Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vạn Kỳ Vũ và phụ thân

Tiểu thuyết gốc · 1054 chữ

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn bước từng bước đi nặng trĩu tới khuôn viên phòng của Vạn Kỳ Vũ, nơi mà con gái ông đang ngày đêm luyện công. Kể từ lúc từ Hoa Lư trở về, nàng kéo ca ca Lý Thiệt Cường của mình vào cùng tu luyện. Vạn Kỳ Vũ không chỉ tự tu luyện cho mình, nàng vừa chỉ bày ca ca tập luyện, vừa giám sát. Công việc của nàng không khác một sư phụ dạy cho đệ tử vậy, và Lý Thiệt Cường cũng thông minh sáng dạ, tư chất hơn người, đã tiến bộ không ngừng. Nguyên soái bước vào khuôn viên, lúc này Thiệt Cường đang luyện kiếm, Đào nhi ngồi bên cạnh bàn đá hầu trà, còn Kỳ Vũ đang ngồi thiền. Đào nhi nhìn thấy nguyên soái thì định ra thi lễ, nhưng nguyên soái ra hiệu im lặng. Ông lẳng lặng lại ghế đá, ngồi xuống lặng lẽ ngắm nhìn con gái mình đang thiền định, tâm tư không khỏi ưu phiền. Con gái bé nhỏ của ông được ông yêu thương cưng chiều hết mực, nhưng thời thế thế thời khiến Vũ nhi của ông trở thành trung tâm của mọi tranh đoạt quyền lực chính trị ở cấp độ cao nhất trong cái đất nước nhỏ bé này. Nhìn đứa bé nhỏ nhắn ấy, ông lại càng yêu thương, mà càng yêu thương lại càng xót xa , nữ tử 17 tuổi chính là chỉ nên nghĩ chuyện chồng con gia đình thôi không phải sao?

Vạn Kỳ Vũ rời khỏi trạng thái thiền định, nàng mở mắt ra và nhìn thấy phụ thân . Kỳ Vũ mỉm cười đứng dậy, bước đến bên cạnh bàn đá, ngồi xuống ôm lấy tay cha, đầu dựa vào vai ông, mắt nhắm lim dim. Hai cha con cứ như vậy im lặng một lúc như thể đang cảm nhận chút bình yên gia đình dưới ánh hoàng hôn, mà Đào nhi thấy vậy thì khẽ ra hiệu cho Thường Kiệt, cả hai lặng lẽ đi ra chỗ khác, để dành không gian riêng tư cho phụ tử Vạn gia.

• "phụ thân..."

Tiếng gọi của Kỳ Vũ khiến nguyên soái tỉnh khỏi khoảng khắc mơ hồ, nàng khẽ siết chặt tay cha.

• "phụ thân tới đây không phải chỉ là cùng con gái ngắm ánh hoàng hôn đó chứ"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn trầm ngâm, ánh mắt thoáng chút u buồn.

-" vi phụ chỉ là ... ghé chơi thôi , không có chuyện gì to tát cả"

Ông vẫn là không muốn con gái mình phải lo lắng quá nhiều chuyện, nên không dám nói những vấn đề khó khăn đó ra. Kỳ Vũ dựa đầu vào vai cha, mắt lim dim.

• "cha, người có phải đang suy nghĩ về việc dự yến tiệc mừng sinh thần hoàng đế mà lo lắng phải không?"

Nguyên soái thở dài, thì ra ái nữ của ông đã đoán biết được sự tình. Nguyên soái khẽ gật đầu, Vạn Kỳ Vũ đôi mắt vẫn lim dim mơ màng, khẽ trấn an cha.

• "phụ thân, người đừng lo lắng, nữ nhi không còn khờ dại như trước nữa, lão Hồ Quý Ly đó không ăn thịt được con đâu"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn nghe ái nữ nói vậy thì vui mừng trong bụng, khẽ gật đầu, nhưng ông vẫn phải hỏi nàng về chuyện chính.

-" trong thiếp mời ghi rõ là mời cả hai cha con ta, vậy thì Vũ nhi, con có muốn đi hay không? Nếu con không muốn đi, cha tuyệt đối không ép buộc"

Vạn Kỳ Vũ mỉm cười, nàng ngẩng đầu dậy, mở mắt nhìn về phía ánh hoàng hôn.

• "cha, người quên rồi sao, khi được Hồ Nguyên Trừng giải cứu từ tay bọn bắt cóc, nữ nhi đã từng nói rằng nữ nhi rất sợ hãi nên sẽ không gặp bất cứ ai cũng như tham gia bất cứ buổi tiệc nào. Hồ gia sẽ không bắt bẻ được Vạn gia ta về chuyện này"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn khẽ gật đầu.

-"con nói không sai, vậy thì vi phụ sẽ đi dự tiệc một mình"

Vạn Kỳ Vũ khẽ lắc đầu, nàng siết chặt hơn đôi tay của mình.

• "không, phụ thân cũng không cần phải đi"

Nguyên soái có chút ngạc nhiên, quay sang nhìn Kỳ Vũ.

-"nếu vi phụ không có lý do từ chối mà lại không đi thì khó tránh khỏi tội khi quân. Dù rằng ta cũng không sợ chúng, nhưng sẽ có điều tiếng không tốt"

Vạn Kỳ Vũ mỉm cười, đôi mắt có chút nhấp nháy,

• "phụ thân, ở Hoa Lư con đã gieo vào lòng Hồ Nguyên Trừng cũng như Hồ gia một hy vọng. Chỉ cần con gái còn giá trị lợi dụng thì hoàng gia sẽ không làm khó Vạn gia ta. Với lại trong những ngày tới là những ngày rất quan trọng với nữ nhi, con rất cần người bên cạnh bảo vệ, nên phụ thân đừng đi để đề phòng bất trắc"

Nguyên soái gật gù. Ông biết rằng Vạn Kỳ Vũ bây giờ đã là luyện khí tầng 10, thời khắc quan trọng mà nàng nói đến chính là thời khắc nàng độ kiếp. Chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật, trong khoảng thời gian này ông tuyệt đối phải trấn thủ Vạn phủ an toàn. Nguyên soái có chút suy tư.

-" nếu vi phụ không đi, chúng ta vẫn phải cử người thay thế. Vũ nhi, con nghĩ cử ai đi thì hợp lý?"

Kỳ Vũ khẽ đung đưa đôi chân của mình, mỉm cười xinh đẹp.

• "người đi thay thì phải mưu trí cao thâm, biết mình biết ta, giỏi ăn nói. Ngoài quản gia ra thì không còn ai khác có thể đảm đương được nhiệm vụ này"

Nguyên soái Vạn Kỳ Sơn gật đầu hài lòng.

-"con nói không sai, chỉ có thể trông cậy vào ông ấy mà thôi"

Vạn Kỳ Vũ lại gục đầu vào vai cha , mắt lim dim ngắm nhìn ánh hoàng hôn đỏ cháy . Hoàng hôn sắp buông xuống, nhưng nàng cũng hiểu rằng sau đêm đen sẽ là bình minh rực rỡ.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.