Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

YÊU NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐỘC HÀNH

Phiên bản Dịch · 1526 chữ

CHƯƠNG 74: YÊU NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐỘC HÀNH

Phía đông có ánh bình minh đẹp đẽ.

Ánh nắng ban mai chầm chậm kéo mở màn che.

Trong phòng bệnh, Tiêu Ngự thu ánh mắt, nhìn về phía giường bệnh.

Một người đàn ông bị trói ở trên giường bệnh, đang trong trạng thái hôn mê.

Lã Kim Nhan, nam, 40 tuổi, là người của thành phố...

An ninh quốc gia và lực lượng cảnh sát đã bắt đầu điều tra, điều tra nhân viên khả nghi.

Mẫu máu của Lã Kim Nhan, được mang đến cơ quan chuyên xét nghiệm.

Về kết quả, Tiêu Ngự cảm thấy có lẽ không có được kết quả gì.

Thành phần thuốc trong cơ thể của Lã Kim Nhan là một loại “thuốc mới”.

Mỗi một loại thuốc cho ra mắt, đều là một loại sản phẩm mới của ngành dược phẩm.

Giống như máy khắc ánh sáng, cậu có biết nó là cái gì, có thể mô phỏng ra?

Phân tích thuốc, có khi so với phân tích máy khắc quang còn khó hơn........

Ding, điện thoại truyền đến tiếng kêu bíp.

Weixin.

Mộc Thanh Vũ: Bận không?

Nhìn thấy tin nhắn, lòng Tiêu Ngự ấm áp.

Chị quá hiểu chuyện rồi, bình thường sẽ không làm phiền cậu.

Trừ phi.....Nhớ cậu rồi!

Tiêu Ngự: Vẫn ổn, ở bệnh viện xxxx

Mộc Thanh Vũ: A?

Tiêu Ngự: Đến tra án đó.

Mộc Thanh Vũ: Ăn chưa?

Tiêu Ngự: Vẫn chưa.

Mộc Thanh Vũ: Đợi chị.

Kết thúc nói chuyện.

“Vẫn là rất bá đạo!”

Tiêu Ngự bỏ điện thoại xuống, mỉm cười lắc đầu.

Đối với con trai mà nói, đại khái loại thích làm nũng kia, lại là trà xanh, hơn nữa con gái không quá thông minh được chào đón hơn.

Tình hình thực tế là, những bá đạo đó, hiểu chuyện 790, vẻ đẹp bên trong của con gái, đối với con trai mà nói mới là chí mạng nhất.

Hai mươi phút sau.

Một chiếc siêu xe dừng ở bên ngoài bệnh viện

Mộc Thanh Vũ mặc bộ quần áo thể thao, cầm túi thức ăn đi về phía Tiêu Ngự đứng ở cổng lớn.

Rõ ràng bên ngoài tựa như nàng tiên xinh đẹp, vóc dáng lại cực kỳ giống nữ phù thủy quyến rũ........Tiêu Ngự nhìn chị gái đi đến, tâm nói: dáng vẻ này, có thể cho mình nhảy một ca khúc thiên đường vui vẻ là tốt rồi!

Đôi vợ chồng ngồi trên bàn nhỏ ở cổng bệnh viện.

Một tay Tiêu Ngự cầm đậu phụ sốt tương, một tay cầm bánh quẩy, trong miệng hàm hồ không rõ, “Chị, mấy ngày gần đây có thể sẽ bận.”

“Ừ.”

Trên khuôn mặt của Mộc Thanh Vũ thanh lệ thoát tục kia, con ngươi đen nhánh như hồ nước sau thu, “Không sao đâu.”

“Dì đi chưa?”

Tiêu Ngự chớp mắt, rất đáng thương nhìn chị gái.

Mộc Thanh Vũ phồng hai gò má, hơi tức giận, “Ngoan ngoãn ăn đi.”

“Chị, em rất gấp.” Biểu cảm của Tiêu Ngự nghiêm túc.

“Gấp cái gì?” Mộc Thanh Vũ ngạc nhiên không hiểu.

“Con trai đều hướng về con đường nhỏ đầy bóng mát, sáng sớm và hoàng hôn bao phủ sương mù.”

Tiêu Ngự thành thật nói: “Một người tự đi một mình!”

Mộc Thanh Vũ: ...........

Em trai đang nói cái gì, tại sao nghe không hiểu?

Tiêu Ngự cúi đầu nhếch mép, nhanh chóng ăn bữa sáng.

Nếu như chị gái hiểu, bản thân sẽ không bị đánh chết chứ?

Lúc sắp đi.

Mộc Thanh Vũ ngồi trên xe, nhớ lại câu nói đó của em trai.

Ý gì cơ?

Lắc lắc đầu, chuẩn bị lái xe đi.

Chờ chút.......lái xe?

Đôi mắt đẹp của Mộc Thanh Vũ sáng lên, thưởng thức một chút lời của em trai.

Trong nháy mắt, màu đỏ bao trùm lên khuôn mặt ngọc.

“Em trai xấu xa, đợi đấy cho chị!”

.........

Tiêu Ngự bước nhanh, đi về hướng phòng bệnh.

Vừa nhận được điện thoại của Vương Đông, Lã Kim Nhan tỉnh rồi.

Nhìn Lã Kim Nhan nằm trên giường bệnh trưng bộ mặt đau khổ kinh hoàng, Tiêu Ngự đờ người.

Đối phương không có điên cuồng như vậy, so với tối qua nhìn thấy anh ta hoàn toàn như hai người.

Nhớ đến lúc xem video giám sát, trạng thái của đối phương giống như một con zombie ăn thịt người.

