Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TÔI KHÔNG PHẢI LÀ HEO

Phiên bản Dịch · 1442 chữ

CHƯƠNG 955: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ HEO

Thủ đô,

Mưa mùa thu cứ rơi.

Sau khi xuống xe hongqi của sếp lớn bộ cảnh sát, Tiêu Ngự có chút kinh ngạc đang đứng bên ngoài bộ cảnh sát.

Anh nhìn thấy một nhóm nhân viên an ninh mặc đồ đen đang đi theo ba ông lão ra khỏi cổng.

Vài nhân viên an ninh cầm ô đen bước vào màn mưa bên cạnh ba ông lão, tiến về phía một chiếc xe hongqi.

Nhìn lướt qua biển số xe, Tiêu Ngự mí mắt nảy.

Anh thở dài trong lòng: Thật ghê gớm!

Mưa càng ngày càng lớn, an ninh dường như không cảm giác được, dù ở dưới mưa, nước mưa rơi vào trong mắt họ.

Đôi mắt sắc lạnh đó không chớp, sắc mặt trầm tuấn nhìn xung quanh.

Ánh mắt của đối phương khiến Tiêu Ngự cảm thấy có chút nguy hiểm.

Phải biết rằng trên đời này không có bao nhiêu người còn có thể khiến anh cảm thấy nguy hiểm.

Khi những nhân viên an ninh nhìn thấy Tiêu Ngự, hầu hết bọn họ đều hơi kinh ngạc, ánh mắt lập tức sáng lên.

Họ biết anh ... Tiêu Ngự chắc chắn.

Thật là tào lao.

Bây giờ anh ta đã được bổ nhiệm vào Cục An ninh.

Dù là giả thì vẫn là lãnh đạo bộ an ninh.

Đoán xem, tiểu lão đệ của Bộ an ninh còn không biết ông chủ sao?

Tiêu Ngự gật đầu với một nụ cười và quay lại đi về phía cánh cửa chính của bộ cảnh sát. Tiêu Ngự, người bước vào cửa, không nhìn thấy cảnh này.

Ba ông lão không lên xe ngay mà đứng bên ngoài xe với vẻ mặt nghiêm túc và kinh nghi, 'nhìn' Tiêu Ngự đi vào tòa nhà của bộ cảnh sát ......

Đôi khi Tiêu Ngự luôn quên.

Anh không còn là cậu bé cần được ôm đùi nữa.

Mà đã sớm trở thành người trong miệng anh hay nhắc: Đáng gờm!

…….

Văn phòng Bộ trưởng.

“Chào!” Tiêu Ngự giơ tay chào.

“Cậu thật sự tới gặp ông già như tôi sao?”

Sếp lớn của bộ cảnh sát vui vẻ đứng dậy, nhìn Tiêu Ngự đang xấu hổ trước mặt,

“Đừng giả vờ nữa, ngồi đi.”

“Hắc hắc”

Tiêu Ngự vốn dĩ muốn trông giống như một tiểu bạch thỏ, thôi không giả vờ nữa mà ngồi trên ghế sô pha tiếp khách với ông lão.

Ở cấp độ của họ, giả vờ là quá giả.

Ông lão ngồi trên ghế sô pha, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, mang theo chút khôn ngoan nhìn thấu thế giới, nhìn Tiêu Ngự cười cười,

“Mọi việc của Tân Thành làm rất tốt, cậu nếu trực tiếp làm, như vậy sẽ rất lớn, lớn đến mức tôi không thể gánh được.”

Đây là nói nhảm, đó là hệ thống ngân hàng, ví tiền của đất nước.

Bạn có dám tưởng tượng hậu quả của việc lỗ mãng động đến túi tiền của đất nước?

"Tôi cũng không phải heo" Tiêu Ngự cười nói

“Tôi cũng chưa cây mà hại não.”

“Ha ha.”

Ông lão cười cười, duỗi ra một ngón tay cổ quái chỉ vào Tiêu Ngự,

"Thảo nào mọi người đều thích ngươi, thằng nhóc này!"

Ở địa vị của họ, ngày càng có ít chuyện có thể đùa giỡn,

Điều đó cũng có nghĩa là không có quá nhiều cơ hội để cười.

Người ta yêu những người mang lại cho họ niềm vui và tiếng cười, đơn giản vậy thôi. Tiêu Ngự cười và không nói gì.

"Tôi thực sự muốn giữ cậu trong hệ thống cảnh sát."

Sau khi cười xong, ông lão thở dài nói

"Thật tiếc vì cái ao nhỏ quá không nuôi được cậu con chạch nhỏ này”

Được gọi là rồng, là rồng chứ không phải chạch ... Tiêu Ngự không biết cười hay khóc, trên mặt còn làm bộ ủy khuất không dám nói lại.

Đây không phải là ủy khuất, đó là đạo lý đối nhân xử thế!

“Lại còn giả vờ”

Ông lão vừa cười vừa mắng

"Cút ngay".

"Vậy thì tôi thực sự rời đi."

