Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Quý Chén cầu hôn

Tiểu thuyết gốc · 1383 chữ

Việc Hồ Quý Chén đến Vạn phủ có vẻ như không được hoan nghênh cho lắm. Chẳng có ai nở một nụ cười, mà Hồ Nguyên Trừng thì lại cau có. Hắn tự biết ý tứ rời ghế trên xuống ghế dưới nhường cho bào huynh. Hồ Nguyên Trừng cất bảo kiếm, đồng thời phất tay ra hiệu, hai người hầu hiểu ý liền đóng nắp hộp lại, lùi ra sau ba bước. Từ bên ngoài đã nghe tiếng cười khả ố của Hồ Quý Chén vọng vào.

-"HA HA HA... lâu rồi mới trở lại Vạn phủ, cảnh vật vẫn không có gì thay đổi"

Nguyên soái và quản gia tặc lưỡi, chẳng buồn đứng dậy, mà Hồ Nguyên Trừng cũng chẳng vui vẻ gì. Hồ Quý Chén đi vào nhìn lướt qua, cười nói vui vẻ.

-"Haha... tất cả mọi người đều tụ tập vui vẻ với nhau rồi à"

Nói xong một mạch bước đến ghế trên ngồi xuống. Dù cả nguyên soái và quản gia đều làm lơ hắn, nhưng phận người hầu Vạn phủ, gia nhân vội mang trà dâng cho Hồ Quý Chén. Hắn uống một ngụm trà rồi lắc đầu chê bai.

-"Thứ trà gì đây, mùi vị thật tệ, không ngờ Vạn phủ cao quý mà cũng dùng loại trà thấp kém này sao?"

Nguyên soái và quản gia chẳng buồn trả lời, liếc nhìn hắn một cái rồi thôi. Chỉ là Hồ Nguyên Trừng thì lại không nhịn nổi, hắn quay sang nhìn bào huynh của mình.

-"Hoàng huynh, hôm nay huynh đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?"

Hồ Quý Chén bật cười khả ố, xua tay.

-"Cũng không có gì quan trọng, ta hôm nay đến đây là thăm vị hôn thê của mình, tiện thể chúc mừng nàng mới độ kiếp thành công"

Nguyên soái và quản gia đang cầm chén trà, chưa kịp uống thì khựng lại, mắt liếc nhìn bộ mặt vô sỉ của Hồ Quý Chén như không hiểu chuyện gì . Hồ Nguyên Trừng cau mày, hắn nhìn Hồ Quý Chén.

-"Hoàng huynh nói gì đệ không hiểu, hôn thê nào của huynh mới độ kiếp? không phải là huynh đã huê hôn nàng từ năm trước rồi sao?"

Hồ Quý Chén bật cười, hắn không trả lời Hồ Nguyên Trừng mà lại quay về phía nguyên soái, xua tay.

-"Đó chỉ là lời nói trong lúc đùa giỡn, không thể cho là thật. Nguyên soái xin đừng hiểu lầm, không biết hôn thê của ta đang ở đâu? Nguyên soái có thể cho ta gặp nàng để thỏa lòng mong nhớ chăng?"

Nguyên soái và quản gia đôi mắt hững hờ, khuôn mặt vô cảm, chẳng buồn trả lời, cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái. Hồ Nguyên Trừng thì khác, hắn có vẻ tức giận, khuôn mặt cau có.

-"Ngày đó ngay giữa bữa tiệc mừng tiểu thư hồi phục, có đầy đủ khách quý tham dự. Huynh tuyên bố huê hôn nàng như một sự sỉ nhục lớn nhất, vậy mà nay huynh nói là đùa giỡn? Mọi người ở đây thật khó chấp nhận cái lý lẽ đó của huynh"

Hồ Quý Chén lại bật cười, vẫn điệu cười khả ố đó, hắn phe phẩy cây quạt giấy.

-" Haha...đệ nói cũng có lý. Là do ta đùa giỡn hơi quá lố khiến nàng giận hờn ta, nên hôm nay ta đến đây để chuộc lỗi"

Vừa nói Hồ Quý Chén vừa rút ra một thanh kiếm trông cũng khá thích mắt, phe phẩy cây kiếm, vẻ mặt cao ngạo nói.

-"Ta biết Vũ nhi vừa mới độ kiếp, nên rất cần một thanh kiếm khế ước. Ta lập tức tìm kiếm một thanh kiếm phù hợp với nàng, và cây kiếm phẩm chất lam phẩm thượng phẩm này thật sự rất thích hợp"

Hồ Nguyên Trừng liếc nhìn Hồ Quý Chén với vẻ mặt "chán chẳng buồn nói" . Tên Hồ Quý Chén kia tiếp tục phe phẩy cây kiếm trước mặt mọi người, cao giọng nói lớn.

