Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Quả Báo Ứng

Tiểu thuyết gốc · 2013 chữ

Dạ Thử nằm bên dưới đống kiến trúc đổ nát, bị Đàm Hướng Nhân một kích đánh chết tươi.

Đàm Hướng Nhân một chưởng năm ngàn cân trọng lượng, so với một số võ giả cấp hai đạo cơ yếu kém nhất không thua là mấy.

Mà Dạ Thử đạo cơ trước kia yếu kém, nếu không đã không trốn chui trốn lủi, tìm một chỗ đồng hoang đất trống xây dựng thôn trang, chờ khách lữ hành giết người cướp của.

Dạ Thử trước đó còn khinh thường Đàm Hướng Nhân, đợi tới lúc nhận ra bất thường, cái chết đã đón chờ hắn.

Một chưởng năm ngàn cân trọng lượng, đón đỡ không một tí phòng thủ, Dạ Thử cái chết không oan uổng.

Một trong hai tên sát nhân mạnh nhất Thôn Cật Phạm, Dạ Thử chết.

Bị một thiếu niên chưa tới mười ba tuổi, một chưởng đánh chết.

“Ngươi là ai ?” Độc Lang con mắt mở to, đồng tử thu nhỏ, thân thể tiến vào trạng thái toàn lực chiến đấu.

“Công tử nhà ta, họ Đàm, tự Hướng Nhân, chân đá Hoa Hỏa không đối thủ, quét ngang toàn bộ Thái Nhật” Hồ Tiên Nhi đại khí hô.

Nói xong, tiểu hồ ly hận không thể là Đàm Hướng Nhân, chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu thở dài một tiếng.

Lúc đó, đẹp trai biết bao nhiêu!

“Hoa Hỏa là nơi nào? Thái Nhật không lẽ là Thái Nhật Thành ở bên kia? Người Thái Nhật Thành tại sao lại chạy tới đây? Không lẽ là muốn tìm đến Mục Nhật Thành ?” Độc Lang suy nghĩ.

Thôn Cật Phạm có vị trí gần với Mục Nhật Thành, Độc Lang nhất thời nghĩ đến.

Thiếu niên trước mắt có lẽ là con cháu danh gia vọng tộc bên trong Thái Nhật Thành.

Giết hắn, tiền bạc của hắn nhiều nhất.

Độc Lang con mắt lóe lên tham lang, lại nhìn về tiểu hồ ly, ý nghĩ càng kiên định.

“Công tử nhà ta, luận thân phận ngang hàng Lý Thương Lan, xưng huynh đệ làm lễ” Hồ Tiên Nhi càng nói càng hăng.

“Lý Thương Lan, truyền nhân Bích Thủy Kiếm Lý Quỳ, thế hệ tuổi trẻ phong vân? Thiếu niên này mà lại quen biết Lý Thương Lan” Độc Lang đánh giá lại lần nữa.

“Tiểu Kiếm Thánh Lý Thương Lan, thiếu hiệp quen biết Lý Thương Lan công tử!” Lưu Thúc kinh ngạc.

“Đâu chỉ quen biết, lần đầu Lý Thương Lan gặp công tử nhà ta, thái độ thân thiết tựa như đã gặp nhau từ lâu, tình như thủ túc, hận không thể ngay lập tức bái thành huynh đệ” Hồ Tiên Nhi nói.

“Công tử” Lưu thúc đổi xưng hô, cung kính nói.

Lý Thương Lan thế hệ tuổi trẻ phong vân, lấy kiếm nổi danh, được người khác gọi là Tiểu Kiếm Thánh, tương lai có hi vọng kiếm đạo nhập thánh.

Uy danh hiển hách như vậy, đủ để biết Lý Thương Lan có cỡ nào để người khác kính ngưỡng.

Cho dù là Lưu thúc, bản thân không ở Thái Nhật Thành, nhưng danh tiếng Lý Thương Lan như sấm đánh vang vọng bên tai.

Đó là thế hệ trẻ phong vân đó nha.

Tương lai hi vọng kiếm đạo nhập thánh.

Tuổi còn trẻ, kiếm đạo tạo nghệ thông huyền, tuổi trẻ kiếm đạo xưng hùng.

Đó mới thật là quét ngang Thái Nhật Thành.

Nghe Đàm Hướng Nhân quen biết Lý Thương Lan, Lưu thúc thái độ khác hẳn.

Độc Lang chấn kinh, Lý Thương Lan tồn tại, một kiếm có thể chém chết hắn, Độc Lang không dám không tin.

“Nhưng thì sao? Ngươi không phải Lý Thương Lan” Độc Lang nói.

Đàm Hướng Nhân khóe miệng run rẩy, từ lúc nào hắn với Lý Thương Lan tình như thủ túc, còn bái thành huynh đệ?

