Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

hoàng phẩm rèn sư

Tiểu thuyết gốc · 1196 chữ

Trong lúc mọi người vui mừng khôn xiết. Hồ Quý Chén sau khi nghe Hồ Nguyên Trừng thốt lên như vậy, hắn liền bật cười lớn, thu hút mọi ánh nhìn.

-" Haha.... hoàng đệ, vì muốn lấy lòng một nguyên anh mà đệ vứt hết liêm sỉ, nịnh hót không biết xấu hổ, khiến người khác không thể nhịn cười"

Lời nói của Hồ Quý Chén từ lúc đến Vạn phủ không có lời nào dễ nghe. Mọi người nhìn hắn với ánh mắt khó chịu, mà Hồ Nguyên Trừng thì cau mày.

-"Huynh nói vậy là sao?"

Hồ Quý Chén bật cười khả ố, phe phẩy cây quạt, bước ra phía trước, ra vẻ cao ngạo.

-"Chỉ là một lão già nguyên anh rèn ra một cây hoàng phẩm, có phải là gì đó ghê gớm để ngươi phải nói là "trời thương An Nam quốc ta, đất nước ta có ngày trở mình" . Ta thấy ngươi không biết xấu hổ đến mức vô liêm sỉ, vứt bỏ thân phận hoàng tử cao quý mà nịnh hót một cách đê tiện như vậy"

Lời nói của Hồ Quý Chén có tính chất mạt sát nghiêm trọng bào đệ của hắn, khiến mọi người vô cùng tức giận. Hồ Nguyên Trừng cảm thấy khó chịu lắm, hắn nheo mắt nhìn Hồ Quý Chén.

-"Hoàng huynh, huynh biết một cây hoàng phẩm trị giá bao nhiêu tiền không?"

Hồ Quý Chén bật cười lớn.

-"Tiền à, thứ đó hoàng gia ta thiếu sao? "

Nói xong liền rút ra một túi tiền lớn, bên trong toàn tiền đồng, mỉm cười.

-" mà cho dù có thiếu thật thì cứ bảo thợ điêu khắc hoàng cung đúc ra. Muốn bao nhiêu mà chẳng có?"

Nói tới đây thì dốc ngược túi tiền, tiền đồng rơi lẻng xẻng đầy ra đất, sau đó cầm cái túi rỗng vứt ra sau lưng.

-"Từng này cũng không dưới một nén vàng lớn, đủ trả lương cho bọn hạ nhân ở đây rồi, muốn nữa thì bổn hoàng tử có thể cho thêm"

Mọi người thấy thái độ ngạo mạn đó thì ai ai cũng tức giận,nhưng lúc này Hồ Nguyên Trừng chỉ bật cười.

-"Ha ha ha... được rồi, được rồi. Đệ sẽ giải thích cho huynh hiểu những gì đệ nói, nhưng trước tiên, huynh hãy nhìn đây"

Nói xong, Hồ Nguyên Trừng rút ra một xâu tiền 10 đồng, quay sang hỏi Hồ Quý Chén.

-"Thứ này có phải là tiền không?"

Hồ Quý Chén trừng mắt.

-"Không phải tiền thì là cái gì?"

Hồ Nguyên Trừng nhìn Hồ Quý Chén, mỉm cười.

-"Đệ biết rồi, huynh lúc trước hay trốn học phải không?"

Hồ Quý Chén tức giận chỉ tay vào mặt Hồ Nguyên Trừng, mắt long lên sòng sọc.

-"Ngươi dám vu khống bêu xấu ta?"

Hồ Nguyên Trừng xua tay.

-"Đệ nào dám chứ"

Đồng thời hắn tung xâu tiền 10 đồng lên không rồi chụp lấy.

-"Là một hoàng tử, tất nhiên điều bắt buộc phải học là cách quản lý đất nước, mà bài học về kinh tế đất nước là điều bắt buộc : tiền là hàng hóa đặc biệt, dùng để làm vật trao đổi ngang giá chung "

Hồ Nguyên Trừng cầm xâu tiền đưa trước mặt mọi người, mỉm cười.

