Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LÒNG NGƯỜI DỊU DÀNG

Phiên bản Dịch · 1433 chữ

CHƯƠNG 957: LÒNG NGƯỜI DỊU DÀNG

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng ngủ.

Tiêu Ngự mở mắt ra và nhìn vào khuôn mặt quyến rũ trong vòng tay của mình.

Vẫn như cũ vẫn cảm thấy có chút không thực, vẫn luôn sững sờ rất lâu.

Mộc Thanh Vũ, người đang ngủ ngon lành, không có ngự tỉ kiều mị, cũng như sự quyến rũ trưởng thành của một người chị.

Cô giống như một cô bé được cho kẹo mút, trong giấc ngủ cũng nở một nụ cười hạnh phúc.

Cúi đầu hôn lên gò má hoàn mỹ của cô, Tiêu Ngự đứng dậy.

Tắm rửa sạch sẽ, giúp con gái thay tã, bú sữa, vào bếp ...........

Tiêu Ngự, vừa làm bữa sáng, thỉnh thoảng liếc nhìn ánh ban mai rực rỡ ngoài cửa sổ, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

Khi cháo đã sôi lăn tăn, khi Tiêu Ngự bắt đầu chuẩn bị đồ ăn kèm, anh nhếch khóe miệng.

Một đôi tay mềm mại ôm lấy eo anh.

Tiêu Ngự tiếp tục làm bữa sáng, và Mộc Thanh Vũ cũng đang ôm anh lặng lẽ.

Không ai trong số họ nói một lời, cũng không cần phải nói nói chuyện.

Tình yêu và tình cảm không thể diễn tả bằng lời đang từ chuyển động.

Bữa ăn đã sẵn sàng.

Mộc Thanh Vũ bưng thức ăn lên bàn và Tiêu Ngự đi đánh thức con trai mình.

Mộc Mộc ba năm như một, nằm yên cuốn chặt trên giường.

Trước kia gọi thế nào cũng không dậy, hiện tại…

“A, Hoa Lục Lạc đã đến chơi rồi sao?”

Tiêu Ngự cười xấu xa kêu lên.

Rõ ràng đang mê ngủ trên giường, chân ngắn của Mộc Mộc đã cuống cuồng đạp chăn, cơ thể cậu bé đã rời giường.

“Không có tiền đồ”

Tiêu Ngự bái phục, ôm Mộc Mộc vào nhà tắm.

Sau khi rửa mặt xong, Mộc Mộc tỉnh táo ngồi ở bàn ăn, chu cái miệng nhỏ nhắn.

“Cha chỉ biết gạt con”

“Đây đã là gì, trước kia ông bà nội con không chỉ lừa cha mà còn hù dọa cha?

Tiêu Ngự cười nói.

“Có thật không?”

Mộc Mộc tò mò, và ngay cả Mộc Thanh Vũ cũng cười nhìn em trai mình.

“Tất nhiên rồi.”

Tiêu Ngự suy nghĩ một chút nói

“Cha khi đó cực kỳ sợ hãi, ông bà nội con sẽ luôn dọa cha ... không được xuống nước, dưới nước có thủy quái, chúng nó sẽ kéo con xuống và lôi đi.”

“Con không thể mở ô trong nhà, sẽ không thể cao lớn ... Trẻ em không thể ăn trứng cá, sẽ trở nên ngu ngốc ... và không được nuốt hạt dưa hấu, cẩn thận một cây dưa hấu mọc lên trong bụng con...... con không thể chỉ ngón tay vào mặt trăng, mặt trăng sẽ đến cắt lỗ tai con vào buổi tối... “

“Quá nhiều.”

Tiêu Ngự cười lắc đầu, "Ta nghĩ có thể lớn lên an toàn quá khó !”

Ha ha ha ha! Mộc Thanh Vũ và Mộc Mộc bật cười.

Không nói đến sự thông minh của cả gia đình.

Nói đến những chuyện lừa gạt trẻ con, với chỉ số thông minh của Mộc Mộc, cho dù cậu bé chỉ mới ba tuổi, ai có thể lừa được cậu chứ?

“Y a y a”

Bé gái trên xe đẩy bên cạnh ồn ào vỗ tay, thấy mọi người cười, cô bé cũng cười theo.

Đột nhiên, cô bé hét lên: "Baba baba ..."

Tiêu Ngự như hóa đá, vẻ mặt ngưng, sững sờ nhìn cô bé.

Ngay sau đó, vẻ mặt anh hiện vẻ mừng rỡ, anh bế con gái ra khỏi xe đẩy, hôn cô bé một cách mãnh liệt rồi ôm cô bé vào lòng,

"Tiểu Vũ, gọi baba được không?" .

“Bá bá”

“Là baba”

Vì con gái gọi "Ba" lần đầu tiên nên Tiêu Ngự muốn ăn mừng .

Anh lái xe đem theo Mộc Mộc định mua một món quà cho con gái mình.

