Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

phế truất

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

Trong căn phòng này, hoàng hậu cùng hai con đang tròn xoe mắt nhìn hoàng đế Hồ Quý Ly như không hiểu chuyện gì xảy ra. Mà không chỉ bọn họ không hiểu, ở bên ngoài hai cấm vệ quân cũng ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ vốn cũng không dám tin vào những gì vừa nghe thấy . Hồ Quý Ly gằn giọng.

-"không nghe thấy gì à, lôi tên nghịch tử này ra ngoài chém đầu cho ta"

Ba mẹ con vẫn ngơ ngác, hoàng hậu nhìn hoàng đế, miệng lắp bắp.

-"Bệ... hạ.... vừa... nói... gì...cơ?"

Lúc này hai cấm vệ quân bước vào, hai người hai bên túm lấy tay thái tử, Hồ Quý Chén hoảng sợ hét lên.

-" MẪU HẬU CỨU HOÀNG NHI... CỨU CON VỚI MẸ ƠI"

Hoàng hậu quay lại nhìn thái tử, bà hoảng hốt tột độ, xoà bàn tay về phía hai người lính.

-"khoan đã, các ngươi khoan đã..."

Rồi hướng về phía Hồ Quý ly, bò hai tay hai chân về phía trước, vừa bò vừa gào khóc, nước mắt đầm đìa mà van xin.

-"Bệ hạ, nô gia van xin người"

-"Nô gia 18 tuổi đã gả cho ngài, chưa từng nghĩ sẽ có ngày làm hoàng hậu, chỉ mong gia đình êm ấm, nên ngày đêm tảo tần quán xuyến, chăm sóc gia môn. Tuy không dám nhận công lao to lớn gì, nhưng cũng là một đời vất vả.."

Nói đến đây thì ngước lên nhìn Hồ Quý Ly, nước mắt dàn dụa.

-" Bệ hạ, xin nể chút tình phu thê bấy lâu mà tha cho Chén nhi một con đường sống. Nô gia nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng hậu, cùng Chén nhi trở về quê làm dân thường. Ngày ra đồng cày cấy, tối đến tắt lửa tối đèn mẹ con có nhau, tuyệt sẽ không làm ảnh hưởng đến đại cuộc của ngài một lần nào nữa"

Nói xong lại dập đầu sát đất, mà Hồ Quý Chén nghe vậy cũng gào khóc liên tục gọi "mẹ ơi" . Hồ Quý Ly lắc đầu thở dài.

-"vương tử phạm pháp tội như thứ dân, trẩm sao có thể tha cho hắn được"

Hồ Quý Ly vô tình, Hồ Quý Chén hoảng hốt, hoàng hậu nghe vậy thì tuyệt vọng lắm, lại liên tục nghe con mình gọi hai tiếng "mẹ ơi" thì lại càng đau xót. Bà lại dập đầu cầu xin.

-"Bệ hạ, Chén nhi gây tai họa, nô gia thân là mẹ lại không biết dạy con, tội lỗi này xin hãy để nô gia gánh chịu. Bệ hạ, xin ngài hãy cho Chén nhi một con đường sống, nô gia nguyện lấy đầu mình ra đổi"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì giật mình, mà Hồ Quý Chén hốt hoảng. Hắn vùng vẫy khỏi hai tên lính, bò lại ôm lấy hoàng hậu mà gào khóc.

-"Mẫu hậu, đừng bỏ hài nhi, xin người đừng bỏ hài nhi, tội lỗi của hài nhi tự hài nhi sẽ gánh chịu"

Hồ Quý Chén lúc này xem như cũng là một hiếu tử. Hoàng hậu vuốt khẽ mái tóc của hắn, đôi mắt đầy lệ, bà mỉm cười hiền từ với hắn.

-"Con yêu, nếu con chết rồi, con bảo mẹ làm sao sống tiếp được đây? Tội lỗi của con gây ra, hôm nay hãy để mẹ gánh chịu. Chỉ mong con sau này chịu khó học hành, trưởng thành và đừng làm những việc ngu ngốc nữa, mẹ ở chín suối cũng yên lòng nhắm mắt"

Nói xong cả hai lại ôm nhau mà khóc, đoạn hoàng hậu quay sang hoàng đế quỳ lạy, tiếp tục cầu xin.

-"Thỉnh cầu của nô gia, xin bệ hạ ân chuẩn"

Lúc này Hồ Nguyên Trừng cũng lo lắng lắm, hắn liền hướng Hồ Quý Ly thi lễ.

-"phụ hoàng, xin cho nhi thần nói đôi lời"

Hồ Quý Ly liếc nhìn Hồ Nguyên Trừng, phất tay.

-"nói đi"

Hồ Nguyên Trừng lúc này cũng rất hoảng sợ. Lo lắng cho mẫu thân và bào huynh, hắn cố gắng nghĩ cách để cứu họ . Hồ Nguyên Trừng hít một hơi thật sâu, rồi thi lễ.

-"bẩm phụ hoàng, chuyện Vạn Kỳ Vũ bị hoàng huynh cho thảo khấu bắt cóc. Chuyện này dù cho chúng ta đều biết là thật, nhưng tất cả chỉ đang là tin đồn vô căn cứ mà thôi.."

Hồ Quý Ly nheo mắt nhìn Hồ Nguyên Trừng, khẽ mỉm cười.