-"Mọi người, chắc các vị cũng biết đơn vị tiền An Nam quốc chúng ta là tiền đồng, và do thợ điêu khắc hoàng gia sản xuất dưới sự quản lý của hoàng đế. Vậy ta cứ khắc thật nhiều tiền phát cho mỗi người vài rương, không phải tất cả đều giàu có sung túc, chẳng cần phải đi làm việc nữa. Mọi người ai cũng ăn no mặc đẹp, nhà cao cửa rộng, có phải không?"

Mọi người đều suy tư, nghe thì có vẻ hợp lý nhưng lại vô cùng bậy bạ. Hồ Nguyên Trừng lắc đầu.

-" Tất nhiên không thể, tiền là đơn vị đại diện vật chất. Ta giả sử đơn giản là vật chất An Nam quốc có khoảng 1 triệu bao gạo, và thợ điêu khắc hoàng gia đúc ra 1 triệu đồng đại diện, vậy 1 đồng mua được 1bao gạo. Bây giờ ta đúc 10 triệu đồng thì số bao gạo vẫn là 1 triệu, đâu có tăng lên, lúc này 1 bao từ 1 đồng sẽ tăng giá thành 10 đồng một bao rồi. Vậy nên đúc nhiều tiền đồng vượt quá lượng tài sản đại diện thì chỉ gây hại cho kinh tế đất nước mà thôi"

Mọi người ồ lên, họ dần hiểu, hồ Nguyên Trừng lại nói tiếp.

-"Muốn giàu có thì phải tăng lượng tài sản, mà muốn tăng lượng tài sản thì phải tăng sản xuất hoặc..... Mua của nước ngoài"

Đồng thời hắn cầm xâu tiền lên xoay.

-"Vậy tiền đồng này ra ngoài lãnh thổ An Nam quốc ta có dùng được không?"

Mọi người lắc đầu. Hồ Nguyên Trừng lấy từ nhẫn trữ vật ra một nén bạc, một nén vàng, và một linh thạch, đồng thời đưa ra phía trước.

-"Xâu tiền này không phải là tiền, nó chỉ là ký hiệu của tiền có giá trị trong An Nam quốc chúng ta thôi. Còn thứ tiền thật sự có thể giao dịch toàn tu chân giới thì chỉ có thứ này. Chính là bạc, là vàng ,là linh thạch, là 3 loại tiền lưu thông gọi là tam hành bản"

Hồ Quý Chén phất tay tức giận.

-"Chuyện này thì có liên quan gì đến việc nịnh hót của nhà ngươi?"

Hồ Nguyên Trừng mỉm cười không thèm chấp.

-"Hoàng huynh bình tĩnh, chắc huynh biết Đông Đài thượng quốc ở phía đông Quang Minh đế quốc chứ?"

Lần này Hồ Quý Chén không kìm chế được nữa, hắn ngu ngơ hiểu biết nông cạn nên cảm thấy bị bởn cợt mà nổi cáu.

-"Ngươi nói gì thì nói thẳng ra luôn đi, đừng vòng vo nữa"

Hồ Nguyên Trừng bật cười, hắn vỗ nhẹ cây quạt giấy vào tay.

-"Đông Đài thượng quốc là quốc gia nằm kẹp giữa đế quốc Quang Minh và đế quốc Ma Tu, diện tích bằng 1/5 nước ta, dân số bằng 1/3 dân ta, chỉ là một hòn đảo nằm giữa biển, tài nguyên thiên nhiên nghèo nàn không bằng sự trù phú của An Nam quốc, thế nhưng lại là thượng quốc, đẳng cấp cao hơn nước ta một bậc, bởi vì sao mọi người biết không? bởi vì họ có tiền"

Hồ Nguyên Trừng không để ai kịp hỏi gì, hắn tung hứng nén vàng bạc linh thạch.

-"Họ có nhiều vàng bạc linh thạch, họ trồng lúa không đủ ăn thì họ mua lúa của Xiêm quốc, mua vải vóc của Quang Minh đế quốc, mua vật liệu xây dựng của Chiêm Vân thượng quốc. Họ thiếu gì mua nấy, cuộc sống sung túc, mọi người biết tại sao họ lại giàu có như vậy không?"

Nói tới đây thì quay sang nhìn thẳng vào mặt Hồ Quý Chén.

-"Bởi vì họ có một HOÀNG PHẨM RÈN SƯ"

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.