Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

chị và em

Tiểu thuyết gốc · 1243 chữ

Làng học viện, nơi mà mỗi học viên được phát một căn nhà, và Quang Hy công chúa cũng không ngoại lệ. Hôm nay trước nhà công chúa Quang Hy có một vị khách không mời mà tới. Quang Phục đứng trước cửa chờ đợi có vẻ đã lâu, vừa thấy muội muội về thì khuôn mặt mừng rỡ

-"Hy nhi, em về rồi à, chị chờ em mãi"

Nhưng đáp lại tình yêu ấy của cô là khuôn mặt lạnh nhạt của Quang Hy, đệ nhị công chúa chỉ đơn giản là thở ra một câu nhạt nhẽo.

-"hoàng tỷ tới đây làm gì?"

Khuôn mặt Quang Phục lộ vẻ cay đắng. Cô cảm nhận được sự vô tâm của em gái mình, trong lòng buồn bã.

-"Hy nhi, tỷ muốn nói chuyện riêng với muội. Hãy cho tỷ một chút thời gian thôi, có được không?"

Đáp lại tấm chân tình của chị gái, Quang Hy vẫn vẻ mặt vô cảm, như không có chút cảm xúc .

-"có chuyện gì thì cứ nói thẳng luôn ở đây đi, làm gì phải phiền phức?"

Lạnh nhạt và vô tình , cảm giác này thật đau đớn . Quang Phục buồn bã vô cùng, đây là cách mà em gái nói chuyện với chị mình sao? Quang Phục đôi mắt phiền muộn nhìn Quang Hy.

-"Hy nhi, tỷ không hiểu tỷ đã làm gì sai mà muội lại lạnh nhạt với tỷ như vậy? Muội có thể nói ra cho tỷ biết không, để tỷ có thể sửa chữa sai lầm của mình?"

Vừa nghe xong, Quang Hy quay mặt bước vào nhà không thèm trả lời. Quang Phục vội với tay níu lại, khuôn mặt thể hiện sự cầu xin.

-"Hy nhi, muội vẫn chưa trả lời ta"

Quang Hy khựng lại, nhắm khẽ đôi mắt của mình, trong một khắc im lặng như để suy nghĩ câu trả lời, cô thở dài.

-"hoàng tỷ không làm gì sai cả, chỉ là muội đã lớn rồi, không còn bé nhỏ để bám víu vào tỷ suốt được, chỉ thế thôi"

Quang Phục nghe xong thì buông tay ra. Dù rằng câu trả lời này ai nghe cũng biết là câu trả lời không thật, cô buồn rầu nhìn em gái mình. Quang Hy thấy vậy thì hỏi trống không.

-"còn chuyện gì nữa không?"

Quang Phục đôi mắt nheo lại, có chút ngập ngừng.

-"Chuyện của muội đang đồn khắp học viện, tỷ muốn hỏi chuyện đó có thật không, chuyện muội và tên không có đấu hồn Vạn Kỳ Vũ đó... là sao vậy?"

Quang Hy vừa nghe tới đây thì sắc mặt thay đổi, khuôn mặt rất khó chịu.

-"chuyện của ta với đệ ấy, không cần tỷ quan tâm"

Quang Phục khẽ lắc đầu, nỗi lòng của người chị đâu thể không quan tâm đến em. Cô ráng dịu dàng nhất có thể để nói với em mình.

-"Hy nhi, làm sao tỷ không quan tâm đến muội được? Tỷ chỉ có mỗi đứa em gái này, tỷ thật sự lo lắng cho muội "

Trước tình yêu thương của chị mình, Quang Hy lạnh nhạt một cách kỳ lạ, cô nhếch mép cười.

-"a ha...ta đã lớn rồi, tự có quyền lựa chọn nam nhân để hẹn hò, còn cần đến tỷ phải chọn giúp sao?"

Quang Phục trong một khắc chết lặng, mỗi lời nói Quang Hy nói ra đều như dao cắt vào trái tim của cô. Người chị đáng thương này đang rất lo lắng, cô ngập ngừng.

-"Hắn ta chỉ là một người đến từ một tiểu quốc nhỏ bé"

Quang Hy quay mặt đi chỗ khác, ra vẻ bất cần.

