Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập Vạn Đại Sơn

Tiểu thuyết gốc · 2018 chữ

“Công tử, tới phụ ta một tay” Hồ Tiên Nhi lúc này điều khiển yêu phong nâng lên đống phế tích, sau đó thân thể chui lọt vào bên trong, không ngừng loay hoay, lỗ nhỏ chỉ vừa đủ thân thể nàng, lộ ra ngoài cái đuôi nhỏ lắc lư.

“Ngươi làm gì ?” Đàm Hướng Nhân nhìn Hồ Tiên Nhi chăm chỉ tìm kiếm, không khỏi tò mò.

“Đương nhiên là tìm bảo vật” Hồ Tiên Nhi sẵn giọng.

Thôn Cật Phạm quanh năm giết người cướp của, tài sản cất trữ khẳng định rất nhiều, coi như không nhiều, cũng sẽ không ít.

Tiểu hồ ly tâm tư lanh lợi, trước nhất nghĩ tới điểm này.

“Thông minh” Đàm Hướng Nhân cho tiểu hồ ly một ngón tay cái.

Sau đó, hắn nhập bọn Hồ Tiên Nhi tìm kiếm bảo vật của đám sát nhân, một người một hồ ly say mê đào bảo vật, không hề biết mệt.

Tần Cao nhìn một kiện, rồi một kiện bảo vật được lôi ra, con mắt không khỏi đỏ.

“Bộ quần áo kia được dệt từ tơ của Bạch Ngọc Tri Chu, chất vải cực tốt, trời lạnh mặc vào sẽ ấm người, trời nóng ngược lại sẽ cho người mặc cảm giác mát mẻ, đao thương bình thường khó đâm thủng”

“Còn kia là ba bình Cố Nguyên Đan, Bồi Nguyên Đan, Thanh Nguyên Đan”

“Còn có một cái túi càn khôn, không biết là không gian bên trong bao nhiêu? Cho dù nhỏ nhất, giá trị cũng liên thành”

Lưu thúc nhìn một loạt bảo vật được lôi ra, nói.

“Bộ quần áo này ta có thể mặc, không gian bên trong túi càn khôn có một mét vuông, xem như cho Hồ Tiên Nhi, ba bình đan dược phẩm chất không tệ, tuy nhiên kém hơn một bậc so với đan dược bên trong túi càn khôn của Cao Thanh Sơn viện trưởng để lại, ngược lại không cần, có thể bán đi hoặc cho người khác” Đàm Hướng Nhân kiểm kê thu hoạch.

Nghĩ xong, Đàm Hướng Nhân vứt cho Hồ Tiên Nhi túi càn khôn.

“Cám ơn công tử” Hồ Tiên Nhi nhận lấy túi càn khôn, vui vẻ nói.

“Lại cho một con hồ ly túi càn khôn, phung phí của trời” Tần Cao ghen ghét.

“Công tử, túi càn khôn quý giá như vậy, tại sao ngươi có thể cho một con hồ ly đâu ?” Tần Cao không nhịn được nói.

Hồ Tiên Nhi chán ghét trông lấy Tần Cao, hồ ly thì ăn hết bát cơm nhà ngươi?

Hồ ly thì không được dùng túi càn khôn?

Đã ngươi không thích, bản hồ ly càng muốn dùng trước mặt ngươi.

Hồ Tiên Nhi đưa lên túi càn khôn, lắc lư một vòng trêu chọc Tần Cao.

“Làm càn, mau xin lỗi công tử” Lưu thúc tức giận đến đỏ mặt quát.

Còn không thấy Đàm Hướng Nhân giết chết hai người Dạ Thử, Độc Lang, thực lực hắn bày ra đó? Tần Cao ngươi còn dám chất vấn hắn?

Lưu thúc thất vọng, nào không biết Tần Cao ghen ghét Đàm Hướng Nhân, có điều trực tiếp vạch mặt, quá để hắn thất vọng.

Tần Cao không cam lòng, thấy ánh mắt mọi người nhìn mình chằm chằm, khó khăn nói xin lỗi.

Đàm Hướng Nhân nhàn nhạt nhìn Tần Cao, người này trời sinh lòng dạ nhỏ mọn, hiếp yếu sợ mạnh, bản thân cố che giấu sự tự ti của mình đi bằng cách hiếp đáp Lô Đại Chí.

Đạo tâm yếu đuối như thế, sau này đại đạo vô vọng.

Đàm Hướng Nhân ném cho ba người Lô Đại Chí, Ngô Tường Tường, Ngô Linh Linh ba hạt Cố Nguyên Đan.

Xem như là cám ơn bọn họ đã nhắc nhở hắn rời đi.

“Cám ơn công tử” Ba người mừng rỡ nói.

Ba hạt Cố Nguyên Đan đan hương không tệ, cho bọn hắn sử dụng, có thể giúp đỡ không nhỏ trong tu hành.

