Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HÃY TIN TÔI

Phiên bản Dịch · 1382 chữ

CHƯƠNG 958:HÃY TIN TÔI

Buổi sáng cuối thu, trời hơi se lạnh.

Một cặp trẻ con đứng trước khuôn viên biệt thự.

Một cậu bé tinh ranh, một cô bé giống tiểu tiên nữ.

Khi đứng cùng nhau, chúng luôn tạo cho người đối diện một cảm giác rất hồn nhiên, làm người gợi nhớ lại lúc nhỏ

“Mẹ đừng lo, con sẽ về sớm.”

Mộc Mộc, người đang mang một chiếc cặp nhỏ, vỗ nhẹ vào ngực mình bằng bàn tay nhỏ bé để trấn an mẹ cậu.

“Cô à, con sẽ chăm sóc Mộc Mộc thật tốt.”

Hoa Lục Lạc cười ngọt ngào.

Khuôn mặt của cô bé rõ ràng là non nớt nhưng đã có sẵn nét quyến rũ của quốc sắc thiên hương.

"Làm phiền Lục Lạc rồi"

Vẻ mặt quyến rũ của Mộc Thanh Vũ nở nụ cười, cô gật đầu,

"Đi chơi đi."

Nhìn thấy hai đứa trẻ tay trong tay rời đi, nụ cười trên gò má ấm áp của cô chuyển thành kỳ quái,

"Em nói xem, để một đứa trẻ ba tuổi đi chơi với một đứa trẻ bảy tuổi như thế này, chúng ta những người làm cha mẹ có phải đã quá dễ dãi?"

“Ha ha.”

Tiêu Ngự cười ha hả bước ra khỏi sân, từ phía sau ôm lấy chị gái.

“Hai đứa nhỏ đó thật thông minh, biết có người che chở cho mình nên mới chơi liều lĩnh như vậy.”

“Vậy sao?”

Tựa vào vòng tay của em trai, Mộc Thanh Vũ như một cô gái không xương yếu ớt, cho người ta cảm giác quyến rũ đến tận xương tủy.

“Hoa Lục Lạc có chỉ số IQ cao và trưởng thành hơn người thường”

Tiêu Ngự nhếch lên khóe miệng,

“Chả nhẽ không nghĩ ra một gia đình bình thường, sao lại để cô bé dắt một đứa trẻ ba tuổi ra ngoài chơi? Chị Bạch còn nói có thể bọn họ đã bị bại lộ tung tích trước hai đứa nhỏ” “Không cần lo lắng về chúng sao?”

Mộc Thanh Vũ quay lại, ôm eo em trai mình và áp má lên ngực Tiêu Ngự.

“Đừng vì bọn trẻ còn nhỏ mà phủ nhận tình cảm loại chuyện này, đặc biệt là thứ tuyệt vời như tình yêu”

Ôm người phụ nữ xinh đẹp trong tay, Tiêu Ngự nhìn mặt trời trên cao,

“Nếu thua, đó là Dương Ngọc Hoàn. Đường Huyền Tông thà phụ nàng chứ không phụ thiên hạ”

Mộc Thanh Vũ cười khúc khích.

“Thắng thì sao?”

Tiêu Ngự mỉm cười,

“Thắng sẽ là Tô Đát Kỉ, Trụ Vương thà phụ thiên hạ chứ không phụ nàng”

“Chị không muốn làm Dương Ngọc Hoàn cũng không muốn làm Tô Đát Kỉ”

Mộc Thanh Vũ nâng khuôn mặt ngọc bích dịu dàng của cô lên,

“Có thể làm Võ Tắc Thiên không?”

“Được”

Tiêu Ngự cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mộc Thanh Vũ, "Nữ vương của em!" "Vậy thì chỉ cho phép chị bắt nạt em, được không?"

Mộc Thanh Vũ cắn môi, nở nụ cười quyến rũ, đôi mắt ươn ướt.

Yêu tinh ... Tiêu Ngự trầm mặc,

“Lúc đầu không nên để cho chị dễ dàng có được em, hiện tại liền không nâng niu muốn bắt nạt em.”

“Ha ha”

Mộc Thanh Vũ cười run rẩy,

“Em có thể không đi con đường của các cô gái không?”

“Chị là nữ vương, chị cũng đang bắt đầu đi trên con đường của một người đàn ông.”

Tiêu Ngự nháy mắt,

“Đàn ông lại không được phép ngược lại sao?”

“Chị không quan tâm!”

Mộc Thanh Vũ bắt đầu làm nũng,

“Em có thể làm được không?”

“Ực!”

Toàn thân Tiêu Ngự tê dại,

"Được rồi!"

“Tại sao?”

Mộc Thanh Vũ hài lòng, dựa vào vòng tay của em trai mình.

Cô biết em trai hiểu cô đang hỏi gì.

“Đàn ông là sinh vật tốt nhất để lừa dối trước những người phụ nữ họ thích.”

