Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

lão sư Cao Lỗ ghé thăm

Tiểu thuyết gốc · 1084 chữ

Hồ Quý Chén hiểu biết nông cạn, không biết tại sao mọi người lại náo động chỉ vì một cái tên, liền quay sang hỏi Hồ Nguyên Trừng.

-"Cao Lỗ là ai, tại sao mọi người có vẻ mừng rỡ khi nghe hắn ghé thăm?"

Hồ Nguyên Trừng tròn mắt ngạc nhiên nhìn Hồ Quý Chén, không khỏi ngơ ngác.

-"Hoàng huynh, huynh không biết thật hay giả vờ không biết vậy, đừng đùa giỡn như thế chứ"

Nguyên lai, ở An Nam tiểu quốc có một sự tồn tại cao quý, một tu hành giả đạt đến tu vi nguyên anh, đó chính là Cao Lỗ, và hiện tại là nguyên anh duy nhất của đất nước này. Cao Lỗ là một tài năng hiếm có, ông có niềm đam mê rèn đúc vũ khí, đã rèn ra rất nhiều lam phẩm cho An Nam quốc, khiến cho quân đội An Nam quốc vì thế mà mạnh hơn bất cứ một tiểu quốc nào. Và cũng vì những bảo vật ông rèn ra góp phần không nhỏ cho việc mua bán giao thương với các quốc gia khác, làm cho kinh tế An Nam quốc khấm khá hẳn lên. Ông còn nhận rất nhiều học trò, dạy dỗ nghề rèn đúc, đất nước cung kính tôn ông là Thạch Thần, gọi ông với cái tên thân thương là "lão sư" . Khi ông độ kiếp lên nguyên anh cảnh giới thành công, cảm thấy mình cần tiến về phía trước, ông đã quyết định rời An Nam quốc để tới đúc kiếm thành học hỏi thêm về nghề chế tạo vũ khí, mơ ước trở thành hoàng phẩm rèn sư.

Hồ Nguyên Trừng giải thích cho bào huynh của hắn về những chuyện này, khiến Hồ Quý Chén mở rộng tầm mắt, mà bản thân Hồ Nguyên Trừng cũng có những băn khoăn. Cách đây 50 năm, sau khi độ kiếp nguyên anh thành công, lão sư đã rời An Nam quốc để đi học tập. Thế nên những người chưa đủ tuổi như huynh đệ hắn chưa được gặp bao giờ, chỉ được nghe lời kể, khiến hắn cũng háo hức mong chờ. Chỉ là hắn thắc mắc là vì sao lão sư lại về lúc này, bởi 50 năm với tu hành giả nguyên anh tuổi thọ 1600 năm thì chỉ như một khoảng thời gian ngắn mà thôi, chắc không phải là nhớ quê hương đất nước mà trở về đâu. Đang trong những dòng suy nghĩ, thì lúc này một tiếng cười sảng khoái vang lên. Một người đàn ông to cao lớn tuổi bước vào, giọng nói dõng dạc.

-"Vạn Kỳ Sơn tướng quân, lâu ngày không gặp, tướng quân vẫn khỏe chứ"

Sở dĩ lão sư gọi nguyên soái là tướng quân vì bởi khi lão sư rời An Nam quốc, lúc ấy nguyên soái Vạn Kỳ Sơn còn là tướng quân trấn thủ kinh thành Đại La. Nguyên soái cung kính cúi đầu thi lễ.

-"lão sư, Sơn mỗ vẫn khỏe, đa tạ lão sư hỏi thăm"

Lão sư phất tay, cười lớn.

-"được rồi, đừng có làm mấy cái nghi lễ đó. Tướng quân cũng biết lão phu tính tình sảng khoái, không thích nghi lễ, cứ nói chuyện sảng khoái với lão phu là được rồi"

Nói xong rồi cười khà khà đi thẳng tới vị trí của ghế trên , mà Hồ Quý Chén lại chẳng thèm đứng dậy. Hồ Nguyên Trừng thấy vậy nhắc khéo hắn.

-"Hoàng huynh, mau đứng dậy nhường ghế cho lão sư"

Hồ Quý Chén vẻ mặt thờ ơ, liếc khẽ Hồ Nguyên Trừng, nhếch mép cười.

-"Ta đường đường là đại hoàng tử của An Nam quốc, dưới một người trên vạn người. Còn hắn dù tu vi nguyên anh nhưng cũng chỉ là dân đen, ta không bắt hắn cúi đầu thi lễ là nể mặt hắn rồi, hắn lấy tư cách gì bắt ta nhường hắn ngồi ghế trên?"

Hồ Quý Chén vừa nói xong thì tất cả ngơ ngác, riêng nguyên soái Vạn Kỳ Sơn thì khuôn mặt tím lại vì tức giận, còn Hồ Nguyên Trừng thì tái xanh. Lão sư Cao Lỗ không chỉ chế tạo vũ khí khiến cho An Nam quốc thêm mạnh về quân, mà còn giàu hơn vì buôn bán, được người người kính nể. Mà ở tu chân giới này thực lực vi tôn, cả hoàng đế Hồ Quý Ly gặp lão sư còn phải cung kính, hướng gì một hoàng tử. Hồ Nguyên Trừng tức giận chỉ tay về phía Hồ Quý Chén, tay run run.

-"Huynh...huynh...."

Lão sư trước thái độ của Hồ Quý Chén có chút sựng lại vì ngạc nhiên. Đánh giá con người này thiếu hiểu biết, nhưng có câu "sông càng sâu càng tĩnh lặng, lúa càng chín càng cúi đầu" ,. Đường đường là lão sư mà lại đi cãi nhau với đứa trẻ hậu bối thì cũng chẳng ra gì, mà tâm trạng của lão sư cũng đang rất vui vẻ, liền nhường nhịn kẻ thiếu hiểu biết kia một chút không sao. Lão sư phất tay cười lớn.

-"hahaha...thì ra là đại hoàng tử, lão phu đã xa quê 50 năm rồi, nên có phần không biết, thật thất lễ"

Nói xong liền bước sang hàng ghế chủ nhà, nhắm tới ghế mà quản gia lúc nãy mới ngồi. Nguyên soái và quản gia vội vã đưa tay về phía ghế trên mời mọc nhiệt tình.

-"lão sư, xin ngồi lên đây"

Lão sư thấy vậy xua tay, cười lớn.

-"tướng quân đừng có khách khí quá, lão phu tới đây làm khách, sao có thể ngồi ghế của gia chủ, như vậy còn ra thể thống gì?"

Nguyên soái vẫn lưỡng lự, lão sư liền đặt tay lên vai nguyên soái nhấn mạnh một cái. Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn thấy lão sư cương quyết thì cũng thuận theo về lại ghế của mình, mà quản gia cũng nhanh chóng cầm lấy khăn lau bàn trên tay người hầu, đích thân lau bàn cho lão sư, rồi cầm chén trà của mình lui xuống ghế dưới nhường ghế lại . Lão sư vui vẻ ngồi xuống ghế, Hồ Nguyên Trừng thấy lão sư đã ngồi xuống thì mới dám ngồi vào ghế của mình. Bây giờ khách phòng Vạn phủ bất ngờ náo nhiệt hơn bao giờ hết, đúng là không hẹn mà gặp, mọi chuyện thật thú vị.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.