Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm Bảo Địa

Tiểu thuyết gốc · 2048 chữ

“Công tử, ngọn núi này cũng không phải, a a a a a a…”

Bên trong hang động một ngọn núi trong Thập Vạn Đại Sơn, tiếng hét của tiểu hồ ly kéo dài.

Chỉ thấy Hồ Tiên Nhi vắt hai chân chạy, phía sau đuổi theo một đám Thực Nguyệt Bạo Hùng, bọn nó tức giận hống.

Đây đã là ngọn núi thứ năm hai người Đàm Hướng Nhân thăm dò.

Thập Vạn Đại Sơn mặc dù có tên Thập Vạn Đại Sơn, nhưng không có nghĩa là nó thực sự có trăm ngàn ngọn núi, thực tế, núi non trùng trùng nối đuôi nhau, hình thành ảo giác nơi này thật có Thập Vạn Đại Sơn.

Mặc dù vậy, số lượng ngọn núi cũng có gần hai trăm.

Để xác định chính xác ngọn núi nào là bảo địa cần rất nhiều yếu tố.

Đầu tiên, dòng khí xung quanh ngọn núi đó không chảy xiết, không xảy ra tình trạng bế khí, thoái khí.

Bế khí là ngưng động, không vận động thông thoát được của dòng khí.

Sinh khí sau chu kỳ sinh trưởng là sinh.. vượng.. đáng lý phải được thoát đi thì không có lối ra bị ngưng bí lại, lâu ngày tù đọng từ dương khí biến thành âm khí rất bất lợi cho sinh vật sống ở đó.

Ở đây thoái khí được hiểu gần với sự ra đi khỏi, đi mất dẫn đến không tham dự của khí.

Trong điều kiện lý tưởng nhất là dòng khí tốt ‘sinh vượng khí’, bình ổn, đầy đủ, quá trình lưu chuyển thuận lợi không bị vướng mắc cản trở, và kết thúc một chu trình sinh trưởng.

Như vậy, bế khí, thoái khí đầu tiên cần được loại bỏ trong quá trình tìm bảo địa.

Thứ hai, Thập Vạn Đại Sơn nằm ở phương Bắc, tọa Bắc thì hướng Nam, cần tìm ngọn núi có mặt hướng nam.

Thứ ba, phong thủy nhận khí, khí nhận thường thủy, thủy sinh vượng thì mộc sinh vượng, cây cối bên cạnh ngọn núi nào xanh tốt, nơi đó nguồn nước trong xanh.

Dựa vào ba yếu tố này, Đàm Hướng Nhân đã thu nhỏ phạm vi một cách đáng kể, bất quá để tìm được bảo địa cũng không phải điều dễ dàng.

Phong thủy là một môn học thức cao thâm, khó học, khó tiến bộ.

Coi như đã biết yếu tố cấu thành bảo địa, vẫn phải từng bước thăm dò, đây cũng là lần đầu tiên Đàm Hướng Nhân xem thế núi, dẫn đến không thiếu điều lạ lẫm.

Đám Thực Nguyệt Bạo Hùng không đuổi kịp Hồ Tiên Nhi, hai chân ngắn đứng tại chỗ, ngửa đầu gào thét.

Biểu thị đe dọa tiểu hồ ly, nếu để bọn nó bắt được, chết chắc với bọn nó.

Thực Nguyệt Bạo Hùng, yêu thú giống gấu, ban đêm nuốt tinh hoa mặt trăng trưởng thành.

Thực Nguyệt Bạo Hùng hai chân dưới ngắn ngủn, trên đầu có ấn ký một nửa hình mặt trăng, tính tình hung dữ, bởi vì phát hiện Hồ Tiên Nhi chui vào địa bàn của mình mà bọn nó kéo bầy đuổi theo.

Thực Nguyệt Bạo Hùng con non ngang với người tu hành giai đoạn trúc cơ, cho tới hoàn toàn trưởng thành có thể ngang với võ giả cấp hai, Cách đấu đại sư.

Trong đám Thực Nguyệt Bạo Hùng đuổi theo, con cao nhất chỉ có đạo hạnh võ giả cấp một, bất quá số lượng bọn nó khá đông, có gần ba mươi con đuổi tới.

Đối mặt với đám Thực Nguyệt Bạo Hùng, Đàm Hướng Nhân lựa chọn bỏ chạy.

Lần trước thăm dò bốn ngọn núi, lần lượt là Tàn Thủ Hỗn Hầu, Hắc Kim Báo, Kim Sắc Phong, Lân Trư địa bàn.

Khổ nhất vẫn là đụng độ đám Kim Sắc Phong, yêu thú giống ong mật.

Đám ong kia kim sau có độc tố, mà lại chích còn đau, bay lại nhanh.

Đàm Hướng Nhân bị bọn nó chích cho lồng che pháp lực khắp nơi đều là lỗ thủng, tàn tạ không chịu nổi.

