Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

dỗ dành.

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Hoàng hậu cùng hai con đã về tới hậu cung. Hai hoàng tử đở bà ngồi xuống ghế, chân bà lúc này vẫn còn run rẩy. Hồ Nguyên Trừng rót một chén trà mời mẹ. Tô thị bàn tay run run đưa chén trà lên miệng uống, xong đặt chén trà xuống bàn rồi thở dài, bà đến giờ vẫn chưa hết sợ hãi. Tô thị quay sang mắng Hồ Quý Chén.

-"Hay cho con, không biết từ bao giờ lại hư hỏng đến như vậy, ta dạy con như thế sao?"

Hồ Quý Chén xấu hổ cúi mặt, Tô thị thấy vậy cũng không nỡ trách mắng nữa, bà thở dài một cái,

-"Thôi thì mọi chuyện đã qua rồi, ta cũng không mắng con nữa. Chỉ cần còn mạng thì mọi thứ đều cho qua, danh lợi chỉ như phù du thôi"

Bà chỉ tay về phía Hồ Quý Chén, nhẹ nhàng nói.

-"Con đừng lo lắng, bao năm qua mẹ nhận bổng lộc tuy không nói là nhiều, nhưng cũng không ít, mà lại không dùng tới bao giờ. Nay xảy ra chuyện thế này , thôi thì ta đưa con về quê sinh sống, cũng có thể lo cho con cuộc sống ấm no"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì ngơ ngác, Tô thị lại quay sang nắm lấy bàn tay của hắn, khuôn mặt rất dịu dàng.

-"Trừng nhi, mẹ và anh đi rồi, con ở lại phải biết chăm sóc cho mình. Nhớ thường xuyên để ý đến phụ hoàng, đừng để ông ấy phải đau lòng buồn phiền"

Tô thị trong lòng cho rằng mình và con trai bị phế truất ngôi vị, đương nhiên bị đuổi khỏi hoàng cung. Bà buông tay Hồ Nguyên Trừng ra, ánh mắt nhìn ra ngoài đường lớn, tự nói với chính mình.

-"Phải rồi, ta phải thu xếp đồ đạc tư trang ngay, kẻo để lâu lại không kịp"

Nói xong toan đứng dậy đi dọn dẹp, thì Hồ Nguyên Trừng níu tay bà lại, ánh mắt nhìn bà rất ngạc nhiên.

-"mẫu thân, người định đi đâu"

Tô thị nhìn Hồ Nguyên Trừng, bà cũng có chút ngạc nhiên với ánh mắt của con mình.

-"Về quê nhà, ta đã bị đuổi khỏi cung, không dẫn anh con về quê thì còn đi đâu?"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy liền bật cười, hai tay ôm lấy bàn tay của mẹ mình, vỗ về.

-"mẫu thân, người hiểu nhầm rồi, người nghĩ phụ hoàng đuổi người sao? Không có đâu, không có đâu!"

Tô thị ngạc nhiên nhìn Hồ Nguyên Trừng.

-"Tại sao lại không?, Ông ấy phế truất ta rồi mà"

Hồ Nguyên Trừng mỉm cười, hắn hôn nhẹ lên tay mẹ.

-"mẫu thân, người nghĩ mà xem. Tuy rằng đã phế truất ngôi hoàng hậu, nhưng phụ hoàng dặn dò chúng con đưa người về hậu cung nghỉ ngơi, còn ngôi vị hoàng hậu tạm thời để trống. Như vậy không phải người vẫn là chủ của hậu cung đó sao?"

Tô thị không hiểu lắm, nhìn Hồ Nguyên Trừng ngơ ngác, mà Hồ Quý Chén cũng không hiểu, vội nói xen vào.

-"Đệ nói vậy là sao, hãy giải thích rõ"

Hồ Nguyên Trừng vỗ nhẹ cây quạt giấy vào tay, nhìn Hồ Quý Chén mà rằng

-"đại ca, huynh thử nghĩ xem. Phụ hoàng mặc dù phế truất ngôi vị thái tử của huynh, nhưng nhà cửa bổng lộc binh quyền của huynh phụ hoàng lại không thu hồi thứ gì cả. Như vậy ngoài cái danh hiệu thái tử ra huynh không hề mất mát một thứ gì cả, huynh vẫn là đại hoàng tử oai phong quyền lực"

Hồ Quý Chén suy tư, hắn thấy có lý lắm, khẽ gật gù. Lúc này Hồ Nguyên Trừng lại hướng về Tô thị mà giải thích.

-"cũng như vậy, mặc dù mẫu thân không còn là hoàng hậu, nhưng hậu cung này ai quyền lực hơn người . Phụ hoàng cũng đâu thu hồi quyền cai quản hậu cung của mẫu thân đâu, thế nên...."

Tô thị nghe vậy cũng thấy có lý, liền vội vàng hỏi.

-"Thế nên... cái gì, con mau nói rõ"

Hồ Nguyên Trừng liền hướng về phía mẹ mà thi lễ.

-"thế nên hài nhi nghĩ rằng lần trừng phạt này chỉ là phụ hoàng muốn hù dọa hoàng huynh thôi, để hoàng huynh tu chí sửa sai, chứ không có ý chém đầu thật sự"

Cả Hồ Quý Chén lẫn Tô thị đều gật gù, Hồ Nguyên Trừng lúc này kết luận.

