Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

KHÔNG BIẾT KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ KHÔNG TỒN TẠI

Phiên bản Dịch · 1418 chữ

CHƯƠNG 72: KHÔNG BIẾT KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ KHÔNG TỒN TẠI

Vương Đông không nói, biểu cảm rất khó nhìn.

Cậu đối với tôi có ám ảnh tâm lí rất lớn...... Tiêu Ngự cười nhếch mép, tiếp tục xem thi thể.

Có cái gì đẹp chứ?

Thi thể không biết nói láo!

Phá án, đặc biệt là loại vụ án giết người.

Thông thường trên thi thể có thể tìm thấy rất nhiều manh mối.

Ví dụ như miệng vết thương trên ngực và bụng của người chết.

Rất bằng phẳng, một nhát dao, chưa tổn thương đến nội tạng?

Lúc người chết hạ thủ với chính bản thân mình, lại có thể vẫn biết không chế độ nông sâu của dao?

Làm sao mà làm được?

Tiêu Ngự vừa rồi tại sao lại cười quỷ dị như vậy?

Bởi vì nghĩ đến một sự việc rất thú vị.

Giả dụ, ngươi thần trí không rõ, ngươi muốn để bản thân chơi trò mổ bụng.

Ngươi có thể khống chế tốt độ nông sâu của lưỡi dao của bản thân mình sao?

Không, cho dù thần trí trong trạng thái thanh tỉnh, ngươi có thể không làm được điểm này!

Vậy tại sao người chết lại làm được?

Tiêu Ngự đảo mắt, nhìn về phía đầu của người chết.

Nhìn về cái tai bị cắt xén kia, hai mắt dần dần phát sáng.

Người chết không có tai, bị chính anh ta cắt mất!

Lỗ tai sớm đã bị máu lấp kín rồi.

Phát hiện ra cái gì?

“Các anh không có hoài nghi qua người chỉ huy những người chết này sao?” Tiêu Ngự nhìn về Vương Đông.

“Chỉ huy?”

Vương Đông kinh ngạc, 02 “Không thể nào, đoạn thời gian mà người chết tử vong, chúng tôi đã kiểm tra tất cả khu vực gần địa điểm xuất hiện tử vong..... không có phát hiện người khả nghi nào.”

“Một người chỉ huy, bắt buộc phải ở gần?”

Tiêu Ngự giương cao khóe miệng, “ từ xa không được sao?”

“Từ xa?”

Vẻ mặt Vương Đông thay đổi, ngay lập tức nhìn về phía người chết, chìm chằm chằm vào lỗ tai bị cắt của người chết.

Hiện trường pháp y giải phẫu!

Năm phút sau.

Một vật thể màu đen có kích thước bằng móng tay, lấy ra từ trong lỗ tai người chết.....

Tai nghe không dây!

An ninh quốc gia nhanh chóng hành động, kiểm tra địa điểm tử vong người chết.

Một tiếng sau.

Một chiếc máy nghe nhạc mini mp5, được một nhân viên an ninh quốc gia đặt trước mặt Tiêu Ngự.

“Không phải điện thoại?”

Nói thật, Tiêu Ngự có chút kinh ngạc.

Thì ra anh ấy tưởng rằng là một chiếc di động.

Máy nghe nhạc mp5, là được tìm thấy từ giếng thoát nước bên cạnh nơi người chết tử vong.

Cách nơi tử vong sáu mét.

Có chức năng Bluetooth có thẻ kết nối với tai nghe Bluetooth.

Chẳng qua lúc này máy nghe nhạc mp5 đã hết pin rồi.

Nửa tiếng sau, đã sạc được một ít pin.

Bật máy nghe nhạc, bên trong chỉ có một tệp âm thanh.

Tiêu Ngự nhấn chuột phát.

Một bài hát ấm áp vang lên.

m nhạc thuần túy chầm chậm..... tinh linh ngủ say!

Biểu cảm của Tiêu Ngự cứng lại.

m nhạc không đến ba phút, liên tục nghe ba lần.

Ngoại trừ âm nhạc thuần túy, cái gì cũng không có.

Làm sao có thể?!

Trong sự đắn đo của anh ấy, hành vi tự hại tự giết của người chết có thể là bị người khác thao túng.

Thông qua tai nghe Bluetooth.

Kết quả chỉ có một bài nhạc?

Não đùng một cái.

Sau đó là lần thứ năm, lần thứ sáu.......

Dần dần, thần sắc cổ quái trên gương mặt của anh ta biến thành hoảng hốt, hoảng hốt biến thành kinh ngạc.

Cho đến khi.... biến thành lạnh lẽo.

“Phát hiện cái gì rồi?” nhìn thấy Tiêu Ngự thay đổi sắc mặt, Vương Đông hỏi.

“Không nghĩ tới thật sự là...”

Biểu cảm của Tiêu Ngự thay đổi không ngừng, nói ra được hai từ, “Thôi miên!”

“Không có khả năng!”

