Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thủ đô Nam Kinh

Tiểu thuyết gốc · 1165 chữ

Sau bao ngày rong ruổi trên những con đường, Vạn Kỳ Vũ và Lý Thiệt Cường cũng đến được Nam Kinh, nơi mệnh danh là trái tim của tu chân giới . Quả không hổ danh là cự đầu của cả tu chân đại lục, thành phố này đúng là quá giàu có và thịnh vượng rồi. Những căn nhà to lớn nằm hai bên những con đường to lớn, những con người ở đây toát lên vẻ sang trọng . Lý Thiệt Cường ngưỡng mộ lắm, nhưng lúc này Kỳ Vũ lại "xì" một tiếng rõ to.

• "tưởng Nam Kinh thế nào, hóa ra là quá đỗi tầm thường, đi nãy giờ nhìn mỏi mắt không thấy nổi một cái tượng đài nào"

Lý Thiệt Cường ngạc nhiên nhìn sang phía Kỳ Vũ, thấy nàng đang nhìn bóng lưng phu xe, miệng nhếch mép cười. Rồi như cảm nhận được Thiệt Cường đang nhìn mình, nàng liếc đôi mắt vàng long lanh của mình sang phía chàng, nháy mắt một cái, như muốn nói rằng "chúng ta rời khỏi Ung quốc rồi, sợ gì nữa, nói thoải mái đi". Thiệt Cường thấy vậy thì bụm miệng cười, lúc này Kỳ Vũ lại nói tiếp.

• "ta mà là hoàng đế, ta cho làm cái tượng đài thái tổ lớn nhất tu chân giới luôn. Đặt ngay giữa trung tâm kinh đô, bảo đảm oai oách không ai bằng "

Phu xe vốn không có tư duy, không biết là Vạn Kỳ Vũ đang nói đểu mình, hắn lúc này có chút trầm ngâm.

-"Thật ra... ở trung tâm của Nam Kinh đúng là có một cái tượng đài rất lớn, nhưng không phải của thái tổ hoàng đế "

Vạn Kỳ Vũ Ngạc nhiên lắm, chẳng lẽ hoàng đế của đế quốc Quang Minh cũng phung phí tiền xây tượng đài tự nâng bi dòng họ mình như Hốt gia? Nàng hỏi lại.

• "vậy thì tượng của ai? Không lẽ lại xây tượng chính mình?"

Câu nói của Vạn Kỳ Vũ đầy thâm ý, nhưng phu xe không hiểu được, lại bật cười trả lời thành thật.

-"Đương nhiên không phải, lát nữa chúng ta sẽ đi ngang qua đó, lúc đó công tử... à không, tiểu thư sẽ biết ngay thôi"

Đoàn xe tiếp tục đi, nguyên lai con đường đi tới học viện Thiên Tinh chính là phải đi qua tượng đài này, hay nói chính xác hơn thì bên trái tượng đài là học viện, bên phải tượng đài là hoàng cung. Tượng đài này mà nói chính là đặt ngay trung tâm của trung tâm Nam Kinh. Từ xa, trước mắt Vạn Kỳ Vũ dần dần hiện ra một tượng đài to lớn, ở ngay vị trí đẹp nhất và tôn nghiêm nhất. Xung quanh là những vườn hoa, dưới chân tượng đài là một công viên lớn, nơi mà những đứa trẻ vui đùa thỏa thích bên cạnh những người lính cận vệ giữ gìn an ninh. Công viên dưới chân tượng đài được gọi là "công viên cho những đứa trẻ" . Nhìn cảnh những đứa trẻ vui đùa thỏa thích bên cạnh cha mẹ chúng, nàng lại thấy chạnh lòng cho những mảnh đời côi cút bất hạnh ở Ung đô .

