Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PHỤ NỮ XINH ĐẸP CÓ THỂ NÓI DỐI

Phiên bản Dịch · 1446 chữ

CHƯƠNG 956: PHỤ NỮ XINH ĐẸP CÓ THỂ NÓI DỐI

Phòng khách ấm cúng.

Hai vợ chồng ôm nhau thắm thiết.

"Mệt mỏi?"

Một tay ôm Tiêu Ngự, Mộc Thanh Vũ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng em trai.

"Vẫn tốt."

Nắm lấy vòng eo thon thả của chị gái, Tiêu Ngự thì thầm,

"Em nhớ chị và bọn trẻ."

"Vậy sao?" Mộc Thanh Vũ cười nhẹ, nói:

"Nhớ bao nhiêu?"

“Trước khi chị hỏi em nhớ như thế nào, chị nên xem em chiếm vị trí nào trong trái tim chị đã”

Tiêu Ngự giống như một con chó con, cọ xát vào mặt chị gái của mình

"Để quyết định xem nhớ bao nhiêu. "

“Là vậy sao”

Mộc Thanh Vũ cười tủm tỉm,

"Em muốn xem cái gì?"

"Đơn giản."

Tiêu Ngự đứng dậy, xấu xa nhìn Mộc Thanh Vũ, "Chị cứ cởi cúc quần áo ra, nếu không em không nhìn rõ, đều là người mình cả, không xa lạ ... ôi, tha mạng!"

Mộc Thanh Vũ véo tai em trai xấu xa.

"Em sai rồi" Tiêu Ngự cầu xin thương xót.

"Có thể trưởng thành hơn không?"

Mộc Thanh Vũ giận giữ, “Bọn trẻ còn chưa ngủ đâu.”

“Em trưởng thành rồi, được không?”

Tiêu Ngự không đồng ý.

“Vậy sao?”

Mộc Thanh Vũ nhếch lên khóe miệng,

“Một là tất lưới đen, hai là tất trắng, ba là tất đính ngọc trai…chọn cái nào?”

“Choáng váng, em còn chưa trưởng thành, em chọn tất cả”

“Phải không?”

Mộc Thanh Vũ phá lên cười và thả lỗ tai em trai ra.

Tiêu Ngự lại ôm Mộc Thanh Vũ vào lòng,

"Chị à, chị nghĩ người khác có cười em là liếm cẩu không?"

“Ah!”

Mộc Thanh Vũ buồn cười, "Thâm tình là liếm cẩu, chủ động là hèn muộn, yêu từ cái nhìn đầu tiên là thấy sắc nổi lòng tham, lâu ngày nảy sinh tình cảm là cân nhắc thuận lợi, vậy cái gì mới gọi là tình yêu?"

"Tất nhiên là......" Tiêu Ngự cười nói

“Củi gạo dầu mắm muối tương dấm trà”

“Vậy em còn hỏi chị?”

Mộc Thanh Vũ tức giận cười.

"Đàn ông cũng cần cảm thấy an toàn."

Tiêu Ngự bế Mộc Thanh Vũ đi về phía lầu hai, “Ví dụ, đến bảo vệ em tắm!”

Mộc Thanh Vũ:…

Cô cuối cùng cũng phản ứng lại, cô như rơi hố đào sẵn của em trai xấu xa?

……..

Tắm rửa xong.

Dỗ bọn trẻ vào giấc ngủ.

“Thoải mái!” Tiêu Ngự nằm trong vòng tay của Mộc Thanh Vũ, đến động cũng không muốn động.

"Ngủ ngon."

Khuôn mặt ấm áp của Mộc Thanh Vũ mềm mại cười.

“Không ngủ được”

Tiêu Ngự nhắm mắt, uốn éo trong vòng tay của chị gái.

"Vậy thì mạnh mẽ lên." Vuốt ve mái tóc ngắn của anh, Mộc Thanh Vũ nhẹ giọng nói

"Nghỉ ngơi thật tốt."

"Đàn ông." Tiêu Ngự thấp giọng cười,

"Ngoài những lúc trốn trong vòng tay của vợ và thỉnh thoảng tỏ ra yếu đuối, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ."

“Hóa ra thế”

Mộc Thanh Vũ trêu chọc, "Có chết cũng phải sĩ diện, không ngủ thì kể chuyện cho chị nghe đi."

Tiêu Ngự "Kể một câu chuyện về một liếm cẩu được không?"

Mộc Thanh Vũ nhếch mép cười,

“Chuyện của một liếm cẩu giờ đã thành chuyện xưa đúng không?

“Chị như thế này không đúng”

Tiêu Ngự có chút bất lực, "Đã làm em bại lộ bí mật nho nhỏ trong lòng đàn ông ?"

“Vậy thì em nói hay không nói?”

Mộc Thanh Vũ cúi đầu hôn em trai,

“Chú chó nhỏ của chị”

Ai có thể chịu đựng được chiêu này ... Tiêu Ngự đầu hàng,

“Trước đây trong học viện cảnh sát có một bạn học , liếm cẩu thành công”

“Liếm được rồi?” “Sau đó thì sao?”

Mộc Thanh Vũ ngạc nhiên hỏi

“Ừm.”

Tiêu Ngự gật đầu, “Đó là nữ thần mà cậu ấy đã thích suốt ba năm, cô ấy rất xinh đẹp, điều kiện gia đình cũng rất tốt, đã nhận lời cậu ấy.”

