Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công Tử Hắn Mệnh Lớn, Không Phải Lo Lắng

Tiểu thuyết gốc · 2025 chữ

Đây là lần đầu tiên thấy Đàm Hướng Nhân bị đánh bất tỉnh, Hồ Tiên Nhi sững sờ.

“Đợi công tử tự tỉnh hoặc là lấy nước tạt vào mặt hắn ?” Hồ Tiên Nhi cau mày, phân vân giữa hai lựa chọn, tạm thời chưa thể quyết định.

“Tạt nước vào mặt công tử, đợi tới lúc hắn tỉnh dậy hẳn là sẽ tức giận ta a” Hồ Tiên Nhi trầm tư, lại nhìn về phía Tứ Tí Bạch Viên, chấn kinh nói: “To con, ngươi cũng không phải muốn đánh ta đi nha!”

Tứ Tí Bạch Viên gãi đầu, kêu lên vài tiếng.

“Ngươi nói, công tử tự tiện xông vào địa bàn của ngươi, nên ngươi đánh hắn, bất quá không nghĩ tới, công tử yếu như vậy ?” Hồ Tiên Nhi thế mà có thể hiểu ngôn ngữ của Tứ Tí Bạch Viên, không khỏi gật đầu, công tử bị đánh một cái liền bất tỉnh, thật yếu.

Hồ Tiên Nhi lại lắc đầu, không phải, là Tứ Tí Bạch Viên quá mạnh.

Tứ Tí Bạch Viên tiếp tục nói.

“Ngươi nói ta quá yếu cho nên không xứng ngươi ra tay ?” Hồ Tiên Nhi phiên dịch, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận.

Chợt lại ĩu xìu, nhưng mà ta yếu thật.

“Ăn” Tứ Tí Bạch Viên đi vào trong hang động, trong tay xuất hiện một quả trái cây màu đỏ đưa cho Hồ Tiên Nhi.

“A, ngươi người bạn này, ta nhận” Hồ Tiên Nhi nhận lấy trái cây, vui vẻ ăn.

“Công tử hắn mệnh lớn, không phải lo lắng” Tứ Tí Bạch Viên chỉ vào Đàm Hướng Nhân kêu, Hồ Tiên Nhi dừng ăn trái cây, suy nghĩ rồi nói.

Tứ Tí Bạch Viên hiện tại là bạn bè của Hồ Tiên Nhi, nó đánh bất tỉnh công tử nhà nàng, Tứ Tí Bạch Viên có chút lo lắng.

Nghe Hồ Tiên Nhi xác nhận, Tứ Tí Bạch Viên hô hô, hai đầu cánh tay đấm vào ngực, biểu thị khỏe mạnh.

“Cho ngươi” Hồ Tiên Nhi từ trong túi càn khôn lấy ra túi bánh cho Tứ Tí Bạch Viên.

Tứ Tí Bạch Viên cảm động, lần đầu tiên ăn thức ăn của nhân loại, con mắt nó bốc lên tia sáng lóng lánh.

Khóe miệng liếm dư vị, Tứ Tí Bạch Viên thân thể to lớn, một túi bánh ngọt đối với nó chỉ là chuyện một cái ngáp miệng.

“Ta còn có bánh ngọt, cho ngươi” Hồ Tiên Nhi không keo kiệt, lấy ra toàn bộ số bánh ngọt.

Trước đó, Tứ Tí Bạch Viên cho nàng trái cây, nàng cũng không keo kiệt bánh ngọt với nó.

Mà lại, trái cây của Bạch Viên cho nàng, không phải trái cây thông thường, mà bên trong có thiên địa linh khí lưu chuyển, là một loại Linh Quả.

“Bạch Viên ngươi có tên không ?” Hồ Tiên Nhi hỏi.

Tứ Tí Bạch Viên lắc đầu, từ khi sinh ra cho tới hiện tại, nó chưa có lấy tên cho mình.

“Hay là ta đặt tên cho ngươi nhé” Hồ Tiên Nhi thấy nó tâm tình hạ xuống, không khỏi đưa ra ý kiến lớn mật.

Tứ Tí Bạch Viên mừng rỡ ngửa đầu, bốn cánh tay khua tay múa chân, chọc tiểu hồ ly cười khanh khách.

“Công tử chữ đầu tiên dạy ta là Đức, làm người sinh ra trong trời đất, không thể không có Đức, nói ngươi sinh ra là giống Viên, vậy thì gọi ngươi Viên Đức đi” Hồ Tiên Nhi chăm chú nói.

Viên Đức, đức tính viên mãn.

Tứ Tí Bạch Viên Viên Đức thân thể to con nhún nhảy, nâng tiểu hồ ly lên vai mình, tôn nàng làm đại tỷ.

“Ha ha” Hồ Tiên Nhi vui vẻ cười.

Viên Đức gõ ngực, dùng tay chỉ ra bên ngoài hang động, cánh tay lại chỉ vào miệng, sau đó dịch xuống bụng, làm động tác xoa tròn.