“Công tử, lần này ngươi có chắc chắn hay không ?” Hồ Tiên Nhi e dè hỏi.

“Ngươi đợi một lát, để ta trước quan sát” Đàm Hướng Nhân bất đắc dĩ nói.

Đây là lần đầu tiên hắn xem địa thế, mọi thứ đối với hắn còn rất mới lạ.

Tuy nhiên trải qua năm ngọn núi, tốc độ quan sát của hắn đã trải qua rất nhanh, không như những lần đầu, sai tới sai lui.

Đàm Hướng Nhân nhìn xem tình trạng tươi đẹp của cây cối xung quanh.

Nơi này cây cối so với những ngọn núi khác nhan sắc xanh tươi hơn rất nhiều, nơi này hẳn chất lượng nước tốt đẹp.

Dòng khí thông thuận, nước đạt yêu cầu, Đàm Hướng Nhân dùng ngón tay đâm vào mặt đất, xới lên một nắm đất.

Hồ Tiên Nhi nhìn chằm chằm động tác Đàm Hướng Nhân, trong đầu nghi hoặc.

“Công tử hắn muốn nghịch đất, không lẽ công tử hắn là yêu thú họ giun biến thành”

Phi, công tử bộ dáng xinh đẹp như vậy, sao lại có thể là đám giun đất kia biến thành?

Hồ Tiên Nhi suy nghĩ miên man.

“Đất không có mùi, không vị, chất đất không tệ, trong đất có độ ẩm của nước, tuy nhiên còn hơi khô, đất nhan sắc có chút vàng” Đàm Hướng Nhân cẩn thận quan sát.

Đi đến kết luận cuối cùng, ngọn núi này phong thủy tuy tốt, nhưng không phải tốt nhất, không phải là bảo địa.

“Không sao, chúng ta tiếp tục đi tới, phương hướng này ngọn núi so với bên kia tốt hơn nhiều, sớm muộn phát hiện được bảo địa” Đàm Hướng Nhân nở nụ cười.

Ong ong ong.

Bỗng nhiên lúc này phía sau vang lên âm thanh của một đám yêu thú biết bay, Hồ Tiên Nhi sắc mặt kinh sợ hô.

“Đám Kim Sắc Phong tìm tới chúng ta trả thù, công tử chạy mau”

Đàm Hướng Nhân nụ cười cứng ngắc, quay đầu nhìn, quả nhiên có một đám Kim Sắc Phong hướng bọn hắn bay tới.

Đám Kim Sắc Phong chỉa tới kim nhọn, Đàm Hướng Nhân nuốt một ngụm nước bọt.

Không phải lần trước chỉ lấy đi một nhóm mật ong của bọn nó thôi sao? Cần gì mang thù tới mức này?

Quả nhiên, Kim Sắc Phong là một đám yêu thú mang thù.

Mật của Kim Sắc Phong, màu sắc vàng tươi, óng ánh phát sáng, vị ngọt vừa đủ, có độ thanh, ăn vào không chát.

Là một loại nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo.

“Thổi yêu phong cho ta” Đàm Hướng Nhân hô to.

Nháy mắt, Hồ Tiên Nhi thổi ra một ngụm yêu phong nâng lên Đàm Hướng Nhân tăng tốc bỏ chạy.

“Công tử, bọn nó còn đang đuổi” Hồ Tiên Nhi run run nói.

“Không đánh lại, tiếp tục chạy” Đàm Hướng Nhân kiên định nói.

Đánh không lại, chỉ còn cách chạy.

“Nhưng mà pháp lực của ta sắp không chống được bao lâu” Hồ Tiên Nhi ủy khuất nói.

Đám Kim Sắc Phong hai mắt đỏ chót, càng đuổi càng tỏ ra khí thế, hai cánh vù vù.

“Thu hồi pháp lực, tới lượt ta” Đàm Hướng Nhân nói, vận dụng toàn bộ sức mạnh vào hai chân, ôm Hồ Tiên Nhi chạy như bay.

“A” Hồ Tiên Nhi kinh sợ kêu, đằng trước có một nhánh cây nhô ra, Đàm Hướng Nhân tốc độ quá nhanh không kịp né tránh.

Rắc một tiếng, Đàm Hướng Nhân khuôn mặt đánh gãy nhánh cây khô, khuôn mặt hắn đen kịt.

“Tức chết ta” Đàm Hướng Nhân hai mắt phun lửa, hóa tức giận thành sức chạy, càng chạy càng nhanh.

Hai chân đều muốn mọc ra tên lửa.

“Ta nghĩ, công tử trước kia là ngựa tinh biến thành người, nếu không làm sao chạy nhanh được như vậy đâu ?” Hồ Tiên Nhi thầm nghĩ.

