Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hằng Ngày Tu Hành

Tiểu thuyết gốc · 2009 chữ

Đàm Hướng Nhân hít sâu, phong bế toàn thân pháp lực, trên người chỉ để lại mười giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy.

Quát lớn lấy tinh thần, Đàm Hướng Nhân hai cánh tay dồn lực đẩy tảng đá, thuần túy dùng lực lượng cơ thể đẩy.

Mặc dù vậy, tảng đá vẫn không hề xê dịch, tựa như tuyên cổ bất biến.

Đàm Hướng Nhân sắc mặt biến đỏ, không biết là do dùng quá sức hay cảm thấy xấu hổ, cố gắng tăng lên lực lượng, hai cánh tay đều muốn chết lặng.

Tảng đá vẫn lù lù bất động.

Đàm Hướng Nhân coi như không dùng pháp lực, lực lượng trong cơ thể nhờ Nhất Nguyên Trọng Thủy, cộng thêm không ngừng được tinh thần chi lực ôn dưỡng đã có một ngàn năm trăm cân trọng lượng.

Bất quá vẫn không thể xê dịch được tảng đá trước mặt.

“Rốt cuộc tảng đá này có bao nhiêu nặng ?” Đàm Hướng Nhân khổ sở.

“Viên Đức nói, công tử ngươi né ra để hắn tới” Viên Đức a a vài tiếng, Hồ Tiên Nhi nhận nhiệm vụ phiên dịch.

Viên Đức một đầu cánh tay đặt lên trên bề mặt tảng đá, hấp một tiếng, tảng đá kéo theo bùn đất dưới chân xê dịch một đoạn dài.

Viên Đức nhếch miệng, lấy tay chỉ vào bản thân, sau đó chỉ vào Đàm Hướng Nhân một mặt mộng bức.

“Viên Đức nói, đây là sự chênh lệch giữa hắn và công tử” Hồ Tiên Nhi gật đầu đồng ý.

Đàm Hướng Nhân trầm mặc.

Đàm Hướng Nhân lực lượng thể chất xem như không yếu, nhưng lại không được xem như là mạnh, bởi vì hắn cũng không có tu luyện qua pháp môn thể tu chính thống.

Nhất Nguyên Trọng Thủy là thần vật, bất quá tác dụng phụ trợ là chính, không phải pháp môn thể tu, tự nhiên không được toàn diện.

Mà Bạch Viên, trời sinh là tông sư luyện thể, pháp môn thể tu còn chưa chắc sánh bằng phương pháp của bọn nó.

Viên Đức đem tới một tảng đá nhỏ hơn tới, chỉ vào nó, ra hiệu Đàm Hướng Nhân vác lên người, bất cứ thời điểm nào cũng không được rời bỏ tảng đá.

Đàm Hướng Nhân lần này có thể vác được tảng đá, tảng đá nặng hai ngàn cân, Đàm Hướng Nhân ban đầu cảm thấy sức nặng phù hợp bản thân, bất quá liên tục vác tảng đá trên người, Đàm Hướng Nhân khổ.

Sinh hoạt hằng ngày phải vác theo một tảng đá hai ngàn cân đè nặng, mọi thứ đều trở nên khó khăn.

Đàm Hướng Nhân tới thời điểm ăn cơm, tay đều không nhấc lên được, phải nhờ Hồ Tiên Nhi đút cho ăn.

“Công tử, ngươi há miệng to một chút, vừa đủ, nhìn công tử ngươi cứ như đám trẻ con phải nhờ người lớn đút ăn” Hồ Tiên Nhi cẩn thận từng li từng tí nói.

Đàm Hướng Nhân trợn mắt, tiểu hồ ly muốn làm phản mà.

Tới thời điểm ban đêm, Đàm Hướng Nhân trong quá trình hấp thu tinh thần chi lực cũng phải vác theo tảng đá.

“Tốc độ hấp thu tinh thần chi lực tăng gấp ba, mà lại tinh thần chi lực chất lượng cao hơn so với ở nhà, không hổ là bảo địa” Đàm Hướng Nhân tự nhủ.

Tạm thời hắn đặt tảng đá đè lên hai đùi, hai ngàn cân trọng lượng không một chút nương tay tra tấn.

“Tiếp tục mở ra chòm Thất Công” Đàm Hướng Nhân tập trung tinh thần, quên đi sự mệt nhọc của cơ bắp.

Bất quá cơn đau nhức ngày đầu tiên cứ dồn dập ập tới, Đàm Hướng Nhân đầu óc mê muội, từ trong túi càn khôn móc ra đan dược luyện hóa.

Dùng đan dược dược lực tạm thời bổ sung công năng thân thể, một bên bổ sung, một bên tiêu hao.

….

Sang ngày hôm sau.

Đàm Hướng Nhân để trần thân trên chống đẩy, trên lưng hắn đè một tảng đá to, trên tảng đá còn ngồi Hồ Tiên Nhi.