“Công tử, ngươi cứu bọn hắn thì thôi, ngược lại còn cho bọn hắn đan dược? Chỉ sợ bọn hắn không biết lần này có bao nhiêu nguy hiểm” Lưu thúc lắc đầu nói.

“Lưu thúc, trong lúc ngài bị hai người Độc Lang, Dạ Thử giữ chân, chúng ta kém chút liền bị giết chết đâu” Ngô Tường Tường cãi.

“Đúng, đúng” Lô Đại Chí đồng ý.

“Lưu thúc, ngài nói thế đạo bên ngoài nguy hiểm, không cẩn thận liền vứt cái mạng, chúng ta hôm nay mới hiểu khổ tâm của ngài” Ngô Linh Linh bổ sung.

“Công tử, đã để ngươi chê cười” Lưu thúc thấy ba người miệng mồm nhanh nhẩu, bất lực nói.

“Nào có, công tử không có chê cười người ta đâu” Ngô Tường Tường phồng má, tranh thủ phóng xuất hình dáng cô nương khả ái.

Đàm Hướng Nhân cười trừ, không biết nên đối phó thế nào với tình huống trước mặt, dù sao, một đứa trẻ mười hai tuổi, lấy đâu kinh nghiệm nói chuyện với nữ nhân.

Có thời gian, ăn uống học tập đã hết một ngày.

“Cô nương, thỉnh ngươi tự trọng” Hồ Tiên Nhi nghĩa chính ngôn từ nói ra.

“Tiểu hồ ly, ta còn chưa ăn thịt công tử ngươi đâu” Ngô Tường Tường trêu chọc.

Hồ Tiên Nhi sắc mặt đại biến, quả nhiên yêu nữ trước giờ đều là muốn ăn thịt công tử.

“Không cho phép ngươi ăn thịt công tử”

“…” Đàm Hướng Nhân đau đầu, người ta nói đùa, ngươi còn tưởng thật.

“…” Ngô Tường Tường đỏ mặt.

Con hồ ly này sao trong đầu chứa một bụng ý nghĩ xấu?

Ngô Tường Tường ta còn chưa từng chạm vào tay nam nhân đâu.

“Đan dược của ta đâu ?” Tần Cao giọng nói trầm thấp vang lên.

“Ngươi cho bọn hắn đan dược, còn đan dược của ta đâu ?” Tần Cao gầm thét.

Bốn người Lưu thúc sắc mặt ngỡ ngàng.

“Đồ đạc của ta, cho ai cần ngươi quản ?” Đàm Hướng Nhân nhàn nhạt nói.

“Tên tiểu nhân lòng lang dạ sói, nếu không có xuất thân danh gia vọng tộc, ngươi có thể hơn được ta ?” Tần Cao điên cuồng quát.

“Tần Cao, mau cho công tử xin lỗi” Lưu thúc kinh hãi quát lớn.

Đàm Hướng Nhân thần sắc bình tĩnh, đối ngược, Tần Cao sắc mặt dữ tợn, dường như là nội tâm xảy ra mâu thuẫn.

“Ta không xin lỗi hắn, tại sao ta Tần Cao phải xin lỗi hắn? Ha ha” Tần Cao chỉ vào Đàm Hướng Nhân, cười to.

“Ngươi điên rồi” Hai tỷ muội Ngô gia biểu lộ chấn kinh, nói.

“Đúng, ta điên, là ta điên, là vì ta xuất thân không bằng hắn, dung mạo không bằng hắn, thực lực lại càng không bằng hắn, cho nên các ngươi mới nghĩ ta điên” Tần Cao gằn giọng.

“Không cách nào cứu chữa” Đàm Hướng Nhân nội tâm lắc đầu.

Đạo tâm bị đố kỵ xâm chiếm đến nước này, đã không còn cách cứu chữa, từ nay về sau, Đàm Hướng Nhân là tâm ma của Tần Cao.

Từ lúc bắt đầu cho tới kết thúc, đều là Tần Cao một người ghen ghét tạo nghiệt.

“Công tử, xin ngươi tha lỗi cho hắn, hắn còn nhỏ, lịch luyện chưa đủ, không biết điều” Lưu thúc cầu xin nói.

“Lưu thúc, ngươi tại sao phải cúi người trước hắn? Hắn là cái thá gì ?” Tần Cao mắng.

“Câm miệng” Lưu thúc thất vọng càng sâu.

“Ha ha, Lưu thúc, chúng ta năm người một đường đi tới đây, còn không bằng một người ngoài, ngươi vậy mà bảo vệ hắn” Tần Cao cười gằn.

“Còn ngươi, tiểu hồ ly, ta muốn lột da ăn thịt ngươi” Tần Cao nổi lên sát khí.

Hồ Tiên Nhi rùng mình, trèo lên trên vai Đàm Hướng Nhân.

