Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

quà tặng không bán

Tiểu thuyết gốc · 1495 chữ

Hồ Quý Chén vừa đi khỏi, lập tức mọi người xung quanh đều bật cười. Chẳng ai hoan nghênh hắn, kể cả lão sư. Mặc dù là một tôn sư nhưng lão sư cũng là người, quả thật không hài lòng chút nào, nhưng ông cũng không thèm để bụng. Lão sư đặt thanh kiếm vào lại hộp, cẩn thận đóng nắp, cột dây, ngồi xuống ghế, mọi người thấy vậy cũng ngồi xuống ghế theo. Lão sư ra hiệu, hầu cận bưng hộp liền tới trước mặt nguyên soái đưa hộp, lão sư vui vẻ nói.

-"tướng quân, xin nhận lấy"

Nguyên soái giật mình xua tay.

-"sao lại có thể như vậy được chứ, Sơn mỗ chỉ đưa tiền đặt một cây lam phẩm, hoàng phẩm này thật sự quá trân quý rồi"

Cái này gọi là "đã nghiện còn ngại" . Hoàng phẩm thì ai mà không thèm khát, vấn đề là giá cả của nó thì ở tiểu quốc An Nam này mấy ai đủ tiền sở hữu. Mà nguyên soái Vạn Kỳ Sơn nắm giữ 15 vạn quân cần ăn cần mặc, đâu thể vì mua cây hoàng phẩm mà để tam quân ăn đói mặc rách mấy năm, há chẳng phải là kẻ vô đạo sao? Lão sư không hiểu vấn đề này, chỉ đơn thuần là cho rằng nguyên soái ngại, liền bật cười.

-"lão phu đây là tặng cháu gái của lão phu, chẳng qua đưa tướng quân cầm giùm, chứ có phải tặng tướng quân đâu mà ông từ chối cái gì?"

Hồ Nguyên Trừng lúc này lại nói xen vào, thuận theo mong muốn cả đôi bên.

-"Nguyên soái, tấm lòng của lão sư, xin nguyên soái đừng từ chối nữa"

Nguyên soái lúc này tâm tư. Hoàng phẩm này thì dù chi lấy rẻ cung rất nhiều tiền , nhưng nếu lão sư nói tặng thì sẽ êm nhẹ hơn, vẫn phải nên trả tiền nguyên liệu. Ông nhìn cây hoàng phẩm , rồi bạo dạn hướng về lão sư.

-"vậy, cung kính không bằng tuân lệnh, chi phí cây hoàng phẩm hết bao nhiêu thì Sơn mỗ xin bồi hoàn lại cho lão sư"

Lão sư nghe vậy thì bật cười, ông đã hiểu ra vấn đề. Đơn giản là thế này, tham quan vơ vét của dân thì tiền chất đầy kho, còn một vị quan tốt lo cho dân cho quân thì chỉ dùng bổng lộc của mình. Thế nên dù có là thế lực lớn nhất chỉ đứng sau hoàng đế đi chăng nữa, nguyên soái Vạn Kỳ Sơn không đủ tiền trả cho cây hoàng phẩm này mà chỉ "xin" được bồi hoàn tiền nguyên liệu chi phí. Lão sư vuốt râu gật đầu hài lòng, ý định tặng không, nhưng để nguyên soái không ngại, lão sư liền nghĩ ra một cách. Ông nhìn nguyên soái rồi mỉm cười.

-"tướng quân, cây hoàng phẩm này là bảo vật hoàng phẩm đầu tiên của lão phu, với lão phu thì có ý nghĩa vô cùng quan trọng, tiền bạc sao có thể đong đếm được chứ?"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn nghe vậy thì phân vân, lúc này lão sư phất tay.

-"lão phu làm kiếm để tặng cháu gái, tướng quân đừng nhắc chuyện tiền bạc nữa, như vậy khác nào coi thường tấm lòng của lão phu"

Trong lời nói có ý trách mắng, nhưng trong sự trách mắng đó ẩn chứa một tấm lòng rộng lượng. Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn nghe vậy thì mừng lắm, đứng dậy cúi đầu thi lễ.

-"vậy... Sơn mỗ thay mặt Vũ nhi, đa tạ lão sư"

Nói xong vội đón lấy cái hộp, mà lão sư cũng vỗ đùi bật cười khoái chí.

-"như vậy mới phải, ha ha ha,sau này lão phu về Đại La mở học viện rèn đúc vũ khí, ngươi phải hỗ trợ lão phu hết mình..."

Nguyên soái nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, bởi lão sư Cao Lỗ là nhân vật mà ai cũng muốn lôi kéo kết thân, nay lại chủ động đề nghị Vạn gia giúp đỡ, thế này chính là đại sự đạt thành. Nguyên soái vui vẻ.

