Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ngạo nghễ tự hào

Tiểu thuyết gốc · 1153 chữ

Ung quốc là đất nước của sự tự hào ngạo nghễ, phu xe liên tục nói về cái sự anh hùng của Ung quốc, lại phát hiện ra Vạn Kỳ Vũ luôn hướng ánh mắt đến phi thuyền hộ tống kia, liền vui vẻ cười nói.

+"Vị công tử này có vẻ rất có hứng thú với chiến hạm mặt trời của chúng tôi"

Vạn Kỳ Vũ thoát khỏi sự mông lung, quay sang nhìn phu xe, hỏi một điều mà nàng đang thắc mắc.

• "vị đại ca, cho ta hỏi tại sao lại gọi phi thuyền đó là chiến hạm mặt trời, điều đó có ý nghĩa gì chăng?"

Phu xe gật đầu.

+"Không sai, phi thuyền này được gọi là chiến hạm mặt trời, hay còn gọi là chiến hạm Hốt Tất Cả, được đặt theo tên mặt trời vĩ đại của Ung quốc, bởi chiến tích lừng lẫy năm xưa của nó "

Vạn Kỳ Vũ khẽ mỉm cười. Chiến tích gì mà lừng lẫy, không phải mấy cái chuyện nhảm nhí đó chứ? Nàng mỉm cười ẩn ý.

• "đại ca, huynh nói rõ hơn được không?"

Như bắt trúng sóng, phu xe lập tức phát thanh như được lập trình sẵn.

+"Vậy hai vị công tử từng nghe tới thảm họa đại suy vong khoảng 100 năm trước chứ?"

Thảm họa đại suy vong là một thảm họa nổi tiếng tu chân giới, đã xóa sổ một quốc đảo rộng lớn. Nguyên lai, ở biển Đông có một quần đảo gọi là Quần Đảo Phước Lành với diện tích cũng khá lớn, tập hợp nhiều người dân sinh sống, hình thành một quốc đảo giàu có thịnh vượng. Quốc đảo này mở rộng thông thương với các nước, biết làm ăn buôn bán, mở nhiều cảng biển, là nơi dừng chân của rất nhiều tàu thuyền các nước, cả thuyền thương buôn lẫn thuyền đánh cá đều thường xuyên ghé vào buôn bán và nghỉ ngơi, thế nên quốc đảo này rất thịnh vượng. Thế nhưng sự thịnh vượng đó kết thúc cùng với sự sụp đổ cả một quốc gia. Trong lòng đại dương bí ẩn kia, một làn sương đen dày đặc chết chóc nổi lên bao phủ quần đảo, lấy đi sinh mạng bất cứ ai chạm vào, tạo nên một thảm họa nhân đạo vô cùng khủng khiếp. Bởi quần đảo bị sương đen bao phủ xung quanh, nên cách duy nhất tiếp cận được với đảo là bay trên không. Những tu hành giả thì dễ dàng bay đi thoát được, nhưng còn những người phàm thì sao? Lúc này phu xe bắt đầu khoe khoang.

+"Chính là thế, khi thảm họa đại suy vong xảy ra, chính chiếc phi thuyền này đã ngạo nghễ bay thẳng vào tâm thảm họa, đón nhận những người dân Ung quốc bị mắc kẹt trên đảo trở về bình an"

Nói đến đây lại ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ tự hào lắm.

+"Trong khi những quốc gia khác bỏ mặc người dân của mình, thì Ung quốc chúng tôi, hoàng đế Hốt Tất Liệt cho chiến hạm lao thẳng vào chỗ hiểm nguy nhất đón con dân mình trở về, cái tình cảm này không đơn giản là vua tôi nữa mà là tình cảm yêu thương vô điều kiện của một người làm cha làm mẹ với con của mình, ngoài bệ hạ Hốt Tất Liệt ra thì cả tu chân giới không có vị vua nào dám làm như vậy cả, và chiếc phi thuyền đó từ sau chiến tích ngạo nghễ hào hùng đó đã vinh dự được gọi là Chiến Hạm Mặt Trời"

Vạn Kỳ Vũ liếc nhìn Lý Thường Kiệt, và chàng lúc này cũng đang nhìn nàng. Kỳ Vũ tặc lưỡi. Nói về thảm họa đại suy vong thì Vạn Kỳ Vũ cũng có biết. Năm đó khi thảm họa xảy ra, quần đảo phước lành là nơi tập trung rất nhiều người từ các quốc gia khác tới làm ăn và du lịch, thế nên các quốc gia lập tức điều phi thuyền tới đón công dân nước mình về nước, mà Ung quốc chính là đất nước chậm chạp nhất trong chuyện này, người Ung quốc là những người cuối cùng rời đảo. Mọi chuyện không có gì đáng nói nếu như không có chuyện thu tiền giải cứu quá cao. Trong khi các nước khác gọi việc này là "nghĩa vụ đón công dân về nước" , và những chuyến bay đều miễn phí, thì Ung quốc lại gọi những chuyến bay này là "giải cứu" , họ lại thu tiền giải cứu với giá gấp năm lần các chuyến bay bình thường, việc này đã bị cả tu chân giới khinh bỉ cười nhạo, thế nhưng trong nước người dân lại ngạo nghễ tự hào về cái việc đáng xấu hổ đó.

Vạn Kỳ Vũ biết khá rõ chuyện này, bởi năm đó An Nam quốc cũng có công dân bị mắc kẹt, và hoàng đế tiền triều đã cho chiếc phi thuyền duy nhất mà An Nam quốc sở hữu, chiến hạm Lạc Long Quân, do đích thân lão sư Cao Lỗ (lúc đó còn là tu vi kim đan) làm thuyền trưởng, phó thuyền không ai khác chính là cha nàng, đại tướng trấn thủ kinh thành Đại La, Vạn Kỳ Sơn. Nàng nghe cha nàng kể lại rằng năm đó lão sư lái chiến hạm đến kiệt sức, khi mà sức lực của cả hai đã cạn kiệt,phi thuyền vì làm việc quá công suất mà hoàng phẩm vô lăng cũng bị hư hỏng không thể phục hồi được, khiến An Nam quốc mất đi chiếc phi thuyền duy nhất. lão sư lúc đó đành nhìn hơn mười người An Nam bị mắc kẹt lại, bị làn sương đen nuốt chửng, ngài đã gào khóc vô cùng thảm thiết, luôn tự trách bản thân vô dụng không cứu được đồng bào mình, chưa bao giờ thấy lão sư tự hào hay ngạo nghễ gì cả. Không riêng gì lão sư, tất cả các nước tu chân giới không có quốc gia nào ngạo nghễ tự hào vì chuyện này như Ung quốc, thật là một đất nước nực cười. Một quốc gia chậm chạp nhất trong việc sơ tán công dân mình, một quốc gia lợi dụng việc công dân mình đang nguy khốn mà chặt chém giá cả gấp năm lần, vậy mà còn tự hào ngạo nghễ rằng chỉ Ung quốc mới dám làm những chuyện như vậy, tự hào vì đó là tình cảm của người cha người mẹ dành cho con? Là thương dân như con? Hoàng tộc và quan lại Ung quốc đúng là quá vô liêm sỉ rồi.

Vạn Kỳ Vũ thở dài, nàng cảm thấy tội nghiệp cho cái dân tộc u mê này.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.