Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẾT KHÔNG YÊN.

Phiên bản Dịch · 1082 chữ

CHƯƠNG 62: NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẾT KHÔNG YÊN.

“Qua quan sát từ máy bay không người lái, nghi phạm Owen chui từ cốp xe sang ghế sau, khống chế con tin và đi vào nhà vệ sinh công cộng…”

“Đã xác định hai con tin không bị thương…”

“Cảnh sát đã tiến hành một cuộc bao vây bí mật, kiểm soát khu vực này..”

“Các tay súng bắn tỉa của quân đội đã vào vị trí, đã có thể tiến hành bắn tỉa..”

Tại đầu đường cao tốc cách trạm dừng nghỉ 100m, Vương Đông vừa bước xuống máy bay đang giải thích cho Tiêu Ngự vẻ mặt lạnh lùng đứng cạnh “Cấp trên ra lệnh,cố gắng bắt sống”.

Không biết từ lúc nào.

Vai trò chỉ huy đã chuyển từ Vương Đông sang Tiêu Ngự.

Năng lực có thể phá vỡ một số quy tắc và cấp độ.

Những người có năng lực đứng đầu, những người khác tuân theo mệnh lệnh.

Vương Đông tự biết mình không thông minh bằng người ta, thẳng thắn cho Tiêu Ngự chỉ huy toàn bộ chiến dịch.

Có anh ấy hỗ trợ, chắc chắn không xảy ra chuyện lớn.

“Không muốn làm gã chết quá dễ dàng?”

Tiêu Ngự dừng bước,nhìn về phía Vương Đông.

Vương Đông không có mở miệng.

Loại tội phạm mất trí này, nhất định phải chết không yên.

Mặc dù mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng có một số lời không thể nói ra.

“Đã biết”.

Tiêu Ngự bắt đầu đi tiếp, hướng về phía trạm dừng nghỉ.

Vương Đông thở nhẹ ra, khoảnh khắc tiểu đệ nhìn anh.

Làm anh cảm nhận được một loại áp lực và sát khí từ trước đến giờ chưa từng thấy.

Sát khí không phải nhằm vào anh, mà là nhằm Owen.

Vương Đông cũng đoán ra, nếu không có lời anh nói lúc nãy.

Tiểu đệ chắc chắn có rất nhiều cách, làm Owen Chết?

Suy nghĩ rất bình thường.

Loại tội ác ghê tởm này, đến Vương Đông cũng muốn tự tay chém gã ngàn lần.

……….

“Không chạy được sao?”

Một người đàn ông đang ôm một đứa trẻ, nhìn ra ngoài cửa sổ của trạm dừng nghỉ, gương mặt u ám dọa người.

Một người phụ nữ rùng mình, rõ ràng rất sợ nhưng lại không dám dời đi, hai mắt nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong lòng người đàn ông.

“Mày là ai?”

Giọng của người đàn ông có vẻ nữ tính khó tả, anh ta mở nụ cười lạnh lùng, lẩm bẩm một mình “Cảnh sát bình thường, chắc chắn không phản ứng nhanh như thế…”

“Không có trực tiếp hành động, là đang lo lắng con tin?”

“Không dùng tay súng bắn tỉa..là muốn bắt sống tao sao?”

“Khé khé”.

Người đàn ông bật cười thành tiếng, trong tiếng cười có một loại tàn nhẫn điên cuồng bị đè nén đang bốc cháy mù mịt “ Bọn mày xứng không?”

Lúc này trạm dừng nghỉ vắng bóng người, đã được dừng rào chắn để cấm các phương tiện ra vào.

Nhân viên trong khu vực phục vụ đã được sơ tán hết.

Người đàn ông đã phát hiện ra chuyện này.

Gã không quan tâm, và cũng không cần quan tâm.

Đứa trẻ trong tay hắn, người phụ nữ bên cạnh cũng không dám chạy.

Hai con tin là đủ rồi.

Đột nhiên, tiếng cười của người đàn ông đột ngột dừng lại.

Trong tầm mắt của gã, xuất hiện một người.

Là một người trẻ, rất trẻ, bước tưng bước vào khu vực phục vụ.

Khoảng cách ngày càng gần, có thể nhìn rõ gương mặt tuấn tú của chàng trai trẻ, 20 tuổi.

Cảnh sát?

Quân nhân?

Người đàn ông nghi ngờ, trong cặp mắt hiện lên một tia như rắn độc âm lãnh.

Ngươi muốn làm gì?

…….

Tiêu Ngự từng bước từng bước tiến vào bên trong khu vực phục vụ.

Chuẩn bị… đàm phán.

Nếu ngươi là nghi phạm, biết rõ ràng sau khi bị bắt sẽ bị chết vô số lần.

Ngươi có chấp nhận đàm phán không?

Nhưng Tiêu Ngự vẫn đến.

Đây không phải là chủ nghĩa anh hùng.

Mà là thông qua bộ não đã phân tích vô số khả năng.

Chọn một phương pháp tiếp cận nghi phạm dễ nhất.

Cũng là có khả năng nhất, giữ nghi phạm còn sống.

Chỉ là, sau khi Tiêu Ngự nhìn thấy đối phương công khai ôm một đứa trẻ còn đi ra từ nhà vệ sinh của khu phục vụ.

Da đầu anh bị tê dại.

Mở ra đôi mắt chim ưng, phân tích đứa trẻ trong lòng nghi phạm.

Hóa ra, đây mới là thứ cuối cùng ngươi dựa vào.

Tiêu Ngự phát hiện ra cái gì?

Nơi cổ áo của đứa trẻ phồng lên rất cao, có tia đỏ lóe sáng ở nơi cổ.

Lựu đạn sao?

Một kẻ buôn lậu, sao lại có đồ vật này?

Như có một tia sét đánh qua đầu Tiêu Ngự, linh hồn hắnanh như bị vật gì đó bắn trúng

Đối phương có nhận thức chống trinh sát, có thể sắp đặt mê hồn trận nghi vấn để kéo dài thời gian của cảnh sát, có cơ hội bỏ chạy.

Chuyện này vốn không phải năng lực của người bình thường.

Hiện tại lại xuất hiện lựu đạn.

Anh nên sớm nghĩ đến…Não Tiêu Ngự như bị điện giật, trong một khắc hiểu rõ tất cả mọi chuyện.

Lựu đạn không nhất định phải có sẵn, có thể tự làm ra.

Cần phải có năng lực thủ công giỏi và một số kiến thức.

Loại người nào giỏi trong việc chế tạo các đồ chơi nguy hiểm này?.

Khi cách đối phương 10m, Tiêu Ngự dừng chân, ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương, nói từng chữ từng chữ “Binh lính? Lính đánh thuê? Khủng bố?”

“Tao cũng rất tò mò”.

Owen nhìn Tiêu Ngự vài lần, cười âm hiểm “Mày không sợ chết?”

“Sợ chết?”

Tiêu Ngự lắc lắc đầu “So với cái chết, giá nhà mới là thứ làm người ta tuyệt vọng nhất”.

Owen ??

Gã bối rối, giá nhà gì?

Nhưng mà, mày nói chuyện sao lại không theo hố đã đào, mày là cảnh sát nửa mùa sao?

Rất nhanh, Owen phát hiện gương mặt tuấn tú của đối phương đang trêu tức.sắc mặt trầm xuống.

Bị chơi xỏ rồi!

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 412

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.