“Lúc đó, các bạn cùng lớp bọn em đều rất ngạc nhiên và không tin, cậu ấy còn để cho bọn em đánh cậu ấy một cái và nói rằng đó giống như một giấc mơ, và ngay cả bản thân cậu ấy cũng không tin đó là thật.”

“Bạn cùng lớp của em đã rất phấn khích, lần đầu tiên đã xóa file vợ yêu ra khỏi ổ cứng, cả đêm đi làm tóc, mượn một bộ quần áo và tự tạo kiểu cho mình.”

“Không lâu sau, cậu ấy đã thuê một căn nhà ở bên ngoài và sống với nữ thần của mình. Mỗi ngày cậu ấy đều nghĩ cách đưa nữ thần đi chơi, ăn uống, lãng mạn.”

“Sau này mới biết nữ thần cũng muốn yêu đương. Vì cô ấy là nữ thần trong mắt nhiều người nên bọn con trai không dám đuổi theo. Bọn họ cho rằng mình không xứng với cô ấy nên không dám, cuối cùng tiện nghi bạn cùng lớp của em.”

“Còn nhớ khi bạn học đưa nữ thần đi ăn tối với bọn em, bọn em tò mò hỏi nữ thần, vì sao lại đồng ý quen bạn học?”

“Kết quả là nữ thần nói rằng bạn học rất can đảm… quá nhút nhát, rất thật nhàm chán.”

“Đúng vậy”

Mộc Thanh Vũ cười gật đầu,

“Quá nhát gan không thú vị”

“Chị cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu?”

Tiêu Ngự cười hỏi.

“Chả nhẽ không đúng?” Mộc Thanh Vũ ngạc nhiên.

“Kết cục của họ ngay cả bọn em cũng không nghĩ tới”

Tiêu Ngự biểu cảm phức tạp.

“Sau này bạn học đó thường xuyên lo lắng được mất, luôn cùng nữ thần cãi nhau,sau nửa năm họ chia tay”

“Vì sao?” Mộc Thanh Vũ hỏi

“Cậu ấy nói..”

Tiêu Ngự không biết nói sao.

“Cậu ấy nghĩ không thông, cảm giác sớm chiều ở chung với nữ thần không thích bằng cảm giác trước kia khao khát mà không có được”

Mộc Thanh Vũ…

Là tra nam sao? Chiếm được liền không quý trọng.

“Chị định nói chiếm được liền không quý trọng sao?”

Tiêu Ngự lắc đầu,

“Không phải, là bởi vì cô gái kia trong lòng cậu ấy quá hoàn mỹ, càng thích lâu sẽ càng hoàn mỹ. Nhưng trên đời này, làm sao có thể có một người hoàn mỹ như vậy. Cùng nhau sống chung hoàn mĩ sẽ tan vỡ ... ... thực tế cũng không yêu thích đến vậy.”

“Thì ra là như vậy.”

Mộc Thanh Vũ sững sờ.

“Ừm”

Tiêu Ngự vùi mặt vào vòng tay của chị gái, buồn phiền nói

“Nhiều người như vậy...”

“Khi còn học tiểu học, muốn cùng bàn với người mình thích, cấp hai muốn học cùng lớp với người mình thích, khi lên cấp ba muốn học cùng trường với người mà mình thích, khi học đại học lại muốn ở cùng thành phố với người mình thích, về già lại muốn ở trong một thế giới riêng bên người mình thích, nhưng ... “

“Điều đáng tiếc nhất trong thời đi học có lẽ là học cũng không tốt, người mình thích cũng không được ở bên cạnh, và những thứ mình thích luôn trở nên xa tầm với.”

“Còn em thì sao?”

Mộc Thanh Vũ cười hỏi

“Có cái gì thích mà ngoài tầm với không? “

“Có.”

Tiêu Ngự ngẩng đầu lên và mỉm cười tự hào, “Em đã đạt được rồi”

“Vậy sao?”

Mộc Thanh Vũ nhéo má em trai, “Câu chuyện này không hay lắm, kể chuyện hài đi." “Em …”

Tiêu Ngự liến thoắng nói: "Gà trống, thuốc nhuận tràng, nhà tắm, kỳ nghỉ nửa năm .... Chuyện của em đã xong."

Nói đến câu chuyện này thì hơi dài, chuyện đầy khúc cua gắt của những tay lái lão làng nhưng hương vị hơi nặng.

Mộc Thanh Vũ: ???

Rõ ràng, khoảng cách giữa cô và tài xế già còn rất xa.

Khi Tiêu Ngự đem câu chuyện từ đầu đến cuối thay đổi.

Mộc Thanh Vũ dở khóc dở cười,

“Kể một chuyện nữa.”

“Chuyện cuối cùng, chị hứa?"

“Chị hứa.”

“Con giun đất nhỏ hỏi mẹ: Bố đi đâu vậy? Mẹ nói: Bố mày đi câu cá với ai đó rồi!”

“Haha .... Còn một chuyện nữa.”

“Chị ơi, chị đang lừa dối em à?”

“Mẹ Trương Vô Kỵ nói gì vậy?”

“…”

Tiêu Ngự khóc.

Mẹ của Trương Vô Kỵ nói gì vậy?

Phụ nữ càng đẹp càng biết lừa người!

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.