Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

phán tội

Tiểu thuyết gốc · 1120 chữ

Lại nói về Hồ Nguyên Trừng, hắn ở phủ hoàng tử cũng nhận được mật báo về những tin đồn, tâm trạng có chút suy tư. Hắn biết giấy không gói được lửa, cái kim trong bọc lâu ngày sẽ có ngày lòi ra, thế nhưng tốc độ lan truyền như thế này thì quá nhanh rồi, và còn chuẩn xác nữa . Hắn suy nghĩ trong lòng rằng liệu có ai đó cố tình lan truyền, mà nếu có thì ai sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất. Tuy chưa có câu trả lời nhưng hắn biết rất rõ kẻ bị tổn thương nặng nhất bởi những tin đồn này chính là bào huynh của hắn, thái tử Hồ Quý Chén. Đang trong lúc chìm trong dòng suy nghĩ, bỗng có thái giám vội vàng vào truyền chỉ gọi hắn vào cung . Hồ Nguyên Trừng sửa soạn chỉnh tề vội đi theo thái giám, vừa tới cung đã nhìn thấy bào huynh Hồ Quý Chén của hắn đứng lấp ló không dám vào, vẻ mặt tái xanh. Hồ Nguyên Trừng nhìn vào trong, hắn giật mình vì thấy mẫu thân của mình đang quỳ bên trong. Hắn vội vàng bước vào, mà Hồ Quý Chén thấy bào đệ đi vô liền lẽo đẽo theo sau. Bọn chúng đến ở hai bên hoàng hậu rồi quỳ xuống trước mặt Hồ Quý Ly, thi lễ vạn tuế. Hồ Quý Ly nhìn mọi người đã đông đủ, hắn lặng im bước tới ngắm nhìn bức tranh trên tường, cảm thán.

-"đẹp, thực sự rất đẹp"

Hoàng hậu cùng hai con vẫn quỳ đó, họ im lặng, hay đúng hơn là không dám nói gì. Hồ Quý Ly cầm bức tranh đến đưa lần lượt trước mặt ba người.

-"các ngươi thấy bức tranh này có phải là một tuyệt tác hay không"

Tất cả đều im lặng, Hồ Quý ly dừng bức tranh trước mặt Hồ Quý Chén, chậm rãi hỏi.

-"ngươi thấy người trong tranh có quen thuộc không, có xinh đẹp không"

Hồ Quý Chén im lặng, hắn hoảng sợ, khẽ gật đầu, Hồ Quý Ly lại hỏi.

-"ngươi biết vì sao ta có bức tranh này không?"

Hồ Quý Chén sợ hãi lắc đầu. Hồ Quý Ly cầm bức tranh treo lại lên tường, ngắm nhìn một chút, thở dài.

-"bức tranh này nguyên lai là do một danh họa tài ba vẽ ra, là lão già Vạn Kỳ Sơn vì muốn chiều lòng con gái nên bỏ rất nhiều công sức đi tìm danh họa, và bỏ rất nhiều tiền để thuê danh họa đó vẽ nên, đem tặng cho ái nữ Vạn Kỳ Vũ của mình"

Nói tới đây lại từ từ đi lại bàn, chậm rãi ngồi xuống.

-"nha đầu đó vì si tình, đã đích thân ôm bức tranh đến phủ thái tử tặng cho ngươi. Nhưng ngươi không thèm nhìn qua lấy một cái mà đã vứt đi, và bây giờ bức tranh đó đến tay ta"

Hồ Quý Chén mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn ra, mà hoàng hậu bên cạnh cũng rất lo lắng. Hồ Quý Ly nhìn thái tử một hồi, lắc đầu thở dài.