-"Trừng nhi, con nói vậy nghĩa là sao?

Hồ Nguyên Trừng đã được mở lời, hắn bạo gan nói liền một mạch.

-"bẩm phụ hoàng, ở đất nước này làm gì có vị quan nào dám đứng ra điều tra xét xử vụ án "thái tử bắt cóc thánh nữ" chứ? Còn riêng Vạn gia, con thấy Vạn Kỳ Vũ cũng muốn giấu diếm chuyện xấu lần này, không muốn làm to chuyện, thế nên tất cả chỉ có thể dừng lại ở tin đồn vô căn cứ. Bẩm phụ hoàng, nếu nay phụ hoàng xử tội hoàng huynh vậy khác nào khẳng định tin đồn vô căn cứ kia là thật, điều này sẽ làm sụp đổ danh dự và uy tín của hoàng gia, xin phụ hoàng suy xét"

Hồ Quý Ly mỉm cười, hắn đứng dậy, từ từ bước ra nhìn cửa sổ, gật đầu.

-"con nói không sai, trẩm thực sự cũng muốn giấu diếm chuyện này. Nhưng nếu không trừng phạt tên nghịch tử kia, vậy sau này hắn sẽ tiếp tục làm chuyện ngu dốt nữa thì phải làm sao?"

Hoàng hậu nghe vậy thì có chút mừng thầm, bởi trong cơn tuyệt vọng bà đã nhìn thấy chút ánh sáng hy vọng le lói. Lúc này Hồ Nguyên Trừng lại hiến kế.

-"phụ hoàng, nhi thần có một kế có thể giải quyết ưu tư của người"

Hồ Quý Ly vẫn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm.

-"nói đi"

Hồ Nguyên Trừng khẽ nhìn mẹ hắn, cả hoàng hậu và bào huynh của hắn đều nhìn hắn với đôi mắt gửi gắm toàn bộ hy vọng. Hồ Nguyên Trừng như được tiếp thêm động lực, bạo dạn nói.

-"phụ hoàng, chi bằng như thế này. Người kiếm đại một lý do nào đó không liên quan đến vụ bắt cóc, phạt hoàng huynh một tội không quá nhẹ để hoàng huynh biết sợ mà ăn năn, đồng thời cũng không quá nặng để giữ gìn nguyên khí của hoàng gia. Bẩm phụ hoàng, như vậy thứ nhất có thể giữ gìn Hồ gia ta được nguyên vẹn bên trong. Thứ hai là khiến cho tin đồn bắt cóc kia mãi chỉ là tin đồn vô căn cứ, khiến cho danh dự hoàng gia được bảo toàn bên ngoài, đó chính là nhất cử lưỡng tiện"

Hồ Quý Ly im lặng đi về bàn ngồi xuống . Cả hoàng hậu lẫn thái tử, hoàng tử đều như nín thở chờ đợi phán quyết của hoàng đế. Hồ Quý Ly lúc này đập mạnh xuống bàn cái"rầm" làm bọn họ giật bắn người, hắn hạ lệnh.

-"Hồ Quý Chén nghe chỉ"

Hồ Quý Chén giật mình sập lạy sát đất, run rẩy.

-"Có tội nhi"

Hồ Quý Ly dõng dạc nói.

-"ngươi thân là thái tử, lại không lo học hành tu dưỡng, suốt ngày ăn chơi lêu lỏng. Xét thấy không xứng đáng với chức vị, nay phế truất ngôi vị thái tử của ngươi, ngôi thái tử tạm thời để trống, chờ ngươi đoái công chuộc tội"

Hồ Quý Chén nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, quỳ lạy cảm tạ long ân, mà hoàng hậu cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này Hồ Quý Ly lại tiếp tục hạ lệnh.

-"hoàng hậu Nguyễn Thị Tô nghe chỉ"

Hoàng hậu lạy sát đất.

-"Có nô gia"

Hồ Quý Ly chỉ về phía hoàng hậu mà phán tội.

-"ngươi thân là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, lại không biết dạy con, để nghịch tử gây họa. Xét thấy không xứng đáng, nay phế truất ngôi vị hoàng hậu của ngươi, ngôi vị hoàng hậu tạm thời để trống"

Hoàng hậu quỳ lạy cảm tạ long ân. Với bà thì ngôi vị hoàng hậu không quan trọng, bà chỉ cần con mình sống khỏe mạnh là bà mãn nguyện rồi. Nước mắt bà lại rơi, bà vì hạnh phúc khi con bà thoát khỏi cái chết. Lúc này Hồ Quý Ly lại nói.

-"hai ngươi còn không biết đưa mẫu thân của mình về hậu cung nghỉ ngơi?"

Nghe Hồ Quý Ly nói vậy, cả Hồ Quý Chén lẫn Hồ Nguyên Trừng đều mừng rỡ lắm, hướng Hồ Quý Ly thi lễ.

- " chúng hài nhi tuân chỉ, chúng hài nhi xin được cáo lui"

Nói xong liền hai bên đỡ Tô thị dậy. Đôi chân Tô thị còn đang run rẩy, được hai hoàng tử dìu về hậu cung. Hồ Quý Ly nhìn theo bóng dáng bọn họ, hắn mỉm cười đắc ý, bởi kế hoạch của hắn đã thành công.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.