Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

món quà của lão sư

Tiểu thuyết gốc · 1101 chữ

Khi mọi người đã yên vị trên ghế của mình, nguyên soái liền cung kính hỏi lão sư.

-"hôm nay gió mát, không biết lão sư ghé thăm Vạn phủ là chỉ vui chơi hay là có chuyện đại sự gì không?"

Lão sư vuốt khẽ chòm râu, vẻ mặt rất vui vẻ.

-"tới chơi thì đúng là tới chơi thật, nhưng bên cạnh đó cũng có chút việc cần làm"

Nói tới đây thì im lặng phút chốc, tay cầm chén trà đưa lên hít hương thơm của trà một hơi thật sâu, đưa chén trà lên miệng từ từ thưởng thức, xong đặt chén xuống thở mạnh một cái đầy sảng khoái.

-"À à.... trà ngon, trà rất ngon, ha ha ha..."

Mọi người thấy lão sư khen ngợi trà của Vạn phủ thì rất vui. Thế là không hẹn mà gặp, tất cả liếc ánh mắt sang phía Hồ Quý Chén, kẻ vừa mới chê bai không thương tiếc chén trà . Hồ Quý Chén lúc này bắt đầu biết ngượng, lão sư lại quay sang hỏi nguyên soái.

-"tướng quân, ta nghe nói hôm qua Vạn phủ xuất hiện ngũ sắc lôi vân, không biết là ai độ kiếp?"

Nguyên soái hướng lão sư mà cung kính.

-"lão sư, là đứa con duy nhất của vãn bối, ái nữ Vạn Kỳ Vũ độ kiếp"

Vừa nghe thấy vậy, lão sư vỗ đùi cái bốp, cười vô cùng sảng khoái.

-" A...ha ha ha... Ý trời, đúng là ý trời"

Mọi người ngơ ngác không hiểu lắm, lúc này lão sư lại vui vẻ nói tiếp.

-"tướng quân còn nhớ lúc trước tướng quân có gửi cho lão phu một lượng lớn vàng và linh thạch, trong thư khẩn nài lão phu làm cho ái nữ một cây kiếm lam phẩm tuyệt phẩm, tướng quân có còn nhớ chăng?"

Mọi người ở Vạn phủ nghe vậy đều mừng rỡ. Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn đôi mắt rạng rỡ, bật đứng dậy, hướng lão sư cung kính.

-"lão sư, chẳng lẽ lão sư đã hoàn thành, hôm nay đến là để giao kiếm?"

Lão sư không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười vuốt râu, khuôn mặt thỏa mãn, khiến người ta nhìn vào cũng đoán được đôi phần. Hồ Nguyên Trừng lúc này cũng hào hứng lắm, liền bật dậy hướng lão sư thi lễ.

-"Lão sư ở An Nam quốc được xem là ông tổ của nghề rèn đúc vũ khí. Các bảo vật lam phẩm ở đất nước này đại đa số đều do lão sư chế tác, Nguyên Trừng từ lâu đã vô cùng ngưỡng mộ. Nay không biết lão sư lại tạo ra kiệt tác nào, thật sự khiến lòng người vô cùng háo hức"

Lão sư nhìn Hồ Nguyên Trừng ngạc nhiên, chỉ tay về phía Hồ Nguyên Trừng mà hỏi.

-"tiểu tử kia,ngươi là ai, sao lại nói xen vào, không lẽ là rể của Vạn gia?"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy vui vẻ cúi đầu.

-"Không dám giấu diếm lão sư, làm rể của Vạn gia đó là chuyện của tương lai. Còn hiện tại vãn bối là Hồ Nguyên Trừng, chỉ là nhị hoàng tử của An Nam quốc"

Hồ Quý Chén nãy giờ im lặng, nhưng nghe Hồ Nguyên Trừng tự nhận là "rể tương lai" của Vạn gia, hắn tức giận bật dậy chỉ mặt bào đệ,

-"Ngươi ... ngươi...."

Hồ Nguyên Trừng phất tay, quay mặt đi chỗ khác, như thể muốn nói rằng "ta không chấp huynh" . Lúc này lão sư vuốt râu,

-"thì ra là nhị hoàng tử, lão phu không biết, đắc tội, đắc tội rồi..."

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì hốt hoảng xua tay.

-"Lão sư xin đừng nói thế. Ở An Nam quốc này thân phận lão sư tôn quý, dù là phụ hoàng có gặp lão sư thì cũng phải cung kính ba phần. Nguyên Trừng sao dám nhận đại lễ của người"

Lão sư nghe vậy thì rất vui vẻ, vuốt râu mỉm cười gật gù.

-"ừm, rất biết lễ nghĩa trên dưới, trước sau, không giống như ai kia..."

Lại một lần nữa không hẹn mà gặp, tất cả liếc mắt nhìn Hồ Quý Chén, khiến hắn càng thêm ngượng. Trong những giây phút im lặng của sự ngượng ngùng, Hồ Nguyên Trừng giải vây cho bào huynh, hắn phá vỡ sự im lặng.

-"Lão sư, Nguyên Trừng rất háo hức, xin lão sư chiều lòng hậu bối mà cho tất cả được chiêm ngưỡng kiệt tác của người"

Mọi người đều ồ lên gật gù tán đồng, lão sư lúc này đưa bàn tay ra phía trước ra hiệu tất cả im lặng, rồi ông vuốt chòm râu,

-"thực ra lão phu đến đây đúng là để giao kiếm, nhưng mọi chuyện không đơn giản chỉ có như vậy".

Tất cả nghe xong đều ngạc nhiên, không biết còn ẩn tình gì phía sau, họ nhìn nhau ngơ ngác. Lão sư lại quay sang nguyên soái.

-"không giấu gì tướng quân, lão phu sang Đúc Kiếm Thành học rèn đúc đã 50 năm. Cảm thấy thời gian đủ dài và tay nghề đủ cứng nên muốn đột phá , thế rồi năm ngoái lão phu quyết định rèn cây hoàng phẩm đầu tiên của đời mình"

Mọi người nghe đến hoàng phẩm thì đều tròn xoe mắt, lão sư lại tiếp tục kể.

-"dẫu biết hoàng phẩm là thứ có tỉ lệ thất bại cao, nhưng không ngờ lão phu may mắn khi rèn đúc thuận lợi. Những tưởng sản phảm sắp hoàn thành thì không ngờ đến phút cuối sắp hoàn thành thì lại hết nguyên liệu, thất bại ngay trước mắt"

Mọi người như nín thở, lão sư vuốt nhẹ chòm râu.

-"trong lúc lão phu tuyệt vọng nhất thì như ý trời đã định, vàng và linh thạch tướng quân gửi đến vừa kịp lúc. Lão phu đã lấy toàn bộ để rèn đúc phần còn lại, cuối cùng..."

Nói tới đây thì nghẹn ngào, khiến mọi người cũng lo sợ. Lão sư bật tiếng lòng trong sung sướng.

-"hoàng phẩm đầu tiên của lão phu cuối cùng cũng hoàn thành rồi..."

"Ồ Ồ Ồ...."

mọi người reo vui sung sướng, các hầu nữ Vạn phủ ôm lấy nhau mừng rỡ, mà Hồ Nguyên Trừng mắt cũng sáng rực lên. Hắn biết rằng người trước mắt hắn đã trở thành "hoàng phẩm rèn sư" , hắn thốt lên.

-"Ý trời, là trời thương An Nam quốc ta, đất nước nhỏ bé này có ngày trở mình rồi"

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.