Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đông Đài thượng quốc

Tiểu thuyết gốc · 1731 chữ

Hồ Nguyên Trừng vừa nói xong thì mọi người đều ồ lên ngạc nhiên, mà lão sư cũng ngạc nhiên không kém, liền hướng về phía Hồ Nguyên Trừng mà rằng.

-"vị nhị hoàng tử này. Thứ lỗi cho lão phu nông cạn thiếu hiểu biết, lão phu lúc nãy cũng tưởng là hoàng tử đang nịnh hót lão phu mà thôi, giờ mới hiểu được phân nửa vấn đề. Biết rằng hoàng tử thật lòng, lão phu thật áy náy"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy vội xua tay, hướng về phía lão sư cung kính thi lễ.

-"Lão sư xin đừng nói vậy, chuyên môn của lão sư là rèn đúc vũ khí, đương nhiên với những chuyện về phát triển kinh tế đất nước thì lão sư không am hiểu cũng là điều hết sức bình thường. Không thể nói lão sư nông cạn được, chỉ là Nguyên Trừng với thân phận hoàng tử, không thể không học cách quản lý đất nước..."

Nói tới đây liền liếc nhìn Hồ Quý Chén, khiến cho Hồ Quý Chén thẹn lắm. Lúc này lão sư lại hỏi.

-"Đông Đài thượng quốc như thế nào, mau nói, lão phu rất hiếu kỳ"

Hồ Nguyên Trừng bước tới trước ba bước, đưa tay hướng về tất cả mọi người một lượt.

-"Chư vị, chúng ta đều biết thế giới này là thế giới tu chân. Dĩ nhiên những bảo vật tu chân luôn được săn đón, mà chung quy lại chỉ hai thứ, pháp khí và đan dược. Thế nên có hai nghề cực kỳ quan trọng và được săn đón là rèn sư và dược sư luyện đan, Đông Đài thượng quốc chính là sở hữu một vị hoàng phẩm rèn sư (hoàng sư) nên đã phất lên"

Nói tới đây thì tới trước mặt lão sư thi lễ một lần nữa.

-"Lão sư có điều không biết, khi vị hoàng sư kia trở về thì Đông Đài thượng quốc còn là một tiểu quốc nghèo nàn. Vị hoàng sư đó đã mở một lò rèn lớn, thu nhận đệ tử và đào tạo ra nhiều lam phẩm rèn sư (lam sư). Cùng với đó là rèn ra rất nhiều vũ khí chất lượng cung cấp cho triều đình cũng như các tu hành giả, kiếm khách trong nước, khiến cho đất nước có một đội quân hùng mạnh và trang bị cực tốt, đã vươn lên trên tầm quân đội của một tiểu quốc"

Nói tới đây lại hướng về mọi người một lượt.

-"Đương nhiên các bảo vật làm ra đều là mua bán. Điều cốt lõi là số vàng bạc và linh thạch triều đình trả cho vị hoàng sư đó vẫn nằm bên trong đất nước, không bị thất thoát ra bên ngoài biên giới. Số tiền mua bán này vẫn được bảo lưu trong nước, xét trên tầm quốc gia thì không hề bị thiệt hại chút nào, chỉ có lợi mà không có hại"

Mọi người đều ồ lên tán thưởng, lão sư gật đầu hài lòng với biểu hiện của Hồ Nguyên Trừng, hắn lại bước sang chỗ nguyên soái, thi lễ.

-"Nguyên soái, chắc ngài cũng biết những lam phẩm do hoàng sư rèn nên hoặc do đệ tử rèn và chính hoàng sư thẩm định luôn bán rất chạy, và thậm chí có cái còn bán giá cao gấp rưỡi lam phẩm cùng phẩm chất"

Nguyên soái gật đầu.

-"cái này đương nhiên lão phu biết, bởi uy tín của hoàng sư đương nhiên sẽ bảo đảm chất lượng cho sản phẩm"

Hồ Nguyên Trừng lại một lượt hướng về mọi người.

