Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lão sư và nguyên soái

Tiểu thuyết gốc · 1168 chữ

Khi Hồ Nguyên Trừng đi khỏi, lão sư nhìn theo bóng dáng hắn, gật gù, đánh giá.

-"tiểu tử này tuổi còn trẻ mà hiểu biết sâu rộng, lễ nghĩa đầy đủ, lại không khinh bạc kẻ dưới. Dùng trí tuệ để khiến bề tôi tin tưởng,dùng tình nghĩa để khiến thuộc hạ tin yêu. Nắm bắt được lòng người, quả thật có tướng làm đế vương. Tên Hồ Quý Ly kia có một hài tử như thế này thì thật là may mắn"

Nguyên soái nghe xong cũng gật đầu tán đồng.

-"lão sư nói không sai, tên Hồ Nguyên Trừng đó nếu so sánh với những nam tử cùng trạc tuổi với hắn thì ở An Nam quốc này không có ai hơn được hắn ta, là một nhân tài hiếm có"

Lão sư lại hướng về phía nguyên soái, có chút hiếu kỳ.

-"tướng quân, lão phu nghe tiểu tử đó nói là khi hoàn thành điều kiện sẽ đến dạm hỏi, vậy chuyện này là sao? và cái điều kiện ấy là gì?"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn đặt cái hộp sang bên cạnh, trầm ngâm một lúc, thở dài.

-"lão sư là thế ngoại cao nhân, không quan tâm đến việc tranh giành quyền lực chính trị, nhưng chắc cũng biết Hồ gia và Vạn gia vốn như nước với lửa"

Lão sư nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, hướng về phía nguyên soái mà thắc mắc.

-"không phải Hồ Quý Ly lên được ngôi vị này thì công lớn nhất là của tướng quân đó sao? tại sao lại xung khắc nhau như vậy"

Nguyên soái thở dài lắc đầu, trầm ngâm một lúc, ánh mắt như nhìn về quá khứ đau thương.

-" Hồ Quý Ly năm đó là đại thần của tiền triều, thân là bề tôi lại đem lòng tạo phản, thấy Sơn mỗ mang nặng oán thù với tiền triều nên đã lấy mối thù ra để dụ dỗ. Sau khi lên ngôi vua rồi thì lại sợ bị tạo phản như chính hắn đã từng làm. Sơn mỗ lại vốn là tướng trấn thủ kinh thành Đại La tiền triều, quân đội trung thành với Vạn gia chứ không phải Hồ gia. Từ đó hắn mới sinh ra lòng nghi kỵ, ngày nào chưa diệt trừ được Vạn gia thì Hồ Quý Ly chưa yên lòng"

Lão sư nghe vậy thì trầm ngâm, trong một chút suy nghĩ, liền có điều thắc mắc.

-"vậy tại sao tướng quân còn chấp nhận sự dạm hỏi của Hồ Nguyên Trừng"

Nhấp một ngụm trà, nguyên soái Vạn Kỳ Sơn lại thở dài,

-"cái này là quyết định của Vũ nhi, ái nữ vì không muốn An Nam quốc lại xảy ra binh đao khói lửa nên ra điều kiện với Hồ Nguyên Trừng là hắn phải làm hoàng đế, còn Vũ nhi làm hoàng hậu, hài tử sinh ra phải phong làm thái tử. Như vậy Hồ gia và Vạn gia có thể trung hòa quyền lực, không lo bị tiêu diệt bởi đối phương"

Lão sư cảm thấy ngạc nhiên, bởi một nữ tử 17 tuổi mà có thể suy nghĩ được như thế, ông gật đầu hài lòng.

-"điều này không phải là quá tốt rồi hay sao? Ta thấy tên tiểu tử Hồ Nguyên Trừng đó có thể trở thành một minh quân, việc bây giờ chỉ đơn giản là truyền ngôi lại cho hắn. Lúc đó An Nam quốc sẽ có một vị vua sáng suốt, hoàng hậu tài giỏi, đất nước thái bình"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn ánh mắt đăm chiêu, nhìn còn chán nản hơn lúc nãy, khẽ lắc đầu.