Vạn Kỳ Vũ ngước mắt lên ngắm nhìn tượng đài to lớn ấy. Một người đàn ông đang ôm ấp một người phụ nữ, bàn tay người phụ nữ cúi mình hướng thấp xuống đất, từ bàn tay là những đứa trẻ đang đứng trên đó, từng bước chân bé nhỏ tung tăng bước xuống nền đất. Phu xe lúc này mới nói.

-"Đây chính là tượng đài mà ta nói, là bức tượng Phục Hy và Nữ Oa, toạ lạc tại vị trí linh thiêng nhất với người Quang Minh đế quốc"

Vạn Kỳ Vũ tròn mắt, nàng bất chợt thốt lên.

• "tuyệt vời, quá tuyệt vời rồi"

Truyền thuyết của người Quang Minh kể lại rằng thủa khai thiên lập địa, Nữ Oa nương nương đã nặn ra con người từ đất, và người Quang Minh tin rằng nơi mà Nữ Oa nương nương tạo ra con người chính là Nam Kinh, còn vị trí mà những bước chân đầu tiên của nhân loại chạm xuống mặt đất chính là vị trí mà họ xây dựng tượng đài. Thế nên tượng đài này với họ vô cùng thiêng liêng, là nơi mà những đứa trẻ thoải mái vui đùa trong sự bảo vệ tuyệt đối của rất nhiều cảnh binh. Phía sau tượng đài, hoàng đế cho xây một trại trẻ mồ côi lớn, nơi đem lại cơm no áo ấm cho những đứa trẻ không nơi nương tựa. Quang Minh đế quốc chiến tranh liên miên với đế quốc Ma Tu, thế nên số lượng trẻ mồ côi cũng nhiều hơn bất cứ quốc gia nào ở tu chân giới. Hoàng đế với khẩu hiệu "không để bất cứ ai bị bỏ rơi, không để bất cứ đứa trẻ nào phải nhịn đói" hàng loạt trại trẻ mồ côi được hoàng đế xây dựng, nơi mà bọn trẻ không bao giờ phải lo lắng miếng ăn cái mặc, và cũng là nơi những đứa trẻ được dạy dỗ tử tế đàng hoàng như bất cứ đứa trẻ nào khác trên đất nước được coi là "trung tâm tinh hoa của tu chân giới" .

Vạn Kỳ Vũ thở dài, tại sao cùng là con người như nhau, chỉ khác nhau đường biên giới thôi mà số phận lại khác hẳn nhau như vậy? Kỳ Vũ vẫn nhìn vào tượng đài, bên dưới tràn ngập những tiếng cười của trẻ nhỏ, có lẽ tiếng cười đó chính là lễ vật mà người dân nước này dâng tặng lên tổ phụ tổ mẫu của họ chăng?

Trại trẻ mồ côi phía sau tượng đài Nữ Oa Phục Hy , có lẽ như muốn nói rằng bọn trẻ không hề mồ côi, vì cha mẹ chúng (Phục Hy và Nữ Oa) vẫn đang đứng trước mặt chúng, chở che bảo vệ chúng, liệu có phải như vậy chăng? Quá nhiều thâm ý trong một cái tượng đài rồi.

Đoàn xe ngựa đi qua tượng đài, rất nhanh trước mặt họ đã là cánh cổng của học viện Thiên Tinh, nơi đó chính là điểm đến, là mục đích đến, là nơi mà họ sẽ xây dựng ước mơ của mình.phu xe reo lên.

+"Hai vị, trước mặt chính là học viện Thiên Tinh, chúng ta tới nơi rồi"

Cả Vạn Kỳ Vũ và Lý Thiệt Cường đều bật dậy, vươn người bước ra cạnh phu xe, tận mắt nhìn về phía học viện. Một khu vực rộng lớn được thiết kế vô cùng sang trọng và chắc chắn, xứng đáng là trái tim của giới tu chân. Hai người bọn họ lúc này tim đập nhanh, tâm trạng mừng rỡ, cảm giác thật sự rất khó tả.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.