-"Chư vị, vị hoàng sư đó không những chỉ bán lam phẩm trong nước mà còn xuất bán lam phẩm ra nước ngoài. Các tu hành giả của các thế gia nước khác đặt mua các bảo vật đó đương nhiên phải trả bằng vàng hoặc linh thạch, bởi trả bằng bạc sẽ bị chê là tiền lẻ. Các vị cứ thử nghĩ số lượng vàng và linh thạch cứ theo số lượng lam phẩm bán ra mà chạy vào trong Đông Đài tiểu quốc, khiến cho đất nước dần dần giàu có hơn, mà giàu hơn đương nhiên sẽ mạnh hơn rồi"

Mọi người một lần nữa lại ồ lên thích thú. Hồ Nguyên Trừng lại bước đến trước mặt quản gia.

-"Tiên sinh, giả sử không có tiền đặt hàng trực tiếp, tiên sinh sẽ làm gì?"

Quản gia vội đứng lên thi lễ.

-" nhị hoàng tử, lão phu sẽ sang tận nơi, biết đâu có hàng rẻ ở đâu đó"

Hồ Nguyên Trừng nghe xong thì phất cây quạt giấy trước mặt, mỉm cười.

-"Không sai, có rất nhiều người không có điều kiện đặt hàng theo ý muốn của mình sẽ trực tiếp sang Đông Đài tiểu quốc để săn tìm những sản phẩm lổi với giá rẻ hơn rất nhiều nhưng chất lượng thì tương đối tốt. Khi họ tới đó thì ngoài việc tiêu tiền mua bảo vật, đương nhiên họ cũng phải ăn phải ngủ. Vậy là các khách điếm thay nhau mọc lên để phục vụ những vị khách này, lại một lượng tiền lớn từ bên ngoài chảy vào trong nước thông qua các khách điếm, trực tiếp tạo ra công ăn việc làm cho nhiều người"

Lần này thì cả những thị vệ đứng canh cửa cũng phải ồ lên tán thưởng, không thể không phục. Nhưng Hồ Nguyên Trừng không dừng lại ở đó, hắn đi đến bên hai hộ vệ Thần Công và Thần Pháo của mình.

-"Hai vị huynh đệ, hai vị có thích hoàng phẩm không?"

Hai hộ vệ Thần Công và Thần Pháo vội vã xua tay.

-"hoàng tử nói gì vậy, hoàng phẩm thì ai mà chẳng thèm muốn, chỉ là chúng tôi không có khả năng sở hữu mà thôi"

Hồ Nguyên Trừng vỗ nhẹ cây quạt giấy vào vai Thần Pháo.

-"Vậy nếu có cơ hội sở hữu một hoàng phẩm với giá rẻ hơn một nửa, hoặc thậm chí 1/4, trong trường hợp có đủ tiền,huynh có đi mua không?"

Thần Pháo bật cười.

-"đương nhiên rồi, điều này còn phải hỏi sao?"

Hồ Nguyên Trừng vuốt nhẹ cây quạt giấy, mỉm cười, hướng về tất cả một lượt.

-"Chúng ta đều biết nếu lam phẩm mà đem so sánh với hoàng phẩm thì chỉ như cây dao chặt bình thường. Hoàng phẩm rất khó hoàn thành, tỉ lệ thất bại khá cao, vài năm mới cho ra một cây hoàng phẩm, vì thế mà giá tiền cao hơn giá trị rất nhiều. Thế nhưng vị hoàng sư ở Đông Đài tiểu quốc không bán với giá cao nhất mà lại bán với giá rẻ nhất có thể, chỉ bằng một nửa hoặc thấp hơn một nửa giá trị"

Mọi người nghe vậy thì ngạc nhiên, mà Thần Công cũng tò mò lắm.