“Xin lỗi nàng” Đàm Hướng Nhân lúc này không nhịn được nói.

“Ngươi là cái thá gì ?” Tần Cao phun một ngụm nước bọt.

“Tự tạo nghiệt không thể sống” Đàm Hướng Nhân nhãn thần lạnh lùng, thân hình chợt biến to, khí thế cất lên cao.

Pháp lực tinh thuần bao phủ cự chưởng đè xuống, Tần Cao tứ chi cứng ngắc, ngửa đầu nhìn lên cự chưởng rơi xuống.

Như là đối mặt một ngọn núi, khí thế nặng nề, trầm trọng, không thể nhấc lên dũng khí chống đỡ.

“Công tử, lưu cho hắn một mạng” Lưu thúc gấp rút hô to.

Bản thân không nhịn được lao vào bên cạnh Tần Cao, hấp một tiếng, pháp lực tuôn trào, ngăn cản không cho cự chưởng rơi xuống.

Tới lúc này, Lưu thúc mới hiểu được, một chưởng kia có cỡ nào nặng nề, bàng bạc.

“A” Lưu thúc thổ huyết, Tần Cao thổ huyết.

“Tha cho ngươi một mạng” Đàm Hướng Nhân thu hồi pháp lực, áp lực đè nặng mới biến mất.

“Cám ơn công tử…” Lưu thúc chắp tay, nói xong, bất tỉnh nhân sự.

Lưu thúc trong người có thương thế, chống đỡ một chưởng của Đàm Hướng Nhân đã là cố hết sức.

“Lưu thúc” Lô Đại Chí chạy tới đỡ, Ngô gia hai tỷ muội theo sau.

Ba người quây quần bên cạnh Lưu thúc, mặc kệ Tần Cao bất tỉnh nhân sự bên cạnh.

“Đều là tại ngươi” Ngô Tường Tường căm tức nói.

Đàm Hướng Nhân cùng Hồ Tiên Nhi tìm một căn phòng còn nguyên vẹn trong Thôn Cật Phạm, may mắn còn một căn không bị chiến đấu ảnh hưởng.

….

Hôm sau mặt trời vừa ló dạng, Đàm Hướng Nhân đã cùng Hồ Tiên Nhi cưỡi ngựa rời đi, không một lời tạm biệt đối với đám người Lưu thúc.

“Công tử, chúng ta đi mà không từ biệt bọn hắn ?” Hồ Tiên Nhi hỏi.

“Không cần, bèo nước gặp nhau mà thôi” Đàm Hướng Nhân xoa đầu tiểu hồ ly, trên đầu tiểu hồ ly thế mà đội một cái mũ tai chó.

Mũ tai chó là lấy từ Thôn Cật Phạm, chủ yếu là để che cát bụi rơi vào tai tiểu hồ ly.

“Ân” Hồ Tiên Nhi nhu thuận gật đầu, từ trong túi càn khôn lấy ra một túi bánh, có riêng cho mình túi càn khôn, tiểu hồ ly có thể đựng đồ đạc của bản thân.

“Đường còn dài không công tử ?” Hồ Tiên Nhi lại hỏi.

“Có lẽ đã sắp tới” Đàm Hướng Nhân nói.

Tối hôm qua xem vị trí sao Tham Lang, tính toán một tí khoảng cách, đã rất gần với hắn.

“Kia là Mục Nhật Thành” Đàm Hướng Nhân chỉ vào cảnh quan xung quanh.

Hồ Tiên Nhi nhìn theo hướng Đàm Hướng Nhân chỉ, đập vào mắt là một tòa thành trì rộng lớn, bên trên cổng đi vào có treo hai chữ.

Mục Nhật.

Mục Nhật Thành, thành trì khác trong Nhật Quốc, cách Thái Nhật Thành không quá xa.

Hai người vượt qua Mục Nhật Thành, tiếp tục đi về phương Bắc, đi liên tục hai ngày đường, đã tới phạm vi núi non bao phủ, cánh rừng trải dài bát ngát.

Đàm Hướng Nhân lấy ra la bàn phân kim, trầm tư.

Phong thủy trạch kinh có viết.

Lưng tựa thế núi, mặt hướng quang minh, bên trái thanh long, bên phải bạch hổ, thanh long tường thiên, bạch hổ phục địa.

Bảo địa nằm ngay ở đây.

Thập Vạn Đại Sơn.

“Vấn đề hiện tại là cần xác định ngọn núi nào trong đây mới là bảo địa” Đàm Hướng Nhân trầm tư.

“Tầm long quyết, tầm long nhận khí, khí nhận thường thủy” Đàm Hướng Nhân bấm ngón tay tính toán.

Núi cao, dưới lòng đất có mạch nước, khí thông thuận, nơi đó là bảo địa.

“Xem ra phải quan sát từng ngọn núi mới có thể kết luận” Đàm Hướng Nhân cười khổ.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.