Tiêu Ngự hôn lên trán chị gái,

"Chỉ cần một hai lời ân cần là có thể bị đánh lừa, và một hoặc hai lời khen ngợi có thể làm quá lên. Cười với anh ta thường xuyên có thể kích thích trí tưởng tượng vô hạn trong tâm trí đàn ông. Ngẫu nhiên thả thính anh ta một cái cũng khiến đầu óc đàn ông choáng váng. Chỉ cần anh ta thích chị, đừng nói chị lừa dối anh ta, bản thân anh ta cũng có thể tự lừa dối mình!”

“Đàn ông đáng thương vậy sao?”

Mộc Thanh Vũ ôm chặt em trai mình,

“Chúng ta thì sao?

“Quan hệ của chúng ta.”

Nhìn trên bầu trời ánh mặt trời thiêu đốt, Tiêu Ngự nhếch mép cười,

“Trong một ngày nắng nóng như vậy, chúng ta đi tắm uyên ương cũng không phải là quá đáng đi?”

“”Muốn không?”

Nghiến răng nghiến lợi, Mộc Thanh Vũ tức giận nói

“Lại muốn thư giãn xương cốt”

“Không cần làm thế”

Tiêu Ngự nghiêm túc nói

“Em, Tiêu Ngự, là một người đứng đắn!”

“Em thực sự là đứng đắn!”

Mộc Thanh Vũ tức giận cười,

“Chị thực sự không biết làm thế nào mà trước kia chị đã nhìn trúng em?”

“Chả nhẽ năm đó em đẹp trai như vậy chị lại thấy sắc không nổi lòng tham?”

Tiêu Ngự muốn một con cá voi,

“Giả, phải không?”

“Không biết xấu hổ.”

Mộc Thanh Vũ đứng dậy chỉ vào nắp cống thoát nước trên mặt đất cách đó không xa, “Thấy chưa?”

Tiêu Ngự: ???

Mộc Thanh Vũ không nói, lôi kéo Tiêu Ngự, từng bước đi về phía cống nước thải.

Vừa đi vừa thì thầm: "Một, hai, ba, bốn ..."

"Cái này để làm gì?" Tiêu Ngự khó hiểu cùng Mộc Thanh Vũ chậm rãi bước đi.

"Chị sẽ nói với em sau."

Mộc Thanh Vũ nghiêm túc bước tiếp, "Năm, Sáu bảy..."

“Tính cái gì?” Tiêu Ngự không thể tò mò hơn.

" Không có kiên nhẫn. "

Liếc nhìn cậu em trai của mình, Mộc Thanh Vũ cười nói

“Hồi đó chị thích em lắm, nhưng lúc đó không biết làm sao và cũng có chút sợ hãi, nên chị đã suy nghĩ, có nên để ông trời quyết định hay không. Nếu bước lên nắp cống là số chẵn, Chúng ta bên nhau. Nếu là số lẽ… nghĩa là duyên số chưa đủ ”

“Ách?”

Tiêu Ngự sửng sốt,

“Chị dường đường là nữ tổng tài lại tin tưởng vào chuyện này?”

“Tổng tài cũng là phụ nữ”

Nhìn nắp cống cách đó không xa, trong mắt Mộc Thanh Vũ hiện lên một tia phức tạp. “Ha ha.”

Tiêu Ngự bật cười, "Chuyện này quá tùy tiện, xem ra hồi đó là số chẵn phải không?"

"Đó là ý trời."

Đôi mắt nước trong veo của Mộc Thanh Vũ có tia mềm mại,

"Đoán xem lần này sẽ thế nào?"

"Không có lần này cũng sẽ không có lần sau."

Tiêu Ngự lắc đầu với một nụ cười, cúi xuống, và nhấc Mộc Thanh Vũ đang kêu lên.

Anh từng bước tiến về phía nắp cống.

Khi thả chân xuống, anh cố tình đáp xuống số chẵn và cười nói: “14, một số chẵn!”

Mộc Thanh Vũ:…

Cô nhìn em trai mình với vẻ mặt phức tạp.

"Trong tương lai đừng tin tưởng vào số phận."

Tiêu Ngự nhìn chị gái trong vòng tay của mình,

"Tin tưởng ở em."

Mộc Thanh Vũ ôm chặt cổ Tiêu Ngự và rúc vào vòng tay anh.

Cô chưa bao giờ tin điều đó. Hồi đó là số lẻ, đồ ngốc!

Hai vợ chồng trẻ quay lại trước nhà.

“Hát cho chị một bài hát.”

Mộc Thanh Vũ nhìn em trai cô ra lệnh.

"Quá đáng."

Tiêu Ngự muốn khóc không ra nước mắt,

"Phải kể chuyện xưa, kể chuyện cười, ca hát mới được. Làm đàn ông khó như vậy sao?" “Vậy em có hát hay không?” Cô chị gái duyên dáng cười hỏi.

Đời này coi như xong ...

Tiêu Ngự thở dài và cười hát một bài hát.

"Trong mắt anh, tất cả đều là em, You Know What I Mean ngọt ngào và ngọt ngào ...".

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.