém cỏi nhất học viện. Quang Phục công chúa cảm thấy rất tức giận liền đi điều tra tìm hiểu ngọn nguồn, đó là lý do mà Quang Phục công chúa đang có mặt ở đây.

Thông thường thì bào tỷ chỉ cần tìm tới gặp bào muội để mà ngăn cản, thế nhưng nội tình hai chị em công chúa đế quốc có chút kỳ lạ. Quang Phục nhớ lại khi còn nhỏ Quang Hy rất thích bám lấy cô, vẫn hay làm nũng tỷ tỷ, và cô cũng rất yêu thương muội muội này. Thế rồi thời gian trôi qua, Quang Hy ngày một lớn, và một ngày nào đó Quang Phục cũng không nhớ rõ nữa, Quang Hy trở về với sự lạnh nhạt lạ kỳ. Không còn thân thiết hay làm nũng nữa, khoảng cách hai tỷ muội càng lúc càng lớn, đến bây giờ thì như là không còn có thể cứu vãn được. Quang Phục không hiểu tại sao, nhưng cho dù như vậy, cô vẫn chưa bao giờ ngừng yêu thương đứa em gái này.

Quang Hy bỏ lại Vạn Kỳ Vũ mà bước đi một mạch. Quang Phục núp trong một góc khuất nhìn theo bóng lưng em gái mình, đôi mắt của cô đầy phiền muộn. "Hy nhi, đây là quyết định của muội sao?" .

Bóng dáng Quang Hy dần xa, cũng là lúc Vạn Kỳ Vũ lượm xong linh thạch và đi về. Quang Phục vẫn góc khuất đó, nhìn Kỳ Vũ tay mân mê nhẫn trữ vật mà đếm tiền. Trong lòng đệ nhất công chúa khó chịu lắm, cô tặc lưỡi.

-"Thứ đê tiện vô sỉ, vì tiền mà làm tất cả, ngươi cũng xứng đi bên cạnh hoàng muội của ta?"

Vạn Kỳ Vũ không nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ bé ấy. Nàng bước đi trên đường về khoa dược, tay mân mê nhẫn trữ vật không hẳn đã là vì đếm tiền, mà trong lòng đang hồi tưởng lại chút quá khứ xa xôi, khi nàng còn trong sơn hà xã tắc đồ với thượng tiên Âu Cơ.

......

-"Vũ nhi, con đã chuẩn bị xong chưa?"

Tiếng gọi của thượng tiên Âu Cơ khiến Vạn Kỳ Vũ vội vàng, hai tay ôm bát gạo, nàng vội trả lời vọng ra.

• "đồ nhi xong rồi, con đang ra"

Kỳ Vũ ôm chén gạo chạy ra, nơi thượng tiên đặt sẵn một bàn hương án. Hôm nay là ngày thượng tiên làm lễ cúng thiên địa, chén gạo là lễ vật dâng lên đất lên trời.

Vạn Kỳ Vũ chạy đến, vô ý vấp chân. Nàng không té ngã, nhưng chén gạo rớt xuống đất vương vãi khắp nơi. Thượng tiên nhân từ nói.

-"Vũ nhi, sao con bất cẩn vậy, mọi thứ phải biết sắp xếp thời gian, để không phải vội vàng như vậy chứ"

Kỳ Vũ cúi đầu nhận giáo huấn. Thượng tiên gật đầu, sau đó cúi người quỳ xuống gom nhặt gạo, Kỳ Vũ giật mình xua tay.

• "sư tôn, người là thượng tiên thân phận cao quý, xin đừng làm những chuyện thấp hèn này, hãy để đồ nhi làm"

Thượng tiên mỉm cười nhìn nàng, tiện tay bẹo má nàng một cái.

-"con đó, có hiểu như thế nào là thấp hèn không hả? Cúi người lượm gạo cũng bị gọi là thấp hèn sao, ai dạy con như vậy?"

Thượng tiên nhìn nàng dịu dàng, rồi cúi xuống nhìn những hạt gạo vương vãi kia.

-"ta cúi xuống nhặt gạo, không ăn trộm cũng chẳng ăn cướp, không làm hại đến ai, thì không thể gọi là thấp hèn được"

Thượng tiên cúi người quỳ gối trên đất, tay vun từng nhúm gạo. Kỳ Vũ thấy vậy liền vội vàng quỳ xuống nhặt theo, hai sư đồ thoáng chốc đã nhặt xong gạo trên mặt đất. Thượng tiên hai tay ôm bát gạo, nhìn Vạn Kỳ Vũ mà mỉm cười nhân từ.

-"đồ nhi, con biết không? Vi sư cho dù là thượng tiên, nhưng bản thân ta đã từng là con người, và ta chưa bao giờ quên nguồn gốc ấy"

Nói xong liền bước đi về phía bàn hương án. Kỳ Vũ vội theo sát bên, thượng tiên lại nói tiếp.

-"con người khi nắm quyền lực lớn thường trở nên ngạo mạn, coi thường những công việc cơ bản, như việc xây nên một tòa lâu đài thì lại coi thường những viên gạch bé nhỏ. Họ quên mất rằng không có những viên gạch thì cũng chẳng thể có toà lâu đài "

-" Vũ nhi, đất nước chúng ta đi lên từ nền văn minh lúa nước. Hạt gạo chính là những viên gạch xây dựng dân tộc này, quốc gia này. Vậy nên những hạt gạo này lại chính là những thứ thiêng liêng nhất "

-"cũng tựa như con người tu luyện vậy. Sau khi trở thành tu hành giả họ thường quay ngược lại khinh thường con người, vốn dĩ là nguồn gốc của nền văn minh thế giới. Đó là nhận thức sai lầm, bởi sinh mệnh con người là bình đẳng và cao quý, con hãy nhớ rõ điều đó "

Vạn Kỳ Vũ cúi đầu thi lễ, tiếp thư sự giáo huấn. Nàng nhìn sư tôn của mình thắp nhang khấn vái trời đất, trong lòng nàng các nút thắt cũng dần nới lỏng.

.....

Vạn Kỳ Vũ thở dài, nàng vừa trải qua một khoảng khắc hoài niệm. Hai tay đan vào nhau, nàng tung tăng bước đi.

• "chẳng sao cả. Tiền này không trộm cũng không cướp, là công chúa trả công cho ta, không có gì xấu cả"

Đoạn mỉm cười.

• "quỳ trước một công chúa xinh đẹp như vậy, cũng chẳng phải là cái gì đó thiệt thòi, nhiều người muốn còn không được nữa là..."

Bước chân của Vạn Kỳ Vũ thoáng chốc đã về tới khoa dược. Nàng hiện rất vui vì không còn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền nữa, biết đâu có lúc đủ tiền mua cho Lý Thiệt Cường một cây lam phẩm nữa thì sao? Nghĩ đến đây nàng lại vui vẻ mỉm cười.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.