“45, 46, 47, 48, 49, 50…” Hồ Tiên Nhi lẩm bẩm đếm.

Đàm Hướng Nhân mồ hôi ướt đẫm tóc tai, chảy thành dòng, hô hấp gấp rút.

Viên Đức đứng một bên quan sát hô.

“Viên Đức nói công tử cố gắng giữ nhịp thở đều, không được để nhịp thở xảy ra rối loạn” Hồ Tiên Nhi nói.

“Ta biết” Đàm Hướng Nhân đau nhức, mệt mỏi nói, các khối cơ bắp trên người đều trong tình trạng vận động kịch liệt, nhất là giữa vùng ngực, áp lực ép tim hắn không thở nổi, hơi thở từng đợt ngắt quãng.

“89,90,91…97,98,99,100” Hồ Tiên Nhi đếm.

Tảng đá run rẩy, Đàm Hướng Nhân kiệt sức ngã nhào trên mặt đất, há miệng thở gấp.

Viên Đức đi tới, cánh tay dễ dàng nhấc tảng đá vứt sang một bên, đưa tới trái cây màu đỏ lần đầu tiên đưa cho Hồ Tiên Nhi.

“Cám ơn” Đàm Hướng Nhân dùng sức mở mắt nói.

Trái cây màu đỏ tiến vào cổ họng, thịt quả mọng nước tan ra, tràn vào tứ chi bách hội của hắn, chỉ cảm thấy từng đợt sảng khoái.

“Thứ quả này” Đàm Hướng Nhân chấn kinh.

Ăn vào Linh Quả, các bộ phận trước kia nằm trong trạng thái suy kiệt nhanh chóng hồi phục, so với trước đó, còn có phần dẻo dai, tràn đầy sức sống.

Thứ quả này tuyệt đối có giá trị liên thành đối với thể tu.

Hẳn không cần tới nửa tiếng, Đàm Hướng Nhân hắn sẽ hoàn toàn hồi phục.

“Nghỉ..ta..đồ ăn” Viên Đức trong miệng nói ra.

Đàm Hướng Nhân không nghĩ tới Viên Đức có thể nói chuyện, bình thường ý tứ của nó đều là do Hồ Tiên Nhi truyền đạt.

“Viên Đức hắn không thích nói chuyện” Hồ Tiên Nhi giải thích.

Viên Đức rời khỏi, một lúc sau trở về, lần này vác tới thi thể một con Thực Nguyệt Bạo Hùng.

“Ngươi..nấu...ta…ăn” Viên Đức cách từng chữ nói.

“Tốt” Đàm Hướng Nhân gật đầu.

Một lát sau, một con Thực Nguyệt Bạo Hùng được chế biến hoàn tất, chất thịt mềm mại, ngon nhất là chân và tay gấu.

“Ngươi…ăn” Viên Đức chỉ vào hai tay gấu, còn hai chân gấu là một cho nó, một cho đại tỷ Hồ Tiên Nhi.

Tay gấu có năng lượng tinh thuần và nhiều hơn so với các bộ phận khác, Viên Đức muốn Đàm Hướng Nhân bồi bổ cơ thể đạt tới tình trạng tốt nhất.

“Mật” Viên Đức chỉ mật gấu.

“Tốt” Đàm Hướng Nhân ăn xong tay gấu, tiếp đó ngửa đầu uống mật gấu.

Mật gấu không qua chế biến, vừa đắng vừa chát, Đàm Hướng Nhân hai mắt cay cay, nhịn cảm giác buồn nôn, trực tiếp nuốt xuống.

Cơ thể tiến vào trạng thái đỉnh phong, Đàm Hướng Nhân đứng dậy, tự giác tiếp tục vác tảng đá rèn luyện.

“Đeo...leo…núi” Viên Đức ngắt quãng nói.

Đàm Hướng Nhân dùng dây thừng cột tảng đá vào giữa eo, ngửa đầu nhìn ngọn núi, đầu núi đâm xuyên mây trắng.

Bắt đầu cắm đầu leo lên, các đầu ngón tay chịu lực, đảm bảo không để hắn rơi xuống, Đàm Hướng Nhân lần đầu leo được năm mét rơi xuống.

Mỗi một lần rơi sau thì sẽ leo cao hơn lần trước, nhưng mỗi lần rơi như vậy, mặt mũi trở nên bầm dập.

“Công tử thật là cố gắng” Hồ Tiên Nhi nói.

Viên Đức ban đầu muốn Đàm Hướng Nhân đeo tảng đá suốt một ngày không rời là chỉ muốn trả thù Đàm Hướng Nhân đánh lén mình, có điều Đàm Hướng Nhân thật khiến nó bất ngờ, tên nhân loại kia vậy mà có thể thật kiên trì một ngày.