Vương Đông lắc đầu, như đinh đóng cột, “Mặc dù tôi không hiểu thôi miên, nhưng an ninh quốc gia có điều tra qua, thậm chí có nghĩ tới, thôi miên tuyệt đối không có khả năng làm đến mức độ này!”

“Tôi biết.”

Tiêu Ngự gật đầu, “Thứ nhất, đau khổ sẽ khiến cho người bị thôi miên thanh tỉnh. Thứ hai, không thể làm trái với tâm lí người bị thôi miên. Thứ ba, thành lập sự tin tưởng và mối quan hệ hợp tác thông qua các loại thủ đoạn tôn trọng, lắng nghe và sự thông cảm. An ninh quốc gia chưa tìm thấy người hoài nghi lớn nhất có ở bên cạnh người chết , cho nên anh mới không tin?”

Vương Đông không nói gì, khiếp sợ nhìn Tiêu Ngự.

“Đừng hoảng hốt.”

Tiêu Ngự nhìn về chiếc máy nghe nhạc mp5, “Tâm lí học, tôi rất am hiểu.”

Đây không phải là giả vờ thô tục, bây giờ anh ấy quả thật rất am hiểu.

“Nếu cậu cũng biết, tại sao vẫn còn nói là thôi miên?”

Vương Đông có chút không thể hiểu.

“Quy luật thế giới, cũng sẽ không vì anh không biết, thì không tồn tại.”

Tiêu Ngự lắc lắc đầu, ánh mắt trở nên mờ mịt, “Thuốc sao?”

Anh ấy phân tích qua.

Thôi miên kết hợp với thuốc, quả thực có khả năng khống chế người khác, tiến hành tự hại, tự sát.

Nhưng cuối cùng, Tiêu Ngự vẫn là bác bỏ loại phỏng đoán này.

Bởi vì quá không thực tế rồi.

Đầu tiên, có thể làm được điểm này, bắt buộc phải là đại sư thôi miên cao cấp.

Tiếp đó, để cho thân thể mất đi cảm giác đau, sinh ra ảo giác, hoạt động tự do..... loại thuốc này thật sự tồn tại sao?

Quan trọng nhất là điểm này.

Tiền đề là không tiếp xúc với người chết.

Hắn làm thế nào để đưa thuốc vào miệng người chết?

Lại là sử dụng cách gì, thôi miên được người chết?

Nhưng mà......như anh ấy vừa mới nói.

Anh không biết, không có nghĩa là không tồn tại.

Trên thế giới có nhất nhiều thứ anh không biết, và anh không thể lí giải sự việc.

Tiêu Ngự vẫn chưa kiêu ngạo đến mức cho rằng bản thân cái gì cũng hiểu.

Vấn đề là, thủ đoạn của hắn hoàn toàn không khoa học a!

.......

Đêm.

Căn phòng khách sạn.

Tiêu Ngự ngời trước bàn uống trà, nghe bài tinh linh ngủ say kia.

Dang dang, dang dang dang.....

Ngón tay 777 của anh ấy có nhịp điệu gõ trên bàn trà.

Tiếng lóng khống chế.....không phải!

m điệu khống chế.....không đúng!

Trong đầu của Tiêu Ngự hình thành tưởng tượng từng quá trình phạm tội, lại bị---- bác bỏ.

“Vẫn là không làm được!”

Lấy lại tinh thần, Tiêu Ngự thở dài một hơi, tự nói một mình, “Cho dù bây giờ mình dùng năng lực chuyên gia tâm lí này, cũng có thể sử dụng thuật thôi miên. Nhưng mà, tuyệt đối không có cách nào làm đến loại mức độ nó. Đồ hệ thống đưa, có lẽ đều là năng lực cao cấp nhất đi? Lẽ nào thuật thôi miên của hắn, so với năng lực hệ thống cho còn lợi hại hơn?”

Không sai, từ lúc hệ thống bắt đầu đưa cho anh ấy năng lực “chuyên gia tâm lí” này.

Tiêu Ngự cũng biết sử dụng thuật thôi miên.

Những loại năng lực này, khẳng định không thể dùng.

Trọng điểm là không thể dùng trước mặt nhân viên an ninh quốc gia.

Nhưng mà, Tiêu Ngự có thể dùng qua ‘chuyên gia tâm lí’, để suy luận thuật thôi miên đẳng cấp của đối phương.

Lẽ nào kiếp này thật sự có người có thể làm được, so với loại hệ thống thêm vào còn đến mức giỏi hơn?

Lúc Tiêu Ngự phát lại bài hát một lần nữa.

Đột nhiên, anh ấy đứng hình rồi.

Đợi đã.....

“Cho ăn?”

Hai chữ này phảng phất như tia chớp, đột nhập vào tâm trí của Tiêu Ngự.

Có vẻ như còn có rất nhiều cách có thể làm được!

...........

Lời Nhắn Chương 72
Tặng cả nhà chương này và chương tiếp theo, cảm ơn cả nhà đã ủng hộ nhóm dịch !!!
Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 414

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.