Tiểu hồ ly miệng mồm ngày một có thể thổi.

“Công tử, ngươi tự lo, ta đi trước” Hồ Tiên Nhi chống nạnh, bỗng nhiên nói, dứt lời, yêu phong nâng lên cơ thể bay xa, gây sự xong liền chạy.

Quanh thân pháp lực tạo thành một cái lồng giam, bên trên hiện lên hình ảnh một con sói, Độc Lang đạo pháp pháp lực.

Độc Lang bàn tay, bàn chân móng vuốt sắc bén, nhanh như cắt nhào tới trước người Đàm Hướng Nhân.

Theo cái bổ nhào này, Đàm Hướng Nhân cảm giác mình phảng phất như bị một con sói dữ nhìn chằm chằm, mang theo mùi máu tanh tiến tới.

“Công tử cẩn thận” Lưu thúc hô.

Đàm Hướng Nhân quanh thân hiện lên từng đợt sóng gợn, long văn xuất hiện, uốn lượn quanh thân, bước chân di dộng kéo theo sóng lớn dữ dội, như một cơn thủy triều ập tới.

Sau lưng, bóng dáng mờ ảo của một con rùa khổng lồ đuôi rắn xuất hiện, khi con rùa này hiện thân, sóng to gió lớn.

Huyền Vũ thánh thú.

Hai người va chạm, chỉ thấy thủy thuộc tính ‘Huyền Vũ đạo pháp’ hơn Độc Lang đạo pháp một bậc, thủy triều dâng lên, sói bị biển cả nhấn chìm.

Độc Lang bị đánh bay, vậy mà người này lại có thể mượn lực hai chân kẹp tới, hai chân sắc bén như móng vuốt sói cào Đàm Hướng Nhân.

Sấm chớp đập, thủy triều mãnh liệt dâng lên, Đàm Hướng Nhân tiếng quát như sấm, phi thân lên cao.

Độc Lang cố gắng vùng vẫy trồi khỏi mặt nước, Huyền Vũ xuất hiện ở đỉnh đầu, một chân đạp xuống.

Huyền Vũ đạp yêu long.

Độc Lang ngửa đầu, Đàm Hướng Nhân chân hóa khổng lồ, chỉ cảm thấy gió rít qua mặt, Độc Lang bị Đàm Hướng Nhân một chân giẫm xuống mặt đất.

Liên tục đâm xuyên mấy tầng lầu.

Để lại từng lỗ thủng trên mặt sàn.

“Đạo cơ của hắn yếu kém, đạo pháp không mạnh bằng ta, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn hơn xa ta, quả nhiên ta còn thiếu khuyết kinh nghiệm quá nhiều, dễ ăn thiệt thòi” Đàm Hướng Nhân hít vào một hơi.

Cánh tay sờ lấy áo, chỉ thấy áo đã rách một đường, là trong lúc chiến đấu bị Độc Lang phản công.

Nguy hiểm, ta còn cần rèn luyện nhiều.

Đàm Hướng Nhân tự nhủ.

“Công tử” Hồ Tiên Nhi bay tới.

“Ngươi còn dám quay trở lại ?” Đàm Hướng Nhân liếc nói.

“Công tử, ngươi oan ức Tiên Nhi, Tiên Nhi là sợ làm ngươi tay chân vướng víu” Hồ Tiên Nhi không biết xấu hổ nói.

Khi đánh chết hai người Độc Lang, Dạ Thử, Đàm Hướng Nhân tâm tư lúc này mới cẩn thận cảm ứng.

Ngày trước, lão Huỳnh bởi vì đốt rừng mà mệnh cách bị năng lượng cánh rừng xung kích.

Hiện tại, giết chết hai người Độc Lang, Dạ Thử đồng dạng có năng lượng thoát ra, nhưng năng lượng này không những không xung kích, mà còn bồi bổ mệnh cách của hắn.

Thiên địa hữu vi, nhân loại vô vi.

Người làm việc ác, nhất định bị thiên địa đánh dấu.

Giết kẻ sát nhân thu hoạch năng lượng bồi bổ mệnh cách, tráng kiện đạo tâm, bách tà bất xâm.

“Thì ra đây là lý do nhiều người xung phong, giương cờ chính nghĩa, hô hào tiêu diệt ma đầu, quả nhiên, không có một ai là thật sự không màng bản thân vì người khác” Đàm Hướng Nhân ngộ ra.

Loại năng lượng này, phật pháp gọi công đức.

Đàm Hướng Nhân giết chết hai người Độc Lang, công đức thu được không ít, dù sao trước đó, số oan hồn chết trong tay hai người này nhiều lắm.

“Đạo tâm tăng lên một ít, pháp lực thế mà vận chuyển thông thuận hơn nhiều” Đàm Hướng Nhân cảm nhận.