Lại nhìn biểu cảm thật thà trung thực lúc này.

Bất kì người nào đều sẽ cảm thấy kì lạ.

Đứng trước giường bệnh, Tiêu Ngự nhìn thẳng Lã Kim Nhan, “Còn nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?”

“......”

Băng dán ở trên miệng đã sẽ ra, Lã Kim Nhan mở miệng, một mặt kinh hoàng, như nhận được một loại sợ hãi nào đó, một chữ cũng không nói ra.

“Trạng thái tinh thần của người bị thương có chút không ổn định, chắc là bị cái gì đó kích thích.”

Một bác sĩ mặc áo trắng nói.

“Kích thích?”

Tiêu Ngự nghĩ, quả thực là kích thích.

Động một chút liền mất trí nhớ, đó là phim.

Người bình thường, muốn hành động bình thường, dường như đều là khống chế đầu óc.

Lúc đầu óc hoạt động, tất cả kí ức sinh ra trong đoạn thời gian ngắn sẽ không quên.

Cho dù hôm qua trạng thái của Lã Kim Nhan rõ ràng không đúng.

Cơ thể của anh ta bình thường, trong đầu sẽ biết ở trong trạng thái hoạt động mạnh.

Khẳng định là nhớ!

Tại sao lại bị dọa thành như này?

Ví dụ như cậu mơ một giấc mơ, trong mơ cậu biến thành một tên thần kinh, còn ăn tay của mình.

Khi cậu tỉnh lại, lại phát hiện tay của bản thân thật sự mất rồi, mơ lại không phải là mơ, cậu sẽ làm như nào?

“Biết bản thân tối hôm qua làm chuyện gì chứ?” Tiêu Ngự hỏi lần nữa.

“........”

Nửa ngày, thần sắc của Lã Kim Nhan xanh xao, gật gật đầu.

“Tại sao làm như vậy?” Tiêu Ngự tiếp tục hỏi.

“Tôi.....”

Lã Kim Nhan ấp úng, “Tôi, không biết!”

Khẳng định không biết, nếu biết, người bình thường cũng sẽ không ăn bản thân.

“Không cần lo lắng.”

Biểu cảm của Tiêu Ngự hiện ra nụ cười như ánh mặt trời, “Có thể là một loại bệnh kỳ lạ, nhưng mà may mắn phát hiện kịp thời, về sau cũng sẽ không xuất hiện loại tình trạng này.”

“Thật sao?”

Thần sắc kinh hoàng sợ hãi trên mặt của Lã Kim Nhan tiêu tan rất nhiều.

“Nói về tình hình hôm qua của anh đi.”

Nụ cười của Tiêu Ngự càng đậm, “Ví dụ nói sau khi tan làmlàm gì, nhớ không?”

“Nhớ.”

Lã Kim Nhan gật đầu, “Hôm qua hoàn thành công việc tôi liền về nhà, buổi tối cùng vợ và con ăn cơm xong, như thường lệ sẽ xuống dưới lầu hút thuốc. Sau khi hút xong hai điếu thuốc, căn bản chuẩn bị về nhà, kết quả.......tôi về đến trong nhà, cầm túi dụng cụ lên, ra khỏi cổng nhà.........”

Hai đồng tử của Tiêu Ngự nhanh chóng co lại, “Đợi đã, trước tiên nói với tôi là anh xuống lầu hút thuốc, gặp được cái gì?”

“Gặp cái gì?” Lã Kim Nhan ngạc nhiên.

“Ví dụ nói, gặp được người gì, gặp được đồ vật kì lạ nào, gặp được....âm nhạc?”

Tiêu Ngự hỏi từng từ từng câu.

“Người? Đồ vật?”

Lúc Lã Kim Nhan nhớ lại, ánh mắt sáng lên, “Quả thực có âm nhạc, tôi nhìn thấy một đứa trẻ con cầm một cái điwax âm nhạc chơi, nhạc nghe rất hay, rất chậm rãi....Đúng rồi, lúc mà nghe thấy nhạc, thể xác và tinh thần của tôi dường như rất sảng khoái, rất vui vẻ!”

“Sảng khoái? Vui vẻ?”

Trong mắt của Tiêu Ngự vụt qua lạnh lẽo, quay đầu nhìn qua Vương Đông.

Vương Đông xoay người rời đi......

“Nhạc gì?” Tiêu Ngự nhìn chằm chằm Lã Kim Nhan.

“Không biết, nhưng mà nghe rất hay.” Lã Kim Nhan lắc đầu.

Không biết?

Tâm trạng Tiêu Ngự vừa động, đưa tay vào túi của bộ đồng phục, lấy ra một máy nghe nhạc mp5.

Mở lên, phát.

m nhạc chầm chậm vui tai, từ từ vang lên.

Lã Kim Nhan ở trên giường bệnh nghe thấy, đờ người, rất kinh sợ.

Nhưng sau đó, từ từ mê hoặc ánh mắt, không đến mười giây.

Biểu cảm của anh ta nhanh chóng biến đổi, một loại điên cuồng, cáu kỉnh không rõ, xuất hiện trên gương mặt của anh ta.

“A~”

Lã Kim Nhan đột nhiên gào lên, giống như một con dã thú.

Nhìn qua mp5 trong tay, biểu cảm của Tiêu Ngự rất phức tạp.

Hai vị bác sĩ lao tới, chế trụ Lã Kim Nhan, tiêm loại thuốc an thần.

Rất nhanh, Lã Kim Nhan dần dần yếu ớt, hôn mê.

Quả thực......Biểu cảm của Tiêu Ngự lạnh như băng.

Là thôi miên!

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 409

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.