Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

DỌA CHA NGƯƠI THÔI

Phiên bản Dịch · 964 chữ

CHƯƠNG 63: DỌA CHA NGƯƠI THÔI

“Mày chắc chắn là rõ ràng nhất, không chạy thoát được’.

Tiêu Ngự thu hồi lại nụ cười trên mặt “Đầu hàng, vẫn còn có thể sống thêm vài ngày”.

“Bọn mày dám làm gì tao?”

Owen nhe răng cười “Động vào tao, không chỉ tao chết,bon nó cũng chết”.

Bọn nó?

Là đứa trẻ trong lòng Owen và người phụ nữ.

Lựu đạn?

Tiêu Ngự nhìn chằm chằm tia đỏ nơi cổ đứa trẻ.

Hộp nhỏ trong tay ngươi, là nút kích hoạt lựu đạn sao?

Owen cười lạnh.

Hai bên không mở miệng nữa, trầm mặc đối diện.

Trong đầu Tiêu Ngự xuất hiện một suy nghĩ “Mình vẫn là bỏ chạy a, lựu đạn đều xuất hiện rồi, cảm giác bỏ chạy còn ít nguy hiểm hơn ở lại tiếp tục tham gia vụ án này”.

“Sợ rồi sao?” Owen cười trào phúng.

Sợ?

Tiêu Ngự nháy mắt vài lần.

Anh hiện tại chính xác đang có cảm giác sợ hãi bị bác gái nhà hàng xóm chi phối.

Không lâu sau, Owen mở miêng “Hoặc là giết tao ngay, hoặc là chuẩn bị thuyền cho tao ra ngoài biển quốc tế”

Biển quốc tế?

Tiêu Ngự híp mắt “Cần có thời gian chuẩn bị, mày còn chưa trả lời câu hỏi của tao?”

“Không phải cảnh sát, không phải binh lính, không phải phần tử khủng bố”

Owen cười kỳ lạ “Đoán xem tao đã từng làm gì?”

Không bạo lực không hợp tác?

Tiêu Ngự có chút tức giận “Mày không sợ lính bắn tỉa sao? Có đủ thời gian để kích hoạt bom không?”

“Tại sao không đủ thời gian?”

Owen giễu cợt, giơ cái hộp nhỏ trong tay lên giơ giơ.

Con ngươi Tiêu Ngự co rút lại mất lần.

Trên cái hộp nhỏ có nút bé, cái nút đã sớm bị gã lấy tay đè giữ.

“Chỉ cần ngón tay của tao dời đi, cái nút được mở”.

Owen nhe rang cười “Oanh, tất cả xong đời”.

Hóa ra là như thế, Tiêu Ngự nheo mắt lại.

Như vậy không sợ bị bắn tỉa, chết liền buông tay ra phát động lựu đạn, còn có thể uy hiếp.

Giống như con lợn sề mặc áo ngực, hết bộ này đến bộ khác.

“Tiêu Ngự quay lại đi, quá nguy hiểm”.

Tai nghe không dây trong tai, truyền đến giọng nói của Vương Đông.

Tiêu Ngự khóe miệng nhếch lên.

Những đồng bạc cũ tuy có vẻ ngoài ghê tởn nhưng nếu làm đồng minh thường cho ta cảm giác an toàn.

Vương Đông là một người đàn ông tốt.

Nhưng đã đến lúc đi lên.

Tiêu Ngự tiến lên… về phía Owen.

Owen :???

Bên ngoài khu vực phục vụ Vương Đông :???

Hai tay súng bắn tỉa nhìn thấy cảnh này:???

Tiêu Ngự bị điên rồi?

Không!

Khoảng cách 10m không được coi là dài, cũng không được coi là ngắn.

Owen hoàn hồn biểu cảm biến sắc.

Tiêu Ngự đã đứng trước mặt gã.

Nhìn thấy đối phương mặt biến sắc, mắt lóe lên tia kinh hoàng.

Trái tim lơ lửng một lần nữa quay trở lại lồng ngực Tiêu Ngự.

Quả nhiên, chỉ những kẻ bụng dạ đen tối mới hiểu ra những kẻ bụng dạ đen tối nhất.

Tiêu Ngự duỗi tay ra, nhanh như chớp đáp cổ tay xuống cổ tay Owen.

Một lần nhấc,một lần xoa

Két, két!

Owen buông cổ tay xuống.

Không phải gãy.

Đó là tình trạng khớp cổ tay bị lệch.

Khớp nối.

“Gii”.

Một tiếng hét thét ra từ miệng của Owen.

Đứa trẻ trong tay không ôm được nữa, khi rơi xuống bị Tiêu Ngự tiếp được.

Một tay ôm đứa trẻ, một tay nhìn trong tay……lựu đạn?

Hộp kích hoạt lựu đạn.

Bắp đùi Tiêu Ngự múa như rìu.

Thình thịch.

Một cái đá ngang quất trúng đầu Owen, gã như cọc gỗ lăn xuống đất.

Mọi người đều sững người.

Thế nhưng… lựu đạn không phát nổ?

Tại sao?

Thứ trong quần áo đứa trẻ là một quả lựu đạn giả.

Vén áo đứa trẻ đang khóc, một vật thể nghi là lựu đạn được quấn trong băng dính, đang nhấp nháy nhấp nháy đèn, giống như màu đỏ nhấp nháy”.

Chỉ riêng vẻ bề ngoài thôi cũng thật hơn quả lựu đạn rồi.

Đem lựu đạn từ trên người đứa trẻ lấy xuống.

Lại đem đứa trẻ giao cho người mẹ đang khóc như mưa bên cạnh.

Tiêu Ngự đi đến trước mặt Owen đang dần hoàn hồn lại.

Răng rắc.

Tiêu Ngự đạp chân trên lồng ngực Owen.

Bị gãy không rõ bao nhiêu cái xương sườn, đạp Owen xuống mặt đất.

“Tại sao, mày không thể biết nó là giả được?”

Owen hét lên,nhìn chòng trọc vào Tiêu Ngự, vẻ mặt không cam lòng.

“Lựu đạn rất dễ làm sao?”

Tiêu Ngự nhìn Owen dưới chân giễu cợt “ Chế tạo thuốc súng, chất châm lửa thiết bị,kích hoạt thiết bị…tuy tao không biết cách làm ra lựu đạn, nhưng tao biết trong một thời gian ngắn là không có khả năng, càng không có khả năng làm ra một thiết bị ngăn nổ”.

“Buồn cười nhất là, loại lựu đạn như vậy mày còn cố ý để tao nhìn thấy, cố ý làm ra một cái đèn. Ai làm lựu đạn còn gắn thêm cái đèn nhấp nháy lòe loẹt, là vì đẹp hay trang trí thêm cho lựu đạn, đóng phim sao?”

Nhìn thấy sắc mặt Owen trắng bệch, gương mặt Tiêu Ngự đầy vẻ trào phúng, trong lòng bổ sung : mũi của bướm đêm không phát hiện mùi thuốc súng hay mùi gì khác.

Hù dọa cha mày thôi!

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 433

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.