"Các ngươi đã giết nhiều người vô tội, lần này bị ta giết, xem như nhân quả báo ứng” Đàm Hướng Nhân than.

Bản thân bước ra khỏi đống phế tích, Lưu thúc nhiệt tình nói: “Công tử, bên ngoài còn có bốn tên sát nhân, ta trong người có thương tích, không thể cứu đám tiểu bối, xin nhờ công tử ra tay cứu giúp”

Bốn người Tần Cao ở bên kia còn bị dồn vào chân tường, lửa xém chân mày.

“Được” Đàm Hướng Nhân gật đầu.

Giết bốn tên sát nhân thu hoạch công đức, việc tốt như vậy, dại gì hắn không làm?

Vả lại, tuy không có quan hệ với bốn người kia, nhưng không thể mắt nhắm tai ngơ để bọn hắn bị giết.

Dù gì trước đó, nhóm người kia còn có hảo tâm nhắc nhở hắn đâu.

“Không thể tin được, không thể tin được, hắn thế mà đánh chết Độc Lang cùng Dạ Thử” Tần Cao lẩm bẩm, nghĩ mà sợ.

“Công tử hắn là người nào? Bộ dáng đẹp mắt, thực lực còn cao cường, a, đáng tiếc, ta bản thân tư sắc tầm thường, không với nổi hắn” Ngô Tường Tường tiếc nuối.

“Chúng ta được cứu rồi” Ngô Linh Linh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Lưu thúc hắn còn sống” Lô Đại Chí mừng rỡ.

“Công tử” Người dắt ngựa A Phương thấy Đàm Hướng Nhân, khuôn mặt đặc sắc.

“A Phương” Đàm Hướng Nhân gật đầu chào hỏi.

Tiếp đó, quyền nặng như sơn nhạc, thủy pháp lực bao trùm hắn, A Phương trơ mắt nhìn nắm đấm đánh qua người.

Một đầu giao long bằng nước lượn lờ xông ra, giao long ngửa đầu gầm thét, Đàm Hướng Nhân tiếp tục bước đi.

A Phương lồng ngực bị đấm xuyên một cái động lớn, đao mỏng cong vẹo rơi trên mặt đất, A Phương hơi thở đoạn tuyệt ngã nhào.

Đàm Hướng Nhân tiếp tục đi tới, thợ làm bánh vung chùy gai, chùy gai như đánh vào một bể nước, như thế nào cũng không thể rút ra.

Thợ làm bánh sắc mặt sợ hãi, thủy triều từng đợt từng đợt dâng lên, thủy pháp lực cắn nuốt thợ làm bánh.

Pháp lực hòa vào Nhất Nguyên Trọng Thủy, đè cho thợ làm bánh xương cốt như chiếc bánh vỡ nát.

Một bước, giết một người.

Huyền Vũ Phiên Thiên Chưởng.

To lớn lực lượng nhào tới, họa sĩ, thợ đóng giày khuôn mặt dại ra.

Thân hình lộ ra nhỏ bé, bản thân như đứng trước một cơn sóng dữ, đứng trước sức mạnh tuyệt đối của thiên địa hạo hãn.

“Tiếc quá, ta nhận ra, cảnh tượng này thật đẹp, chỉ là không thể vẽ nó” Họa sĩ lẩm bẩm.

“Ta chưa muốn chết” Thợ đóng giày sợ hãi, đào thoát.

Ào ào ào!

Họa sĩ, thợ đóng giày đồng tử tan rã, cả hai cùng chết.

Cho đến thời khắc này, toàn Thôn Cật Phạm từ sáu người Đàm Hướng Nhân, không một ai sống sót.

Toàn bộ công đức hòa vào một thân Đàm Hướng Nhân, hắn pháp lực lộ ra thêm tinh thuần.

Trông thấy Đàm Hướng Nhân bỗng nhiên nhắm mắt, không ai dám lên tiếng đánh thức hắn.

Không bao lâu, Đàm Hướng Nhân mở mắt, lộ ra vẻ hài lòng, tuy đạo hạnh không tăng lên, nhưng thực lực hắn đã có tiến bộ.

Nhìn quanh một vòng thôn trang, toàn bộ Thôn Cật Phạm đã bị san bằng thành đống phế tích.

“Xem ra đêm nay không có chỗ để ngủ” Đàm Hướng Nhân cười khổ.

“Công tử, cám ơn ngươi đã cứu mạng” Lưu thúc thi lễ nói.

“Còn không mau cho công tử thi lễ” Lưu thúc quát.

“Cám ơn công tử ơn cứu mạng” Bốn người Tần Cao đồng loạt nói.

Tần Cao ánh mắt lấp lóe, chỉ là ngươi so với ta may mắn, xuất sinh tại danh gia vọng tộc.

Trong lòng Tần Cao, hạt giống đố kỵ nảy mầm, hóa thành cây non.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.