Tiêu Ngự đứng dậy với một nụ cười,

"Về sau tôi sẽ báo cáo bất cứ lúc nào "

"Được!" Ông lão mỉm cười gật đầu và xua tay.

Nhìn bóng lưng của Tiêu Ngự, trên mặt ông lão nở một nụ cười kỳ quái,

“Thật là một tên nhóc gian xảo”

Báo cáo bất cứ lúc nào?

Điều này đang nói với ông rằng: cho dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, cậu vẫn luôn là cấp dưới của ông, ông gọi là đến!

Lời hứa hẹn này của Tiêu Ngự đã không còn là đối nhân xử thế nữa .

Sẽ làm cho mối quan hệ của họ càng trở nên thân thiết thân cận.

Chỉ cần ông lão nhân không lui một ngày, vẫn sẽ là bắp đùi bền chắc nhất sau lưng Tiêu Ngự.

Một cái đùi có thể đè chết quá nhiều người!

……….

Sau khi đến bộ cảnh sát, Tiêu Ngự quay người đi Quốc An.

Sau khi báo cáo công việc với sếp lớn, và trò chuyện với một số trưởng nhóm,

Tiêu Ngự trở về Tân Thành ngay trong đêm và quay trở lại Đội điều tra hình sự.

Vụ trộm kho tiền ngân hàng cuối cùng cũng được giải quyết, liên quan đến hai mạng người, hai người được cứu, và một quả bom phát nổ.

Loại vụ án này được chuyển thẳng thành serri vụ án lớn.

Vụ án thật, bằng khen tập thể hạng nhất không chạy thoát .

Tiêu Ngự nên có bằng khen hạng hai cá nhân.

Chỉ có cục trưởng thành phố không may mắn, Vân Hướng Quốc được gọi đến văn phòng tỉnh để uống trà với ông chủ của văn phòng tỉnh.

…..

Đại khái ý tứ là: em trai, tại sao em lại khiến sự việc thành lớn như thế này? Các người Tân Thành gần đây vụ án có vẻ hơi nhiều phải không? Có chút vấn đề.

Kỳ thực mọi người đều biết đây chỉ là thủ tục.

Còn hệ thống ngân hàng Tân Thành có vấn đề không ai dám động vào.

Bên trên nổi giận lôi đình, toàn bộ hệ thống sẽ bị xử lý là chắc chắn. chỉ là quá trình hơi chậm chút.

Đến tiền của quốc gia cũng dám lừa, hậu quả sẽ như thế nào?

Không cần nói cũng biết!

……….

8h tối,

Tiêu Ngự, Triệu Trường Sơn,Hoa Khang và toàn đội tổ chức tiệc ăn mừng.

Ai cũng vui sướng.

Bởi vì ai cũng biết rằng không bao lâu nữa mọi người sẽ có thêm danh hiệu tập thể hạng nhất.

Mặc dù nó sẽ không rơi vào cá nhân, nhưng lý lịch có thể được thêm vào, và có 30.000 tiền thưởng.

Cũng có thể được thăng chức trước ba năm theo quy định liên quan.

Ý là gì?

Cấp Cảnh Ti được thăng cấp dưới ba năm một lần, và cấp Cảnh Đốc được thăng cấp bốn năm một lần.

Cảnh Ti trở xuống được thăng trực tiếp, Cảnh Đốc được miễn trừ ba năm.

Cấp một được miễn trong ba năm, cấp hai được miễn trong hai năm và cấp ba được miễn trong một năm.

Đây là một quy tắc cũ.

Vì sao thời gian qua các cảnh sát của đội điều tra hình sự lại thăng chức nhanh chóng như vậy?

Kể từ khi Tiêu Ngự đến, công lao cứ sinh sôi đến, chất đống!

"Mọi người ăn uống vui vẻ."

Tiêu Ngự nâng ly rượu với một nụ cười, và rời đi dưới vẻ mặt phức tạp của mọi người.

Sẽ không ai nói gì, tất cả đã quen.

Toàn bộ đều đều biết rằng Tiêu Ngự rất gắn bó với gia đình.

……

Khoảnh khắc mở cửa ra.

Khuôn mặt của Tiêu Ngự tràn đầy nụ cười.

"Wow, cha về ... wow, cha uống rượu thật là thúi!"

Ngay khi Mộc Mộc ôm lấy đùi Tiêu Ngự, cậu bé bịt mũi bỏ chạy.

"Thằng nhãi không có lương tâm."

Tiêu Ngự cười mắng và ôm chầm lấy Mộc Thanh Vũ đang đi tới.

Đặt cằm lên vai chị gái, “Ôm”

“Ôm:

Khuôn mặt thanh tú của Mộc Thanh Vũ đầy vẻ dịu dàng.

Mộc Mộc trợn mắt bế em gái đang làm ầm ĩ trên ghế sofa vào xe đẩy rồi lẩm bẩm đẩy đi. . không đi làm gì, chờ đợi ăn cẩu lương sao?

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.