Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ta đi tìm huynh

Tiểu thuyết gốc · 1254 chữ

Vạn Kỳ Vũ trở về khoa dược, nàng nhìn khung cảnh xung quanh, cảm thấy thật yên bình. Ngay trong lòng kinh đô lớn nhất tu chân giới là Nam Kinh này, lại có một chỗ ở rộng lớn và yên tĩnh cho nàng, lại miễn phí, thật không tệ. Vạn Kỳ Vũ cầm chổi lên tiếp tục quét dọn, nhìn ánh mặt trời dần lên cao, nàng tự hỏi

• "không biết Thiệt Cường thi cử thế nào rồi"

Tất nhiên ánh mặt trời kia sẽ không trả lời nàng.

Vạn Kỳ Vũ vừa làm việc vừa chờ đợi Thiệt Cường trở về, thế nhưng đến trưa rồi mà vẫn không thấy, nàng tự hỏi không biết thi cử như thế nào mà lâu vậy.

Đến chiều tà, Vạn Kỳ Vũ vẫn không thấy Thiệt Cường đâu, nàng lúc này lại sinh ra lo lắng. Có thật sự là phải thi nguyên ngày vậy không, mà nếu vậy thì tối rồi cũng phải trở về chứ.

Ánh nắng mặt trời đã tắt, màn đêm buông xuống Nam Kinh. Vẫn chưa thấy Thiệt Cường trở về, khiến cho Kỳ Vũ cảm thấy lo lắng, nàng vội chạy ra học viện quân sự xem thử thế nào.

Đường xá Nam Kinh đêm nay thật náo nhiệt. Hoàng đế Quang Triệu mở đại yến chúc mừng ái tướng Địch Thanh độ kiếp xuất khiếu cảnh giới thành công, nhà nhà người người đều vui mừng, ai nấy khuôn mặt cũng háo hức vui mừng. Vạn Kỳ Vũ chạy tới trước cửa học viện quân sự thì thấy cổng đã đóng, dò hỏi thì biết kỳ thi đã xong từ buổi sáng, vậy là Thiệt Cường đã đi đâu đó không chịu về nhà. Vạn Kỳ Vũ nhớ lại mình từng nói với Thiệt Cường "nếu huynh không thi đậu thì đừng về nhà nhìn mặt muội nữa" , trong phút chốc hốt hoảng nàng rên lên.

• "a... không phải là thi không làm được bài nên không dám về nhà, mà bỏ nhà đi bụi rồi đó chứ"

Vạn Kỳ Vũ lo lắng vô cùng, chạy dọc những con đường gần học viện quân sự, vừa chạy vừa gọi tên Thiệt Cường. Nhưng đường xá đông đúc, người người nói cười, tiếng nói của nàng đâu chạm đến tai chàng. Trong lúc hốt hoảng, nàng bất chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trong một hốc xó xỉnh gần đó, khuôn mặt đầy đau khổ. Vạn Kỳ Vũ bước lại gần, đứng trước mặt Thiệt Cường. Thiệt Cường ngước đầu lên nhìn nàng, rồi lại cúi gằm mặt xuống, Kỳ Vũ tìm được Thiệt Cường rồi thì thở phào nhẹ nhõm, nàng nhẹ nhàng hỏi.

• "sao huynh không về, huynh có biết muội trông ngóng huynh cả buổi chiều, biết không?"

Lý Thiệt Cường vẫn cúi gằm mặt xuống đất. Vạn Kỳ Vũ bước lại gần hơn, đến nỗi áo nàng chạm vào tóc Thiệt Cường, nàng nhẹ nhàng hỏi.

• "huynh không làm được bài nên không dám về nhà sao?"

Lý Thiệt Cường cắn răng như để ngăn mình khóc, nước mắt rơi lã chã xuống đất, miệng ngẹn ngào.

-"huynh... hức hức...ta... hức...chỉ... là.. một thằng khốn nạn...hu hu hu..."

Trong tâm trí của Thiệt Cường, chàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Ngô Tuấn là ai? chỉ là một tên nông dân nghèo ở khu ổ chuột. Được thánh nữ An Nam quốc dẫn về, không chỉ đầu tư ăn học tu luyện rất nhiều tiền, mà khi đến học viện Thiên Tinh này, nàng đường đường là đệ nhất mỹ nữ kinh thành Đại La lại phải cặm cụi quét dọn để cho chàng có thời gian ôn luyện binh thư, nhường chén cơm miếng ăn cho chàng, vậy mà chàng đền đáp lại nàng thế này ư? Thiệt Cường vô cùng buồn bã, Vạn Kỳ Vũ lúc này vuốt nhẹ mái tóc chàng, rồi vòng tay ôm đầu chàng tựa vào ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về.