“Bên ngoài có đồ ăn ngon? Tốt nha, chúng ta đi ăn nha” Hồ Tiên Nhi mắt sáng lên.

Một vượn một hồ ly rời đi, để Đàm Hướng Nhân nằm trong hang động.

….

“Đau đầu quá” Đàm Hướng Nhân chầm chậm mở mắt, cảm giác đầu óc choáng váng, như là vừa ngất xỉu.

Đập vào mắt là cảnh tượng bên trong hang núi, Đàm Hướng Nhân sắc mặt cứng đờ, hình như là hắn đã bị một con Bạch Viên đánh cho ngất xỉu.

Không ổn, Hồ Tiên Nhi đâu rồi?

Đàm Hướng Nhân chấn kinh nhìn xem xung quanh, không thấy bóng dáng của Hồ Tiên Nhi.

Cũng không thấy con Bạch Viên kia đâu?

Là nó bắt cóc Hồ Tiên Nhi?

Đàm Hướng Nhân thần sắc đã lạnh lẽo càng thêm lạnh, trong lòng dâng lên lửa giận, Hồ Tiên Nhi như người bạn của hắn, không ai có thể tổn thương nàng.

Đàm Hướng Nhân lao vọt tới cửa hang, tinh thần lực tập trung vào hai mắt, cố gắng phát hiện tung tích của Hồ Tiên Nhi để lại.

“Không có vết tích của Hồ Tiên Nhi, nàng bình thường thông minh lanh lợi, tại sao lại không để lại vết tích báo cho ta biết ?” Đàm Hướng Nhân nghi hoặc.

Bất chợt nghĩ đến một điều, Đàm Hướng Nhân tâm tư rơi xuống đáy cốc.

Không lẽ con Bạch Viên kia đã giết Hồ Tiên Nhi?

Đàm Hướng Nhân cắn răng, nhận ra dấu chân của Tứ Tí Bạch Viên, phốc một tiếng nhảy vào rừng cây, gấp rút đuổi tới chỗ Tứ Tí Bạch Viên.

….

Viên Đức bốn đầu cánh tay dã man đánh chết một đầu hươu, nắm con hươu đặt lên đống lửa.

“Viên Đức, ngươi không thể cứ như vậy mà nướng ăn” Hồ Tiên Nhi chống nạnh nói.

Viên Đức gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu ý Hồ Tiên Nhi.

Hồ Tiên Nhi nâng lên thân thể gõ đầu nó một cái, hình ảnh một con tiểu hồ ly gõ đầu một con Tứ Tí Bạch Viên cao tới ba mét, lộ ra vô cùng quái dị.

Thế mà Tứ Tí Bạch Viên cúi đầu, mặc cho tiểu hồ ly gõ.

Hồ Tiên Nhi thổi yêu phong nhấc lên thi thể đầu hươu đặt ra bên ngoài, tiếp đó làm một loạt động tác, rửa sạch, lột lông, móc nội tạng, cuối cùng là từ trong túi càn khôn móc ra một đống đồ gia vị.

Rắc đều gia vị, Hồ Tiên Nhi mới hài lòng, đi theo Đàm Hướng Nhân một thời gian, tiểu hồ ly cũng sành ăn.

“Ngươi trước châm lửa, ta đi kiếm một tí thảo dược” Hồ Tiên Nhi hô.

Nói xong, tiểu hồ ly cưỡi gió rời đi.

Viên Đức gãi đầu, nghiêm túc châm lửa, ngồi bệt dưới mặt đất.

Tình cờ lúc này, Đàm Hướng Nhân chạy tới thấy được Viên Đức ngồi che trước đống lửa, nghĩ tới là Hồ Tiên Nhi bị Viên Đức nướng chín.

Đàm Hướng Nhân con mắt nổi lên tơ máu, pháp lực trong người toàn bộ dẫn động, thủy thuộc tính Huyền Vũ đạo pháp tuôn trào, long văn lượn lờ, sao Bắc Thần, chòm Thiên Kỷ, Câu Trần, Thất Công phát sáng.

“Chết đi” Đàm Hướng Nhân vọt tới.

Viên Đức đang chăm chú châm lửa, không phát hiện sau lưng có người, bất ngờ bị Đàm Hướng Nhân một kích đánh trúng.

Một con thánh thú Huyền Vũ đè xuống thân thể Tứ Tí Bạch Viên.

Pháp lực trầm trọng ép thân thể nó lún sâu xuống mặt đất, tạo thành một cái hố hình dáng Tứ Tí Bạch Viên.

Viên Đức thần thái cứng đờ, tính cả đống lửa mà đại tỷ kêu nó châm cũng bị dập tắt.

Rầm.

Âm thanh nổ lớn, một hồi đất đai dưới chân rung chuyển.

Gào.

Viên Đức tức giận, thân thể chui ra khỏi hố đất, mắt thấy Đàm Hướng Nhân đã bỏ chạy.