-"nếu thực sự như thế thì Sơn mỗ cũng vui lòng tác hợp, nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy"

Lão sư càng lúc càng tò mò, hướng về phía nguyên soái mà hỏi.

-"tướng quân nói vậy là sao? chẳng lẽ phía sau còn có huyền cơ gì"

Nguyên soái nhìn lão sư trong chốc lát, lại thở dài. Ông đứng dậy bước về phía cửa, nhìn vào bầu trời xanh thẳm kia, trong lòng trĩu nặng.

-"tên Hồ Quý Ly kia cướp ngôi vốn dĩ không phải vì tiền triều thối nát, lòng dân oán thán mà đứng lên thay trời đổi vị. Tên Hồ Quý Ly ấy cướp ngôi đơn giản là vì hắn ham mê quyền lực mà thôi"

Nói xong lại lắc đầu thở dài, bước về ghế ngồi. Nếu không phải thay trời hành đạo thì tức là gian thần soán ngôi, là tội bất trung. Vậy nguyên soái Vạn Kỳ Sơn giúp hắn cũng có nghĩa ông là đồng phạm, chính vì oán hận tiền triều nên bị hắn lợi dụng. Với suy nghĩ đó khiến ông bao năm tự trách mình. Ngồi lại xuống ghế, ông lại trầm ngâm.

-"tính đến nay tên Hồ Quý Ly ấy chỉ mới làm vua 11 năm, mà so với tuổi thọ kim đan cảnh giới 800 năm thì 11 năm ấy chỉ như cái chớp mắt. Hắn làm sao thỏa mãn mà truyền ngôi cho con được. Chỉ sợ tên Hồ Nguyên Trừng ấy cũng chỉ là quân cờ trong tay hắn, khi hết giá trị lợi dụng thì sẽ sớm bị hắn loại bỏ mà thôi"

Lão sư có chút bàng hoàng, bởi có câu "hổ dữ không nỡ ăn thịt con". Dù gì thì Hồ Nguyên Trừng cũng là con hắn, sao có thể làm hại, lão sư cau mày.

-"tướng quân có phải lo xa quá rồi không, tình phụ tử có thể dễ dàng gạt bỏ vậy sao?ta không nghĩ là Hồ Quý Ly sẽ làm vậy"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn lắc đầu.

-"lão sư đức cao trọng vọng nên không hiểu những kẻ tham lam độc ác sẽ nghĩ gì và làm những gì. Hắn không những không nhường ngôi cho Hồ Nguyên Trừng, mà cả giang sơn và mỹ nhân hắn đều muốn cả. Thời gian sẽ cho lão sư thấy được chân tướng mọi chuyện"

Lão sư trầm ngâm, cũng không tiện hỏi thêm về vấn đề giữa Hồ gia và Vạn gia nữa. Cầm chén trà lên uống cạn, rồi quay sang nhìn nguyên soái.

-"vậy.... Kỳ Vũ đâu rồi, không kêu cháu nó ra gặp ta, ta cũng rất muốn biết mặt ái nữ của tướng quân"

Nguyên soái và quản gia thoáng chốc nhìn nhau, quản gia ra hiệu, toàn bộ người xung quanh đều đi ra ngoài. Sau khi xem xét xung quanh để chắc chắn không ai ở gần nghe lén, quản gia liền bước vào nhìn nguyên soái gật đầu. Nguyên soái lúc này liền cung kính thi lễ một lần nữa.

-"chẳng dám giấu lão sư, Vũ nhi đã không còn ở An Nam quốc nữa"

Lão sư Cao Lỗ ngạc nhiên vô cùng, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào đây, tại sao lại thần bí đến như vậy?

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.