“Cũng tốt, nếu công tử là ngựa tinh, từ nay có thể chở ta chạy nha” Hồ Tiên Nhi vui mừng.

Đàm Hướng Nhân thấy tiểu hồ ly trong lồng ngực mình vui vẻ, trên đầu hiện ra dấu chấm hỏi.

Bỏ chạy một đường dài, bỗng nhiên từ phía trước truyền tới âm thanh nước chảy.

“Phía trước có thác nước, may mắn có chỗ trốn” Đàm Hướng Nhân mắt lộ ra tia vui vẻ, ôm Hồ Tiên Nhi, cả hai nhảy xuống nước.

Đàm Hướng Nhân ngửa đầu nhìn lên trên, đám Kim Sắc Phong vo ve trên mặt nước, không một con nào dám lao xuống nước.

Kim Sắc Phong là yêu thú có thiên tính sợ nước, cho nên bọn nó một hồi quanh quẩn bên bờ hồ liền từ bỏ.

Đàm Hướng Nhân Huyền Vũ đạo pháp mang theo thủy thuộc tính pháp lực, nhưng về cơ bản nhất, nó vẫn là pháp lực, không thật sự là nước.

Đám Kim Sắc Phong không phải không có đầu óc không nhận ra điều này.

Ào!

Đàm Hướng Nhân trồi lên mặt nước, Hồ Tiên Nhi há miệng to tham lam hô hấp, cảm giác ở dưới nước quá lâu, kém chút quên luôn cảm giác hít thở.

“Bọn chúng đi rồi” Đàm Hướng Nhân thở phào.

Hồ Tiên Nhi cả người ướt sũng, lông trên người dính vào nhau, nàng thổi tới yêu phong, lắc người làm khô.

“Nơi này có thác nước, bảo sao cây cối ở đây so với bên khác xanh tươi hơn” Đàm Hướng Nhân hiểu.

“Đất ở đây gần nguồn nước cho nên quá mềm, thủy thịnh thì thổ suy, ra xa một chút xem xét” Đàm Hướng Nhân lâm vào trầm tư.

Nơi đây có nguồn nước, nếu đã có nguồn nước, bảo địa hẳn là nằm bên phải thác nước, vì thanh long nên gần nước.

Đàm Hướng Nhân dẫn Hồ Tiên Nhi đi qua một loạt các ngọn núi bên phải, kiểm nghiệm nhan sắc đất, chất lượng đất, sau đó là cây cối, tình trạng dòng khí vận chuyển.

Phong thủy quan trọng nhất là ở âm dương cân bằng.

Tốt nhất, nước, đất, khí ba thứ tổ hợp với nhau một cách cân bằng, đều nhau, không ai hơn ai.

“Chính là nơi này” Đàm Hướng Nhân khẳng định.

Ngọn núi phía trước so với các ngọn núi khác cao hơn, đất lại bằng phẳng không gồ ghề, chất đất có độ mềm dẻo, không khô, không quá mềm.

Dòng khí đi vào núi, đi ra núi một cách thông thuận.

“Tìm tới bảo địa” Đàm Hướng Nhân mừng rỡ.

Lúc này, Đàm Hướng Nhân xem như miễn cưỡng trở thành một tên phong thủy đại sư.

Bời vì hắn đã tìm được bảo địa, không phải do may mắn, mà là dựa vào tài học.

“Ha ha, chúng ta trèo lên hang động” Đàm Hướng Nhân vui vẻ nói với Hồ Tiên Nhi, cả hai trèo lên hang động trên vách núi.

“Tuyệt vời, bên trong không khí mát mẻ, không có tình trạng ẩm thấp, nơi này quả nhiên là bảo địa, có nó, tốc độ tu hành của ta tăng cao” Đàm Hướng Nhân hài lòng.

Lúc này, từ bên dưới chân núi, một con Tứ Tí Bạch Viên trèo lên hang động, nó khuôn mặt mộng bức nhìn Đàm Hướng Nhân đang mừng rỡ.

Đàm Hướng Nhân cũng không khỏi mộng bức nhìn về phía con Tứ Tí Bạch Viên.

Gào.

Tứ Tí Bạch Viên hai tay đấm vào lồng ngực, ngửa đầu gào thét.

Nó nhảy vọt tới, bốn cánh tay công kích Đàm Hướng Nhân, lực lượng cơ thể từng tầng kêu vang.

Đàm Hướng Nhân cấp tốc phản ứng, thôi động pháp lực va chạm Tứ Tí Bạch Viên.

Cả hai va chạm, Đàm Hướng Nhân pháp lực bị Tứ Tí Bạch Viên dễ dàng đánh nổ, bốn đầu cánh tay như trời giáng bổ xuống.

Đàm Hướng Nhân trước mặt tối sầm, hắn bị Tứ Tí Bạch Viên đánh bất tỉnh nhân sự.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.