-"lão sư yên tâm, được giúp đỡ lão sư, Sơn mỗ mong còn không được, sao dám từ chối"

Hồ Nguyên Trừng đang ngồi đó cũng rất vui mừng. Vốn dĩ là kẻ thù được gia tăng sức mạnh thì phải lo lắng, nhưng nếu hắn kết hôn với Vạn Kỳ Vũ thì làm gì còn kẻ thù nào? lúc hắn làm hoàng đế rồi,sau đó phong Vạn Kỳ Vũ làm hoàng hậu, có Vạn gia chống lưng, lại có hoàng phẩm rèn sư mở học viện tại kinh thành Đại La. Hắn mơ màng về một ngày đưa tiểu quốc An Nam trở thành thượng quốc,... mà không đúng, phải trở thành đại quốc. An Nam của hắn lúc đó chỉ đứng sau hai đế quốc, hùng cứ phương nam. Không phải cả giang sơn và mỹ nhân của hắn đều hoàn hảo đó sao? Hồ Nguyên Trừng trong lòng vui mừng vô cùng, cũng hướng nguyên soái mà chia vui.

-"Chúc mừng nguyên soái, chúc mừng tiểu thư. An Nam quốc chúng ta hiện giờ đã sở hữu bốn cây hoàng phẩm, tương lai còn sáng lạn hơn rất nhiều"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn nhìn Hồ Nguyên Trừng khẽ gật đầu, ông ôm lấy cái hộp, khẽ vuốt nhẹ. Nguyên lai có 3 cây kiếm phẩm chất hoàng phẩm ở An Nam tiểu quốc . Nhũng cây đó thuộc sở hữu của hoàng đế, tể tướng, và nguyên soái. Có lý lẽ riêng của nó, đó là cuộc chạy đua vũ trang trong một cuộc chiến sinh tồn giữa hai thế lực lớn của triều đình. đối thủ có 2 kim đan và đều sở hửu hoàng phẩm kiếm, trang bị chênh lệch quá lớn. Nhận thấy điều đó , nguyên soái bắt buộc phải mua một cây hoàng phẩm, không mua không được. Nhưng chuyện đó khác hoàn toàn với cây hoàng phẩm của Kỳ Vũ. Không thể vì yêu mến mà chiết xuất tiền công quỹ ra mua, khiến cho ba quân chịu đói. Huống hồ gì cây hoàng phẩm của Kỳ Vũ lại là đệ nhất bảo khí ở An Nam quốc rồi. Nguyên soái tiếp tục vuốt nhẹ lên cái hộp.

-"nếu Vũ nhi biết được, chắc hẳn sẽ rất vui mừng"

Nhìn bàn tay run run của nguyên soái, lão sư khẽ vuốt râu. Biết nguyên soái yêu con gái của mình như thế nào, không phải vì đam mê hoàng phẩm trân quý đắt đỏ, mà chỉ là muốn giành những gì tốt đẹp nhất cho con, lão sư mỉm cười.

-"nghe lời đồn là tướng quân yêu con gái hơn sinh mệnh của mình, nay nhìn thấy quả không sai, những gì giành tặng cho con gái đều là những gì tốt nhất..."

Nói xong lại đưa tay hướng về phía Hồ Nguyên Trừng, vui vẻ nói.

-"hôm nay ở đây không chỉ có cây kiếm tốt nhất, mà còn có một hiền tế tốt nhất. Tại sao tướng quân không gọi cháu gái ra để nhận kiếm và gặp gỡ phu quân tương lai của mình?"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, thế nhưng nguyên soái Vạn Kỳ Sơn lại nhìn hắn với chút ngại ngùng.

-"chuyện này..."

Lão sư nhìn nguyên soái như vậy, cũng nhanh chóng hiểu ra có vấn đề gì khó nói. Lao sư liền nhìn sang phía Hồ Nguyên Trừng, mà hắn lúc này cũng ý tứ. Biết rằng mình không nên ở lại, liền vội vàng đứng dậy hướng lão sư thi lễ.

-"Lão sư, hôm nay Nguyên Trừng may mắn được gặp ngài là phúc của Nguyên Trừng, chỉ muốn được ở lại lâu hơn, nhưng chợt nhớ ở nhà còn chuyện quan trọng phải giải quyết nên xin bái biệt lão sư tại đây"

Lão sư Cao Lỗ vẫn còn đang ngạc nhiên, thì Hồ Nguyên Trừng lại hướng về phía nguyên soái thi lễ.

-"Nguyên soái, sau khi Nguyên Trừng đạt đủ điều kiện của tiểu thư thì sẽ mang sính lễ đến dạm hỏi, xin nguyên soái đừng khước từ"

Lúc này nguyên soái đưa tay về phía Hồ Nguyên Trừng, vui vẻ nói.

-"được, được... chỉ cần hai đứa muốn đến với nhau, lão phu tuyệt đối không ngăn cản"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì vui mừng lắm, cúi đầu thi lễ một lần nữa rồi mới đi về, văng vẳng từ xa còn nghe thấy tiếng hai hộ vệ vọng lại.

-"hoàng tử hôm nay biểu hiện tuyệt vời, khiến cho bọn thuộc hạ nở mặt nở mày nhà..."

-"Hai vị huynh đệ, quá khen, quá khen..."

Hôm nay ngẫm nghĩ thật kỹ thì đúng là... một ngày đại thắng lợi của Hồ Nguyên Trừng.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.