-"Hồ Quý Chén ơi là Hồ Quý Chén, vốn dĩ mọi chuyện của ngươi ta đều an bày những thứ tốt nhất, đẹp nhất cho ngươi. Ta phong ngươi làm thái tử, tứ hôn ái nữ của Vạn Kỳ Sơn cho ngươi. Khi ngươi trưởng thành ta nhường ngôi cho ngươi rồi ẩn cư tập trung tu hành, lúc đó ngươi lập Vạn Kỳ Vũ làm hoàng hậu. Quyền lực của cả Vạn gia là của ngươi, giang sơn này của ngươi sẽ vững vàng hơn bao giờ hết. Vậy mà..."

Nói tới đây ngưng một chút, khiến không gian như nghẽn lại. Bất chợt Hồ Quý Ly đập mạnh xuống bàn, làm cả ba người đều giật mình. Hồ Quý Ly tức giận mắng.

-"ngươi thân là thái tử, không biết nhẫn nhịn vì đại cục. Trước lừa Vạn Kỳ Vũ nhảy hồ nước khiến cho Hồ gia và Vạn gia suýt chút nữa một phen tử chiến, sau lại huê hôn không chỉ chọc giận Vạn gia mà còn phá hỏng đại kế của ta, ta cũng ráng nhắm mắt bỏ qua. Nhưng lần này..."

-"NGƯƠI DÁM TO GAN CẤU KẾT THẢO KHẤU BẮT CÓC CON GÁI NHÀ NGƯỜI TA..."

Hồ Quý Ly gầm lên, khiến Hồ Quý Chén run cầm cập, quỳ lạy.

-"hoàng nhi bị oan, xin... phụ... hoàng...minh... xét"

Thái tử lúc này hồn bay phách lạc, nói năng run rẩy. Hồ Quý Ly nghe hắn phân bua như vậy thì nhếch mép cười đểu.

-"ngươi còn dám nói mình bị oan? Nếu không phải mật thám nhanh nhạy, ta để Trừng nhi tới chữa cháy thì bây giờ nhà ngươi đã gây nên thảm họa không thể cứu vãn được rồi, ngươi còn dám dối trá trước mặt ta sao?"

Hoàng hậu nghe vậy thì vội nhìn sang Hồ Nguyên Trừng như muốn hỏi "có thật sự như thế không?" , và cái bà nhận được là cái khẽ gật đầu của con bà. Hoàng hậu lại quay sang nhìn Hồ Quý Chén, lúc này mồ hôi như tắm, run rẩy không ngừng, trông vô cùng thảm hại. Khuôn mặt đầy đau khổ, hoàng hậu mắng Hồ Quý Chén.

-"Con nói ta nghe xem, có phải đúng như vậy không, phải như vậy không? Chén nhi, có phải không?"

Hồ Nguyên Trừng dập đầu run rẩy, hắn đã hiểu ra rằng những việc hắn làm đều bị theo dõi, đều là không thể giữ bí mật. giọng hắn run run.

-"mẫu hậu tha tội, phụ hoàng tha tội, hoàng nhi là một chút bốc đồng thiếu suy nghĩ, mong phụ hoàng khai ân"

Vậy là Hồ Quý Chén đã thừa nhận hành vi của mình. Hoàng hậu nhìn hắn khóe mắt cay cay, bà vẫn không tin được con mình lại làm những chuyện tệ hại như vậy, nhưng dù không muốn tin thì giờ phút này cũng phải tin thôi. Hồ Quý Ly nhìn Hồ Quý Chén, đập bàn phán tội.

-"Hồ Quý Chén, ngươi thân là thái tử lại không biết tu dưỡng bản thân, đi làm những chuyện tày đình, tội này không thể dung tha. "

Rồi hắn hạ lệnh.

-"Người đâu , lôi hắn ra ngoài... CHÉM ĐẦU"

"HẢAAAA...." Cả ba mẹ con nghe vậy đều há hốc mồm, tròn xoe mắt nhìn Hồ Quý Ly, họ không tin vào những gì vừa nghe thấy. Người ta nói hổ dữ không nỡ ăn thịt con, Hồ Quý Ly chẳng lẽ chém đầu con đẻ của mình?

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.