Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NGƯƠI MẮC CHỨNG RỐI LOẠN ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ GIAI ĐOẠN CUỐI

Phiên bản Dịch · 1582 chữ

CHƯƠNG 71: NGƯƠI MẮC CHỨNG RỐI LOẠN ÁM ẢNH CƯỠNG CHẾ GIAI ĐOẠN CUỐI

Tiêu Ngự ngồi trong trực thăng quân đội.

Nhìn biển xanh trời xanh ngoài cửa sổ, có chút nhiệt huyết sôi trào không thể giải thích.

Kiếp trước, anh đã từng nghĩ qua trở thành quân nhân, người trong nhà nhất quyết không đồng ý.

Bất đắc dĩ, đi trên con đường thứ hai, đi hoàn thành một ước mơ khác, theo đuổi cảnh sát.

Kết quả, một đường chạy đến đường đen.

Sống lại một kiếp, lại mặc lên bộ đồng phục cảnh sát!

Lấy lại tinh thần, Tiêu Ngự cầm lấy điện thoại, mở weixin.

Tiêu Ngự: Chị, xin lỗi, tối nay chưa chắc có thể về nhà, cần đi tra vụ án.

Mộc Thanh Vũ : ........ Em trước tiên đừng nói gì!

Tiêu Ngự: ???

Tiêu Ngự: Không để em nói, chị, bên ngoài có chó sao?

Mộc Thanh Vũ : .......

Tiêu Ngự: A, quả nhiên bị em đoán trúng rồi? Nữ nhân, chị đang chơi với lửa. Đợi đấy, em lập tức đạp xe đạp công cộng đi tìm chị! (Loại xe đạp để sẵn ngoài đường, chỉ cần quét mã QR trả tiền là mở khóa xe đi được, hết tiền xe tự động khóa).

Mộc Thanh Vũ: .......

Mộc Thanh Vũ : Chị đang mở đại hội cổ đông ở công ti, điện thoại đang chiếu toàn màn hình, bây giờ rất xấu hổ, ánh mắt của các cổ đông nhìn chị đều không thích hợp.....

Tiêu Ngự: Ách.... là có chút xấu hổ (biểu tượng cảm xúc đẫm mồ hôi)

Mộc Thanh Vũ : Quá mất mặt rồi, em nói xem phải làm sao đây?

Tiêu Ngự: Chị, nếu không em mang tất cả các cổ đông đem đi đuổi đi, chỉ cần bọn họ không ở đó, không phải là không mất mặt rồi sao?

Mộc Thanh Vũ: ......bây giờ em đang gõ chữ, bọn họ đều đang nhìn, được chứ?

Tiêu Ngự: Em đánh, quá độc ác rồi, chị muốn để em chết trước mặt mọi người sao?

Mộc Thanh Vũ : ....Em nói như vậy, không cảm thấy mất thể diện sao?

Tiêu Ngự: Nếu như em nói là trêu đùa, sẽ bị đánh phải không?

Mộc Thanh Vũ : Đợi đến lúc em về nhà, em liền biết rồi!

Tiêu Ngự: Chị

Mộc Thanh Vũ : Cái gì?

Tiêu Ngự: Em thích chị!

Mộc Thanh Vũ : Chị cũng vậy!

........

Khi đặt điện thoại xuống, mặt của Tiêu Ngự rất đỏ.

Anh ấy tỏ tình rồi, mặc dù có chút muộn.

Nhưng mà....

Chị rất vui!

Tình yêu là gì?

Là một trận đánh cược!

Thua rồi, mất tất cả, hai bên trở thành người lạ.

Thắng rồi, bên nhau trọn đời, tóc bạc đến già.

Chúng ta cần cố lên nhé!

....

Bốn tiếng.

Trực thăng quân đội dần dần hạ cánh.

Tiêu Ngự xuống máy bay, nhìn thấy Vương Động đứng cách không xa.

Hai chiếc xe thương vụ, ra khỏi sân bay.

Trong xe.

“Có manh mối?”

Vương Động nhìn ánh mắt của Tiêu Ngự, rất mong chờ.

“Không có.”

Tiêu Ngự mỉm cười, “Chỉ dựa vào năm cái video và tài liệu, Vương ca anh vẫn rất coi trọng tôi!”

“Quả thực coi trọng.”

Vương Động gật mạnh đầu một cái, chỉ chỉ đầu, “Đơn giản nói chỉ số IQ, cậu là trong số những người tôi gặp qua, người được xem là giống quái vật thứ hai!”

Anh ta nhìn vào trong đôi mắt của Tiêu Ngự, tràn đầy cảnh giác đối với loài khác, giống như là đang đánh giá quái vật.

“Thế người đầu tiên đâu?” Miệng Tiêu Ngự giật giật.

“Chết rồi.” Vương Động thản nhiên nói.

Tiêu Ngự: .....

Mẹ kiếp, ý anh ta là gì?

Bây giờ anh ấy rất muốn biết người đó chết như thế nào.

“Một tổ bí mật của an ninh quốc gia đi bắt hắn.”

Vương Động trầm giọng nói: “Toàn bộ tám người đặc công hi sinh!”

Tiêu Ngự run sợ.

Đặc công của an ninh quốc gia, loại 007 kia?

Tám đặc công đứng đầu mới có thể đổi được người kia chết?

Quả thực rất quái vật!

Nhưng mà...... Đây có liên quan đến mình.

Anh đem tôi hình dung thành loại quái vật này, là ý gì đây?

“Cậu không giống.” Vương Đông cười.

Tiêu Ngự: ???

“Lo lắng quá nhiều.”