Phải biết tảng đá kia đối với nó không có vấn đề, nhưng đối với sức mạnh hiện có của Đàm Hướng Nhân, áp lực mang lại có phần vượt quá khả năng chịu đựng.

Viên Đức trầm mặc, ý chí của Đàm Hướng Nhân đã khiến nó lau mắt mà nhìn.

Cái tốt là do ý chí không buông bỏ, Đàm Hướng Nhân tiến bộ thần tốc.

Mỗi một lúc, mỗi một khắc, Đàm Hướng Nhân đều đang tiến bộ.

Viên Đức gãi đầu, nó quyết định tăng thêm áp lực cho Đàm Hướng Nhân.

Tu hành ngày qua ngày, đã được ba ngày trôi qua.

Đàm Hướng Nhân vác tảng đá lần này không còn quá sức, mà dần có thể thích nghi.

“160,161,162…250,251,256…310” Hồ Tiên Nhi ngồi bên trên tảng đá đếm.

“Công tử, ngươi số lần chống đẩy tăng lên” Hồ Tiên Nhi nói.

“Có tăng lên” Đàm Hướng Nhân lau mồ hôi cười.

Như thường lệ, Viên Đức ném cho Đàm Hướng Nhân Linh Quả, mỗi ngày theo kế hoạch tu luyện, Viên Đức sẽ đều cho hắn Linh Quả, săn bắt yêu thú trở về.

“Ăn mật gấu nhiều đến nỗi trong miệng còn lưu lại vị đắng” Đàm Hướng Nhân cắn Linh Quả.

“Đã khỏe mạnh” Đàm Hướng Nhân đứng bật dậy, giãn ra thân thể.

Qua mấy ngày rèn luyện thân thể ma quỷ, trên người hắn đã sơ bộ bắt đầu xuất hiện đường nét cơ bắp.

Một bộ thiếu niên khỏe mạnh.

Tiếp theo là leo núi, Đàm Hướng Nhân mười ngón tay đâm vào bên trên, lực lượng không chỉ tập trung vào cánh tay, chân dưới tạo lực trèo lên nhanh chóng.

Đàm Hướng Nhân trèo lên núi đã tới độ cao năm mươi mét, cho tới độ cao này, hai tay hắn mới bắt đầu có cảm giác mỏi.

“Còn có thể trèo lên cao” Đàm Hướng Nhân phóng một mạch tới độ cao sáu mươi năm mét, lúc này hắn mới đạt tới cực hạn.

Đàm Hướng Nhân chầm chậm trèo xuống.

“Công tử ngươi tiến bộ thật nhanh” Hồ Tiên Nhi trầm trộ nói.

Ba ngày trước, Đàm Hướng Nhân chỉ có thể trèo lên tới độ cao mười mét, nhưng hiện tại lại tới sáu mươi năm mét, nói tiến bộ thần tốc cũng không uổng.

“Đi..theo..đánh” Viên Đức gật đầu nói.

Nói xong, Viên Đức dẫn Đàm Hướng Nhân đi tới địa bàn đám Thực Nguyệt Bạo Hùng.

“Viên Đức nói, công tử ngươi chỉ được dùng lực lượng thể chất đánh nhau với đám Thực Nguyệt Bạo Hùng” Hồ Tiên Nhi phiên dịch.

Đám Thực Nguyệt Bạo Hùng thấy Viên Đức, con mắt đỏ hồng, suốt ba ngày nay để cho Đàm Hướng Nhân tu hành, Viên Đức đã không thiếu số lần giết Thực Nguyệt Bạo Hùng, đào mật của bọn nó.

“Đánh” Viên Đức chỉ một con Thực Nguyệt Bạo Hùng, con Thực Nguyệt Bạo Hùng kia gầm thét, bốn chân nhào tới.

Viên Đức giữ cho đám Thực Nguyệt Bạo Hùng còn lại không xông lên, chỉ để duy nhất một con Thực Nguyệt Bạo Hùng cho Đàm Hướng Nhân bồi luyện.

“Tới tốt” Đàm Hướng Nhân hít một hơi, hai tay va chạm hai tay Thực Nguyệt Bạo Hùng.

Đàm Hướng Nhân nhe răng, trong người khí huyết bị kích thích, cảm giác từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét muốn được chiến đấu.

Dùng lực lượng thể chất thuần túy, Đàm Hướng Nhân đánh bay Thực Nguyệt Bạo Hùng.

Thực Nguyệt Bạo Hùng bị một nhân loại tay không đánh bay, trên đầu khối ấn ký mặt trăng rực rỡ, lực lượng cường hóa gấp đôi, tay gấu phản công.

Đưa hai tay đón đỡ, Đàm Hướng Nhân lần này ngược lại bị Thực Nguyệt Bạo Hùng đánh bay.

Đàm Hướng Nhân bay ngược, Thực Nguyệt Bạo Hùng vồ tới, một tay hắn chống xuống đất làm điểm tựa, xoay người, hai chân cùng đá.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.