“Cha, cha thật là bất công”

Mộc Mộc rất bất mãn,

“Nghe mẹ nói, lần đầu tiên con gọi điện cha, cha không chuẩn bị quà cho con”

“Con trai muốn quà làm gì?”

Tiêu Ngự vừa lái xe vừa cười nói

“Có năng lực thì bảo chị Hoa Lục Lạc mua cho con, giống như cha, chị gái cha cũng mua quà cho cha, con có tức giận không?”

Mộc Mộc:…

Người cha này còn cần không?

“Thảo nào chị gái cha cứ nói rằng cha là đồ ngốc.”

Mộc Mộc bĩu môi.

“Cảnh báo con.”

Tiêu Ngự trừng mắt nhìn con trai,

“Con không thể đem những gì cha mẹ nói với nhau nói với người ngoài.”

“Chắc chắn. “

Mộc Mộc nghiêm túc gật đầu,

“Con sẽ làm những việc vớ vẩn như làm tiết lộ đời tư của người khác.”

Tiêu Ngự:….

Anh xém chút nữa là lao xe xuống đường.

Nó có nghĩa là, anh là một kẻ ngốc?

Con trai này có còn cần sao?

Hai cha con nhìn nhau.

“Con trai, tin hay không, về nhà ta sẽ bảo chị gái ta đánh con?”

“Cha, cha đã nghe nói về bình oxy. ?”

Hai cha con tranh tài, hòa.

Hai cha con cùng nhau đi mua quà.

Tiêu Ngự đã lấy tiền mừng tuổi của con trai và lấy mười nhân dân tệ cuối cùng của Mộc Mộc để mua quà cho em gái cậu.

Mộc Mộc: Mẹ không nói dối cậu, cậu thực sự được nhặt từ bốt điện thoại về sao?

Tiêu Ngự: Số một đã hỏng, hay là về cùng chị gái tu luyện ra một số phụ khác?

…..

Trong ánh mặt trời.

Mua quà xong, hai cha con nắm tay nhau đi về phía trước nhà.

“Cha, vì sao cha chưa từng đánh con, mẹ cũng không thật sự đánh con”.

Mộc Mộc hỏi, “Con nghe ông nội nói rằng khi họ còn nhỏ thường thương cho roi cho vọt, như vậy sẽ dạy ra những người con hiếu thuận, liệu như vậy có sinh ra được người con hiếu thuận sao?”

“Có lẽ vậy.”

Tiêu Ngự cười nói

“Nhưng cũng có hai thái cực, một loại có thể thực sự hiếu thảo, có thể sẽ cảm kích. Một loại là có thể hận cha mẹ và cho rằng đánh người là không đúng”

“Đánh người vốn là không đúng.”

Mộc Mộc nghiêng đầu nghĩ.

“Sẽ cảm kích sao?”

“Con nghĩ như vậy sao?”

Tiêu Ngự vui mừng, "Ví dụ, một người chồng đánh vợ vì cô ấy không giặt quần áo, và nói với vợ rằng, anh đánh em vì muốn tốt cho em, nếu em giặt quần áo rồi, anh có thể đánh em sao? Người khác sẽ nghĩ gì về người chồng này? Người ta nhất định sẽ nói, đồ đê tiện, đồ rác rưởi, có thể có mặt mũi được không, nếu anh ta giỏi như vậy sao anh ta không tự giặt quần áo? Ai cũng biết rằng người chồng này là không phải là một thứ tốt, đúng không?”

“Vâng.” Mộc Mộc gật gật đầu nhỏ.

“Vấn đề là.”

Tiêu Ngự cười nói: “Một số bậc cha mẹ bản thân không có năng lực, nhưng lại mong đợi con mình có năng lực, và nếu đứa trẻ không đạt được kỳ vọng của họ, họ bắt đầu đánh đập con mình, la hét vì muốn tốt cho đứa nhỏ ... Chuyện này không phải sai sao? Vì đứa nhỏ, họ có mặt mũi không, họ không thể tự mình làm được, tại sao lại phải yêu cầu đứa nhỏ làm được điều đó?”

“Đã rõ”

Mộc Mộc gật đầu,

“Hóa ra nếu như cha và chị gái cha đánh con, có nghĩa là hai người không có năng lực” Tiêu Ngự: ...

Ý anh là thế này?

Anh nhìn thấy Mộc Mộc cong mông nhỏ chạy về phía cửa.

Chết tiệt, anh lại bị con trai lừa rồi, đứa nhỏ này cái gì cũng biết ...

Tiêu Ngự cười đuổi theo, vỗ vào mông con trai.

“Cha, người không có bản lĩnh”

“Ta đồng ý”

“Oa, cha, cha thật là xấu, con muốn nói với bà nội là cha bắt nạt con”

“Ha ha ha ha...”

Tiêu Ngự và Mộc Mộc cười và chạy vào nhà.

Mộc Thanh Vũ ôm con gái và dịu dàng nhìn họ.

Pháo hoa ngày đêm giữa lòng người dịu dàng.

Chuyện vui bốn phương, chỉ là một tiếng cười. Rất yên bình”

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.