-"Nếu hôm nay nguyên soái đồng ý gả Vạn Kỳ Vũ cho ta, cây kiếm này ta nguyện đem làm sính lễ"

Hắn vừa nói xong, cả Hồ Nguyên Trừng, nguyên soái và quản gia đều im lặng, chỉ có đám gia nhân bịt miệng cười khúc khích. Hồ Quý Chén thấy vậy vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, quát mắng.

-"Các ngươi, lũ hạ nhân kia, các ngươi cười cái gì?"

Phận làm nô bộc, bọn họ không dám đắc tội đại hoàng tử, nên tất cả nhịn cái sự cười đó lại. Nhưng hai hộ vệ Thần Công và Thần Pháo của Hồ Nguyên Trừng có vẻ không nể trọng Hồ Quý Chén lắm, họ vẫn tủm tỉm cười. Hồ Nguyên Trừng nhìn sang hai hộ vệ khẽ gật đầu, hai hộ vệ hiểu ý, Thần Công liền bước lên ra hiệu cho hai gia nhân ôm hai hộp quý bước ra trước, đoạn hướng về đại hoàng tử nói.

-" đại hoàng tử, xin ngài xem qua"

Nói xong liền mở hộp báu vật, liên tục quảng cáo.

-"không giấu gì đại hoàng tử, dây chuyền ngọc trai trăm năm này vớt được ở vịnh Hạ Long, chất lượng ngọc và cả kỹ thuật chế tác dây chuyền vô cùng tinh xảo, khiến cho sợi dây chuyền này trở thành một bảo vật ngang hàng với lam phẩm"

Nói đoạn bước sang mở hộp thứ hai.

-"còn đây là hoả tinh ngọc bội, được chế tác từ hoả tinh thuần khiết, kỹ thuật chế tác thượng thừa đã khiến giá trị của nó không thua kém gì sợi dây chuyền ngọc trai kia"

Nói xong liền nhìn bộ mặt ngơ ngác của Hồ Quý Chén rồi tủm tỉm cười. Lúc này Hồ Nguyên Trừng đưa cây Ngưng Truyền kiếm lên, Thần Pháo nhanh tay đón lấy, bước lên phía trước ba bước, đưa cây kiếm khoe trước mặt Hồ Quý Chén.

-"đại hoàng tử, người chắc nhận ra cây Ngưng Truyền kiếm lam phẩm tuyệt phẩm này, vốn là quà mừng của bệ hạ tặng cho nhị hoàng tử nhân dịp sinh nhật 18 tuổi"

Hồ Quý Chén ngơ ngác, không hiểu chuyện, cau mày nhìn Hồ Nguyên Trừng.

-"Thì sao...?"

Hồ Nguyên Trừng thở dài lắc đầu.

-"Hoàng huynh, đệ thật ngưỡng mộ huynh nha, huynh làm được những điều mà đệ không làm được"

Hồ Quý Chén nhăn mặt, hắn biết Hồ Nguyên Trừng đang móc máy gì hắn, nhưng hắn không hiểu móc chuyện gì, hắn hằn học.

-"Ngươi nói rõ hơn coi, ta không hiểu"

Hồ Nguyên Trừng tặc lưỡi.

-"Không giấu gì hoàng huynh, cả ba món bảo vật này đệ đều dùng để làm quà tặng tiểu thư gọi là quà ra mắt, thế nhưng nguyên soái còn chưa muốn nhận. Vậy mà huynh dùng một cây kiếm lam phẩm với phẩm chất còn kém thua cây Ngưng Truyền kiếm của đệ mà đã đòi cưới ái nữ của nguyên soái, khiến đệ bái phục muôn vạn lần, không thể không nể phục huynh"

Hồ Nguyên Trừng nói xong thì cả khách phòng cười ồ lên. Hồ Quý Chén thẹn lắm, hắn đỏ mặt tía tai , chỉ tay về phía Hồ Nguyên Trừng, không nói được lời nào. Ngay lúc này gia nhân Vạn phủ chạy vào la lớn.

- "Lão gia, có khách quý, có khách quý đến thăm"

Vẻ mặt của người báo tin vui mừng hớn hở, khiến cho mọi người đều tò mò. Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn vội hỏi.

-"khách quý là ai, mau nói nhanh"

Gia nhân vui mừng , vẻ mặt tươi rói, hướng nguyên soái thưa.

-"Là Cao Lỗ tiên sinh, tiên sinh đang đứng đợi ở ngoài"

Vừa nghe tới cái tên Cao Lỗ, mọi người đều ồ lên ngạc nhiên, mà nguyên soái Vạn Kỳ Sơn vui mừng hớn hở.

-"vậy là tiên sinh đã chấp nhận lời thỉnh cầu của ta, ngươi mau ra mời tiên sinh vào"

Người hầu chạy ra đón khách quý, nguyên soái thì vui mừng ra mặt, Hồ Nguyên Trừng thì suy tư

-"Cao Lỗ tiên sinh ư? nguyên soái mời được một đại nhân vật thế này sao?"

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.