-"thì sao? xuất thân không quan trọng, ta thích, được chưa"

Quang Phục nhíu mày không vui, em gái cô ngang bướng quá rồi, cô khẽ lắc đầu.

-"Ừ thì xuất thân không quan trọng, nhưng tài năng thì sao? Hắn chỉ là kẻ không có đấu hồn, bị giới hạn ở kim đan cảnh giới, cả đời không lên được nguyên anh. Ở tiểu quốc thì còn coi là có công danh sự nghiệp, nhưng ở đế quốc này thì xem như là không có tương lai"

Quang Hy bật cười, nụ cười nhạt nhẽo như thể đang che giấu nội tâm của mình.

-"ha ha, ai nói hắn không có tương lai,? Lấy được bổn công chúa chính là tương lai cực kỳ sáng lạn của hắn, kẻ nào cũng phải ghen tị nha..."

Khuôn mặt của Quang Phục càng lúc càng nhăn nhó, khi nghe em gái nói đến chuyện hôn sự thì Quang Phục càng hốt hoảng hơn, cô không còn giữ được giọng nói dịu dàng nữa mà bắt đầu gằn giọng.

-"Không được, hắn tuyệt đối không được, hắn không xứng đáng"

Quang Hy lại cười nhạt nhẽo, như để chọc tức chị gái mình.

-"a ha, chẳng có gì không được cả, xứng hay không ta mặc kệ, ta thích..."

Quang Phục lúc này không giữ được bình tĩnh, cô phất tay, giọng nói lớn hơn.

-"Không được, tỷ phản đối. Dù xuất thân hay tài năng có hạn cũng được, nhưng phải có đạo đức. Tên Vạn Kỳ Vũ đó vì tiền mà sẵn sàng bò dưới đất như một con cún thì chứng tỏ hắn không có liêm sỉ, một ngày nào đó cũng sẽ vì tiền mà bán đứng muội thôi..."

Quang Phục vừa nói tới đây, chưa kịp nói hết thì Quang Hy đã quắc mắt, quát lên.

-" NGƯƠI CHO NGƯỜI THEO DÕI TA?"

Quang Phục giật mình, cô ráng dịu giọng lại, vỗ về cô em gái ngang bướng.

-"Hy nhi, sao muội lại nói năng hỗn với tỷ như vậy?"

Quang Hy vẫn trừng mắt nhìn Quang Phục đầy tức giận. Quang Phục ráng nhẹ nhàng giải thích.

-" tỷ chỉ vì tốt cho muội thôi, nghe lời tỷ, tránh xa kẻ vô sĩ đó đi"

Nói xong liền dịu dàng đưa tay đặt lên vai Quang Hy, khẽ vỗ về. Nhưng Quang Hy nào cảm nhận được chân tình ấy, cô gạt mạnh tay chị gái mình mà mắng.

-"hoàng tỷ đừng có lạm quyền, ta lớn khôn rồi tự biết định đoạt số phận mình, tỷ cứ lo cho bản thân tỷ đi"

Nói xong thì một mạch bỏ vào nhà đóng cửa lại, mặc cho chị gái mình bên ngoài kêu gọi tha thiết, Quang Hy nhất quyết không trả lời. Quang Phục buồn phiền bỏ đi, dọc đường nghĩ đến chuyện của Vạn Kỳ Vũ. Trong lúc tức giận, giận cá chém thớt, cô siết chặt tay.

- "Vạn Kỳ Vũ, ngươi bỏ bùa mê thuốc lú gì để em ta hôm nay dám hỗn láo với ta như vậy?"

Trong cơn tức giận, Quang Phục nhắm khẽ đôi mắt, hít một hơi thật sâu, thở dài.

-"Không, mình sai rồi, Hy nhi đã như vậy từ lâu rồi chứ không phải một sớm một chiều. Chẳng phải do hắn, mà do một điều gì đó mình không biết " .

Quang Phục thất thiểu bước đi. Ai mà ngờ đệ nhất công chúa đế quốc, viên ngọc quý của học viện, người sở hữu tuyệt thế đấu hồn phượng hoàng, lại có thể thất thiểu bước đi như một kẻ thất tình thế này chứ? Học viện Thiên Tinh thật sự có quá nhiều điều kỳ lạ.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.