Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

kẻ thù ngàn năm

Tiểu thuyết gốc · 1179 chữ

Ung đô là vùng đất nằm sát bên cạnh quang minh đế quốc, thế nên có lẽ cũng nhanh thôi bọn họ sẽ đến được biên giới. Chiếc xe ngựa đang đi, bất chợt cả đoàn thương buôn dừng lại, Vạn Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi.

• "phu xe, có chuyện gì mà lại dừng xe vậy, chúng ta gặp rắc rối gì sao?"

Phu xe xua tay trấn an.

+"Hai vị yên tâm, không có chuyện gì đâu, chỉ là phía trước có một đội quân đang di chuyển ngang đường, chúng ta phải đợi họ đi qua hết đã "

Vạn Kỳ Vũ nghe vậy thì vội kéo rèm ra nhìn lên phía trước, nàng nhìn thấy một đoàn quân thiện chiến đang di chuyển, nhìn sơ qua cũng thấy đội quân này có tính kỷ luật rất cao, hàng lối chỉnh tề. Lý Thường Kiệt cảm thấy thú vị, có chút thưởng thức.

-" quả là một đoàn quân tốt, đông nhưng không loạn, nhiều nhưng không ồn, chắc chắn là rất kỷ luật và thiện chiến "

Phu xe nghe vậy liền ưỡn ngực tự hào.

+"Đương nhiên rồi, Ung quốc là đất nước của dân tộc anh hùng, tất nhiên sẽ sản sinh ra quân đội anh dũng"

Lý Thường Kiệt giật mình hối hận, lẽ ra chàng không nên mở miệng nói những câu như vậy, bởi phu xe khi đã bắt trúng sóng thì sẽ luyên thuyên không dứt.

+"Hai vị không biết, đội quân của chúng tôi đã hai lần đánh bại cuộc xâm lăng của đế quốc Ma Tu, cổ vũ tinh thần của cả tu chân giới, khiến cho cả tu chân giới phải ngưỡng mộ"

Vạn Kỳ Vũ và Lý Thường Kiệt nhìn nhau mỉm cười gật đầu. Phải rồi nhỉ, cái sự ngạo nghễ tự hào này họ đã bắt đầu nghe quen rồi, đây đâu phải lần đầu tiên đâu. Chuyện cũng rất lâu rồi, khi ma đế Tá Tá Nham Long quyết định xua quân tổng tấn công tu chân giới . Đội quân thiện chiến bậc nhất chia thành 10 cánh quân, thì 8/10 binh lực hợp thành 3 cánh quân đánh thẳng vào đế quốc Quang Minh. 2/10 binh lực còn lại chia thành 7 cánh quân đánh khắp tu chân giới, mà Ung đô là một địa điểm tiến đánh . Nói như vậy để thấy cái sự chiến thắng kia không phải là quá to lớn để chấn động cả giới tu chân như vậy , năm đó Ung quốc đã rơi vào tay ma đế, hoàng tộc họ Hốt trốn chạy vào rừng . Khi chiến sự sắp đến hồi kết, đế quốc Quang Minh phản công mạnh mẽ đẩy lui ma quân , lúc này các cánh quân khác đổ dồn về chiến trường Nam Kinh, dẫn đến việc Ung đô bị bỏ trống. Nhận thấy thời cơ đến, Hốt Tất Liệt dẫn quân trong rừng ra chiếm lại Ung đô , thực hiện cuộc phản công thần thánh, "đánh cho ma cút, đánh cho giặc nhào, giang sơn thu về một mối" mà không tốn một binh một tốt bởi... quân của đế quốc Ma Tu rút hết sang Nam Kinh rồi còn đâu. Nếu quân của đế quốc Ma Tu chưa rút thì Hốt Tất Liệt vẫn mưu trí sáng suốt mà núp yên trong rừng, trốn trong hang. Nói vậy để thấy cái sự sáng suốt tài tình của... à mà thôi.

Phu xe thấy hai người họ mỉm cười gật đầu như vậy, lại tưởng họ đang tán thưởng mình, tiếp tục khoe khoang.

+"Quân đội chúng tôi là đội quân hùng mạnh, Ung quốc sở hữu nền quân lực mạnh thứ 3 tu chân giới, chỉ sau đế quốc Quang Minh và đế quốc Ma Tu mà thôi "

Vạn Kỳ Vũ và Lý Thường Kiệt lại nhìn nhau gật gù mỉm cười. Phải công nhận rằng quân đội Ung quốc đông và thiện chiến, trong thập thượng quốc thì quân đội Ung quốc đúng là không kém bất cứ ai, nhưng so với tứ đại quốc thì lại khác. Quân đội không phải cứ đông là mạnh hơn, bởi thế giới tu chân này còn có chiến lực và bảo vật. Quân đội tứ đại quốc tuy không đông đảo nhưng những vị tướng chỉ huy có tu vi rất cao, quân đội tứ đại quốc được trang bị rất nhiều vũ khí xịn sò. Không những thế họ có những vũ khí bí mật, có sức công phá diện rộng. Tóm lại thì quân đội Ung quốc không có cửa khi so sánh với quân đội tứ đại quốc, thế nên cái hạng 3 tu chân giới đó chẳng qua là mặt dày tự xưng mà thôi.

Phu xe lại thấy hai vị khách mình gật gù, hắn không hiểu trong lòng họ coi khinh , lại tưởng họ đang tán thưởng, nên cao hứng tột độ.

+"Tu chân giới được yên bình như ngày hôm nay chính là công lao của Ung quốc, chúng tôi cùng với đế quốc Quang Minh cùng nhau, người ngủ người thức, thay phiên nhau canh giữ hòa bình tu chân giới, a ha ha ha..."

Vạn Kỳ Vũ và Lý Thường Kiệt ngã người dựa lưng vào ghế, mắt lim dim. Vạn Kỳ Vũ thật sự mệt mỏi, bởi cái sự tăm tối u mê cố chấp của người dân nơi này quả thật không đâu có. Nàng nhìn sang hai bên đường, nơi này còn rất nhiều người đói khổ, kiếm ăn từng bữa, trong khi vua quan sống cuộc sống cực kỳ xa hoa. Trong suốt cuộc hành trình, nàng nhìn thấy những khu rừng bị đốn hạ gần hết, trong khi đó họ lại chẳng thèm trồng lại cây con. Người dân Ung ng quốc chịu thương chịu khó, siêng năng cần cù, thế nhưng vua quan Ung quốc ngu dốt, không biết làm ăn. Sở dĩ Ung quốc tồn tại đến ngày nay vì họ có mỏ vàng khai thác, họ cưa rừng bán gỗ sang các nước lân cận. Vạn Kỳ Vũ nhắm đôi mắt vàng long lanh của mình, trong tâm tư đặt ra một câu hỏi, nếu rừng cưa hết, vàng không còn để đào nữa, vậy Ung quốc sẽ làm cách gì để tồn tại đây? Nàng nhìn thấy một điều, đó là người dân Ung quốc ra nước ngoài đi làm thuê làm mướn, họ làm những công việc tay chân thấp kém nhất, thậm chí còn xuất cảng gái đi làm kỷ nữ, đem những thỏi vàng thỏi bạc đầy mồ hôi nước mắt, thậm chí cả sự ô nhục về quê hương, thế nhưng như thế chưa thể thỏa mãn lòng tham của vua quan Ung quốc. Để tồn tại, Ung quốc còn một cách nữa, đó là gây ra chiến tranh để cướp bóc nước ngoài, mà đối tượng của Ung quốc cả ngàn năm nay chính là quê hương của nàng : An Nam quốc.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.