Đàm Hướng Nhân mắt thấy đòn công kích của mình không gây thương tích cho Tứ Tí Bạch Viên, ngay lập tức ra quyết định bỏ chạy.

“Công tử, Viên Đức, hai người các ngươi đang làm cái gì a?” Lúc này, Hồ Tiên Nhi vác một nhúm thảo dược trở về.

Trông thấy Viên Đức thân thể cắm dưới lòng đất, phía trước thì công tử nhà mình nhanh chân bỏ chạy, tiểu hồ ly không khỏi ngơ ngác.

“Hồ Tiên Nhi” Đàm Hướng Nhân dừng chân, kinh ngạc.

“Công tử, ngươi cuối cùng tỉnh ?” Hồ Tiên Nhi bóp nát thảo dược, chắt nước vào bên trong thịt hươu, một số thảo dược thì trực tiếp bỏ vào trong.

“Ngươi không bị gì ?” Đàm Hướng Nhân từ từ hỏi.

“Đương nhiên là không bị gì nha, ta cùng với Viên Đức đang chuẩn bị nướng thịt hươu, Viên Đức bây giờ là đệ đệ của ta” Hồ Tiên Nhi nói.

“Viên Đức ?” Đàm Hướng Nhân nghi hoặc, ngay lập tức nghĩ đến Tứ Tí Bạch Viên.

“Viên Đức là Bạch Viên, ta đặt tên cho hắn” Hồ Tiên Nhi kiêu ngạo ngẩng đầu.

Công tử, ngươi xem ta có hay không lợi hại?

Viên Đức ngửa đầu gào thét, bốn cánh tay đấm vào giữa ngực, tiếng trống ngực ù ù vang dội.

Tứ Tí Bạch Viên, hậu duệ của thánh thú Bát Tí Bạch Viên, trời sinh có thân thể cường đại, cho dù là long tộc, cũng không thua kém.

Trước mắt Viên Đức thực lực có thể nghiền ép Đàm Hướng Nhân dễ dàng.

Viên Đức chỉ vào Đàm Hướng Nhân kêu vài tiếng.

“Công tử, Viên Đức hắn nói hắn mạnh…ngươi yếu” Hồ Tiên Nhi phiên dịch.

“?” Đàm Hướng Nhân im lặng.

“Viên Đức hắn lại nói hắn tráng…ngươi nhỏ” Hồ Tiên Nhi tiếp tục phiên dịch.

“Khinh người quá đáng, sĩ khả tử, bất khả nhục” Đàm Hướng Nhân tức giận mắng.

Viên Đức cười, bốn cánh tay đung đưa, làm động tác gồng tay.

“Viên Đức nói, công tử ngươi yếu nhớt, một đầu cánh tay của hắn đều không đánh lại” Hồ Tiên Nhi nói.

“Đợi ta tu hành có thành tựu, đánh ngươi không muộn” Đàm Hướng Nhân thầm nghĩ.

Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Một điều nhịn, chín điều bớt ăn đòn.

Đàm Hướng Nhân thở dài.

Đàm Hướng Nhân lấy ra mật ong của đám Kim Sắc Phong tưới vào thịt hươu, khi mật ong vàng óng rơi xuống, thịt hươu bốc lên mùi thơm nức mũi.

Viên Đức hai lỗ mũi tham lam hít thở, mùi thịt nướng, mật ong, thảo dược hòa vào nhau, tạo nên mùi thơm mỹ vị.

Chưa ăn nhưng nước bọt đã không kìm được.

“Công tử, hắn nói, ngươi yếu nhưng rất biết cách làm đồ ăn” Hồ Tiên Nhi nói.

“Sớm ngày, ta sẽ đánh ngươi” Đàm Hướng Nhân hạ quyết tâm.

Phần lớn thịt hươu tiến vào bụng Viên Đức, Viên Đức hài lòng vỗ vai Đàm Hướng Nhân, kêu vài tiếng.

“Viên Đức hắn nói, công tử ngươi đã cho hắn một bữa ăn ngon, hắn sẽ giúp công tử rèn luyện thân thể” Hồ Tiên Nhi phiên dịch.

Đàm Hướng Nhân ngạc nhiên, sau đó tí ti vui mừng.

Chủng tộc Tứ Tí Bạch Viên, trời sinh là tông sư luyện thể, được bọn nó chỉ dạy, khác nào có danh sư dạy bảo.

Không nghĩ tới, chỉ bằng một bữa ăn, lại có đồ tốt rơi xuống đầu.

Trên thực tế, Viên Đức phần lớn là vì Hồ Tiên Nhi có quan hệ thân thiết với Đàm Hướng Nhân, cho nên nó mới quyết định chỉ bảo.

Viên Đức dẫn Đàm Hướng Nhân đi tới một tảng đá to, bề rộng có năm mét, chiều cao có mười mét, Viên Đức chỉ vào tảng đá kêu.

“Viên Đức nói, công tử chỉ được dùng lực lượng thân thể đẩy lui tảng đá này, không được phép dùng pháp lực” Hồ Tiên Nhi nói.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.