-"cho nên mà nói, chỉ là từ hôm nay cả mẫu thân lẫn đại ca đều không còn danh xưng là hoàng hậu và thái tử, còn mọi thứ khác đều như cũ, không hề thay đổi"

Hồ Nguyên Trừng vừa nói xong thì thái giám kề cận hoàng đế bước vào.

-"tham kiến nương nương,tham kiến hai vị hoàng tử"

Khiến Tô thị và Hồ Quý Chén giật mình, Tô thị vội hỏi thái giám.

-"Có chuyện gì, mau nói..."

Thái giám phất tay ra hiệu, một tỳ nữ bưng một bát canh lên đặt xuống bàn.

-"nương nương, trong cung có một gốc nhân sâm hơn ngàn năm tuổi do Chiêm Vân quốc đem tặng. Hoàng thượng hạ chỉ đầu bếp lấy ra nấu canh bồi bổ cho nương nương, mong nương nương dùng sớm cho nóng"

Hồ Quý Chén và Hồ Nguyên Trừng nhìn nhau khẽ gật đầu. Nhân sâm ngàn năm đối với tiểu quốc này thì đúng là trân quý, không phải là hoàng đế đang muốn dỗ dành vợ mình đó sao? Tô thị cũng cảm nhận điều đó, bà thở dài nhẹ nhõm, lại hướng thái giám mà hỏi.

-"Công công, bệ hạ có còn dặn dò gì nữa không?"

Thái giám hướng Tô thị cúi đầu.

-"bẩm nương nương, hoàng thượng với nương nương và hai vị hoàng tử đều có điều phân phó"

Ba mẹ con nghe vậy thì có chút lo lắng, Hồ Nguyên Trừng vồn vã.

-"công công, xin nói"

Thái giám hướng về phía Tô thị mà nói.

-"hoàng thượng nhắn nương nương rằng hãy trông coi đại hoàng tử cho tốt, nếu còn để đại hoàng tử gây chuyện, lúc đó nương nương có cầu xin thế nào bệ hạ cũng không động lòng"

Tô thị thở phào nhẹ nhõm, nói như vậy thì chuyện này dừng ở đây rồi, bà khẽ gật đầu.

-"Ta rõ rồi"

Thái giám lại hướng về phía Hồ Quý Chén.

-"đại hoàng tử, hoàng thượng dặn ngài rằng nếu còn phá hỏng đại sự của bệ hạ, giết không tha"

Hồ Quý Chén giật mình.

-"Ta đã rõ rồi"

Lúc này thái giám quay sang phía Hồ Nguyên Trừng, truyền chỉ.

-"nhị hoàng tử, hoàng thượng có nói rằng cái gì hoàng thượng cho ngài thì sẽ là của ngài, còn cái gì hoàng thượng không cho thì ngài tuyệt đối không được tranh giành"

Hồ Nguyên Trừng thi lễ.

-"công công, ta biết rồi"

Thái giám cúi đầu chào rồi rời đi. nhìn thái giám đi khuất, Tô thị mới thực sự thở phào nhẹ nhõm,

-"Tốt rồi, tốt quá rồi, mọi thứ đã bình yên cả rồi"

Tô thị là người đơn giản, chỉ cần mọi thứ yên ấm là được, nhưng hai đứa con của bà thì không như thế. Hồ Quý Chén suy nghĩ về cụm từ mà thái giám nói với bào đệ của hắn. "Cái gì cho đệ thì là của đệ, cái gì không cho đệ thì đệ không được tranh giành, đây không phải là nói đến ngôi vị thái tử để sẵn cho ta đó sao?" . Nghĩ vậy, Hồ Quý Chén đắc ý lắm, mà không biết rằng Hồ Nguyên Trừng cũng đang nghĩ vấn đề này, nhưng theo cách nghĩ của hắn. "Cái gì của ta sẽ là của ta, cái gì không cho ta thì ta tuyệt đối không được tranh giành, phụ hoàng đã nói ngôi vị thái tử sớm muộn cũng truyền cho ta, vậy lời dặn dò này chính là nói ta đừng manh động, phụ hoàng đã có sắp xếp hết cả" . Nghĩ đến đây, Hồ Nguyên Trừng cũng đắc ý lắm.

Lại nói về Hồ Quý Ly, sau khi thái giám hắn phái đi do thám tình hình của ba mẹ con Tô thị trở về bẩm báo lại, Hồ Quý Ly cũng đắc ý lắm. Hắn đã thành công trong việc phế truất thái tử và hoàng hậu mà không gây ra bất cứ bất ổn hay bất mãn nào, vậy là đã thành công tốt đẹp bước đầu tiên. Việc kế tiếp là lập kế hoạch chinh phục trái tim thiếu nữ của đệ nhất mỹ nữ An Nam quốc Vạn Kỳ Vũ. Hắn bật cười to. Rồi đây, cả giang sơn lẫn mỹ nhân đều là của hắn. Hắn sẽ không cho bất cứ ai cả, không cho bất kỳ ai.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.