Vương Động cười nói: “Bố mẹ của cậu còn có vợ của cậu, đều là vảy ngược của cậu. Chỉ cần bọn họ vẫn tốt, cậu vĩnh viễn không đi trên con đường kia!”

Là tôi không có vấn đề gì, hay là anh cưỡng ép nói tôi không sao..... Tiêu Ngự nhìn Vương Động thật sâu.

Quả nhiên, đây là chút thăm dò của lão ngân tệ, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.

Sau này vẫn là cách xa những người này một chút thôi, tránh tìm đường chết!

.........

Thành phố K, một con hẻm bên ngoài khu nhà ở nào đó.

Tiêu Ngự ngồi xổm trên đất, nhìn mặt đất.

Mặt đường rất sạch, bị tạt nước qua rồi.

Một chồng ảnh đưa đến trước mặt Tiêu Ngự, Vương Động nói: “Đây là hiện trường lúc đó.”

Tiêu Ngự nhận lấy ảnh, xem từng tấm một.

Ảnh so với năm cái video anh ấy xem trước đó rõ hơn nhiều, chụp cận cảnh thi thể nạn nhân.

Nhìn kĩ trong ảnh, gương mặt nát bét như đống thịt nhồi kia, vẫn đang từ trên mặt chảy xuống thứ nhầy nhầy mà đỏ tươi.

Nội tạng chảy ra ngoài cơ thể, trong miệng đang cắn rượt của mình.....

Chẹp!

Mặc dù có chút buồn nôn, Tiêu Ngự vẫn có thể nhịn được.

Địa điểm gây án trước mắt, là địa điểm tử vong của người chết thứ năm.

Hiện trường quả thực không tra được gì, nhưng không phải là không có manh mối.

Tiêu Ngự ngẩng đầu, nhìn về hướng đèn đường không xa.

Trong đầu nhớ rõ góc quay của camera trong video.

Quả nhiên, anh ấy phát hiện trong đèn đường một cái mắt camera.

Hồi tưởng đến bốn cái video tự hại khác.....

Ánh mắt sáng lên, anh ấy nhớ đến cái gì.

“Cố ý à?”

Trong lúc tự lẩm bẩm, Tiêu Ngự híp mắt, “Cố ý để những người bị khống chế đến trước camera? Hay là nói trùng hợp? Không có khả năng, không có trùng hợp cả năm lần... Có thể khẳng định, trong lòng hắn ta chính là muốn làm như vậy!”

Ồ?

Tiêu Ngự đợt nhiên kinh ngạc.

Anh ấy cảm giác có chút không thích hợp.

Tình hình tư duy bây giờ là gì?

Minh rất khẳng định không phải là trùng hợp?

Thì ra là....chuyên gia tâm lý!

Lúc trước, anh ấy chỉ dùng dầu óc của mình để phân tích vụ án, phân tích tâm lí phạm tội.

Sau khi nhận được “chuyên gia tâm lí” từ hệ thống.

Một chuyện khiến cho Tiêu Ngự có chút vui vẻ đã xảy ra.

Năng lực suy luận của anh, dường như thăng cấp rồi!

.....

Phòng pháp y, nhà xác.

Một xác chết được kéo ra ngoài từ quan tài đông lạnh trong nhà xác.

Pháp y kéo túi nilong bọc thi thể xuống.

Thi thể lộ ra ngoài.

Người chết: Trần Minh Hỉ, nam, 34 tuổi, người thành phố K.....

Đứng gần quan sát, người chết hoàn toàn thay đổi, ngũ quan không có cách nào phân biệt.

Trước khi chết, vẫn duy trì hình dáng cắn xé ruột của chính mình.

Nhưng mà.....

Không thể cắn đứt, lại bị anh ta trực tiếp nuốt.....

Tiêu Ngự không có cách nào hiểu nổi, anh ta làm như thế nào?

Loại sự việc này, loài người thông thường khẳng định không làm được.

Cúi người xuống, Tiêu Ngự nhìn hai tay người chết.

Trước khi chết vẫn duy trì trạng thái dùng lực.

Rời mắt, ánh lại lần nữa rơi xuống gương mặt đáng sợ kinh hoàng kia.

Bị hủy hoại như gương mặt nhồi thịt, mơ hồ có thể nhìn thấy trên gương mặt người chết vẫn duy trì nụ cười.....quỷ dị!

Có thể nói, cho dù trước khi chết.

Anh ta đều trong một loại trạng thái rất sảng khoái?

Da đầu của Tiêu Ngự từng chút tê liệt.

Quá quỷ dị rồi, cũng không thể tượng tưởng nổi.

Loại 5.9 kia sởn tóc gáy đến tận trong lòng, khiến cho cả cơ thể Tiêu Ngự dần dần cứng đờ.

Khiến anh ấy có loại...... thứ đồ rất không sạch sẽ, từng bám trên cơ thể của người chết, cảm giác làm ra một số chuyện.

Nhưng mà.....

Ánh mắt lại chuyển rời, Tiêu Ngự nhìn lạnh lùng vào ngực của người chết.

Nhìn thấy chút nội tạng của chỗ đó rơi ra ngoài cơ thể.

Đột nhiên, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị.

Vương Động đang quan sát Tiêu Ngự, nhìn thấy nụ cười đó, toàn bộ lông đều dựng lên, “Cậu dừng cười như thế được không? Ở đây là nhà xác!”

“.....”

Tiêu Ngự nhìn về thần sắc có chút trắng của Vương Động, mờ mịt hỏi: “Anh sợ thi thể?”

“Không.”

Vương Động lắc đầu, “Tôi có chút sợ cậu.”

Tiêu Ngự: ........

Bệnh thần kinh a, anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế giai đoạn cuối à?

...........

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 405

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.