-"hoàng tử, thật sự có chuyện như vậy sao?"

Hồ Nguyên Trừng mỉm cười.

"Thật ra những cây hoàng phẩm đó là do triều đình bỏ tiền để đặt hàng, nhưng lại chịu bán ra lỗ, mà chủ yếu là những người ngoại quốc đến với mong ước mua được hoàng phẩm giá rẻ. Mọi người đăng ký tên tuổi, khi hoàng phẩm ra lò sẽ bốc thăm cho người may mắn nhất mua được. Thế là có hàng ngàn hàng vạn người hàng năm đến Đông Đài tiểu quốc chực chờ đợi hoàng phẩm ra lò. Mà họ đến ngồi không cũng buồn chán, thế là họ đi chơi thăm thú đây đó, từ đó phát triển ngành du lịch với lợi nhuận đem về gấp hơn mười lần bán hoàng phẩm, đúng là thả con tép bắt con tôm"

Tất cả nghe xong đều gật gù tán thưởng, lúc này Hồ Nguyên Trừng chốt lại.

-"Đông Đài tiểu quốc dù nhỏ bé nghèo nàn, nhưng may mắn sở hữu một hoàng phẩm rèn sư. Họ tận dụng phát triển kinh tế đất nước, trở nên giàu có thịnh vượng. Lại dùng tiền đầu tư nhiều cho giáo dục, mở nhiều trường học và học viện, từ đó nhân tài liên tục được sinh ra. Thế là từ một tiểu quốc nhỏ bé họ đã vươn mình lên thành một thượng quốc với quân đội được trang bị tận răng. Dù nằm kẹt giữa hai đế quốc nhưng không hề e ngại, vẫn lừng lững đứng vững một vùng biển rộng lớn"

Nói xong liền bước đến trước mặt Hồ Quý Chén, nhìn thẳng vào mặt hắn.

-"Hoàng huynh, An Nam tiểu quốc ta diện tích gấp năm lần, dân số gấp ba lần, tài nguyên thiên nhiên phong phú, nhưng vẫn chỉ là tiểu quốc thua họ một bậc, chính là vì không có một hoàng phẩm rèn sư. Vậy huynh nói xem khi lão sư trở thành hoàng sư, đệ nói trời thương An Nam quốc ta, đất nước ta có ngày trở mình, là đệ vô liêm sỉ chỗ nào, không biết xấu hổ chỗ nào, đệ nói sai chỗ nào?"

Một trang pháo tay vang lên. Mọi người nghe đến đây liền cùng nhau vỗ tay tán thưởng Hồ Nguyên Trừng, cũng không quên cười nhạo Hồ Quý Chén khiến hắn cảm thấy xấu hổ lắm. Không phải là hai huynh đệ ruột thịt sao? cùng hưởng một nền giáo dục sao? cùng được chăm sóc như nhau sao? thậm chí Hồ Quý Chén còn được chăm chút nhiều hơn, cuối cùng thì sao?, có điểm nào hắn bằng được bào đệ Hồ Nguyên Trừng của mình? Trong lúc tận cùng của sự hổ thẹn, Hồ Quý Chén phất tay.

-"Cứ cho là những gì ngươi nói là đúng, nhưng chưa chắc lão già Cao Lỗ kia là hoàng sư. Hoàng phẩm rèn sư không phải là rau ngoài chợ, muốn là có sao? cứ tự mình nhận là có thể trở thành hoàng sư ? nực cười".

Hồ Nguyên Trừng nghe xong vừa giận vừa xấu hổ, chỉ tay về phía Hồ Quý Chén.

-"Huynh...huynh...thiển cận."

Hồ Quý Chén thẹn mà không làm gì được, càng lúc càng hành xử thật ngu ngốc, khiến cho bào đệ của hắn bao lần xấu hổ, mọi chuyện càng lúc càng căng thẳng rồi sao?

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.