• "không, huynh không phải là thằng khốn nạn, huynh chỉ là một người khốn khổ, vì muội mà huynh phải khổ"

Lý Thiệt Cường ôm chặt lấy eo nàng, gục đầu vào ngực nàng mà khóc nức nở. Kỳ Vũ cũng để cho chàng khóc, bởi nước mắt xoa dịu cơn đau. Vạn Kỳ Vũ lúc này hối hận vì lời nói của mình, bởi vì làm sao mà Thiệt Cường có thể đậu vào học viện quân sự số một tu chân giới chỉ sau một năm học binh thư?

Chỉ một năm trước, Lý Thiệt Cường còn là một nông dân chỉ biết đọc biết viết. Từ lúc về Vạn phủ thì chàng cũng chỉ là hạ nhân, vừa phải luyện kiếm vừa phải làm việc của một hạ nhân, làm sao có đủ thời gian học binh thư để thi đậu được. Vạn Kỳ Vũ vẫn biết rằng Lý Thiệt Cường rất tài năng, nhưng ngọc thô cần mài mới sáng, người tài cần được bồi dưỡng, và khoảng thời gian kia quá ngắn ngủi cho chàng. Kỳ Vũ nhớ lại lúc còn trong sơn hà xã tắc đồ, suốt mười năm trời dạy dỗ, thượng tiên Âu Cơ chưa bao giờ gây áp lực cho nàng. Tất cả bài học mà nàng được truyền thụ, thượng tiên Âu Cơ đều kích thích niềm vui và sự ham muốn học hỏi của nàng. Kỳ Vũ nhìn xuống, Thiệt Cường vẫn đang khóc, nàng thấy hối hận vì tạo áp lực quá lớn cho một chàng trai chỉ mới 19 tuổi, khiến một thanh niên dũng mãnh dám cầm cuốc tấn công "ác nữ Vạn gia" này lại phải khóc nức nở như một đứa trẻ. Nàng ngước lên trời, nhìn lên cửu trùng thiên, như muốn hỏi rằng "sư tôn, đồ nhi đã sai rồi phải không?"

Lý Thiệt Cường khóc một hồi thì cũng nguôi ngoai. Chàng vẫn ôm lấy Kỳ Vũ, áp má lên ngực nàng. Kỳ Vũ lúc này âu yếm nhìn chàng, vuốt nhẹ mái tóc.

• "được rồi được rồi, nín rồi thì buông muội ra nào"

Thiệt Cường giật mình, chàng biết mình đã quá phận, vội vã buông Kỳ Vũ ra. Lại nhìn thấy nước mắt mình làm ướt ngực áo Kỳ Vũ, khiến Thiệt Cường ngại ngùng lắm. Vạn Kỳ Vũ lúc này lại gần lau nhẹ nước mắt Thiệt Cường, nhẹ nhàng an ủi.

• "thi rớt rồi thì thôi. Người ta ôn luyện hơn mười năm, huynh chỉ học chưa được 12 tháng, làm sao mà đậu được"

Thiệt Cường ngập ngừng không nói, Kỳ Vũ lại nắm tay chàng, vỗ nhẹ.

• "được rồi, theo muội về nhà, cơm tối muội chuẩn bị xong rồi, chúng ta về ăn thôi"

Nói xong thì nở một nụ cười hiền hậu, quay người nắm tay Thiệt Cường dắt đi. Lý Thiệt Cường lẽo đẽo đi theo sau, nhìn vào lưng của Kỳ Vũ, chàng cảm động lắm, thầm nguyện ước trong lòng : "ta biết ta không xứng đáng với nàng, ta cũng không thể đến với nàng, nhưng đời này kiếp này ta nguyện cùng nàng suốt đời suốt kiếp, nguyện ước bên nhau"

Nhanh chóng, hai người đã về tới khoa dược, Vạn Kỳ Vũ thắp nến lên, Thiệt Cường ngồi vào bàn, họ cùng nhau ăn một bữa tối, với Thiệt Cường mà nói, đây là bữa tối ngon nhất cuộc đời chàng.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.