Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thôn Trang Sát Nhân

Tiểu thuyết gốc · 2043 chữ

Một ngày lộ trình, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi ăn uống, tới cuối ngày Đàm Hướng Nhân bọn hắn đã đi được khá xa.

Trời bắt đầu chuyển tối, mặt trời dần lặng xuống nhường chỗ cho bầu trời đêm.

“Công tử, tối nay chúng ta có chỗ ngủ”

Tình cờ dọc đường đi, Đàm Hướng Nhân hai người phát hiện một tòa thôn trang ven đường, Hồ Tiên Nhi vui vẻ cắn một miếng bánh ngọt nói.

Đàm Hướng Nhân lộ trình không đi qua nơi người dân địa phương an cư lập nghiệp, cho nên hầu như quãng đường hắn đi qua đều là đất hoang, không một bóng người, nếu có hầu như chỉ là cây cối cùng một số loài động vật hoang dã.

Ánh trăng vừa lên, ánh sáng mặt trăng chiếu vào tòa thôn trang ven đường, Đàm Hướng Nhân nhíu mày, cảm giác có một tí quỷ dị.

“Công tử, công tử, vào khách sạn ngủ, Tiên Nhi không muốn ngủ bờ ngủ bụi” Hồ Tiên Nhi thúc giục.

Tiểu hồ ly sau khi đi theo Đàm Hướng Nhân, đã quen thuộc ngủ trong nhà ấm.

Sương giỏ phủ đầu hồ ly, hồ ly nếm qua ngon ngọt không muốn tiếp tục sương gió nữa nha.

Thôn trang đèn đuốc bắt đầu được thắp sáng, người dân bên trong thôn trang mỗi nhà riêng phần mình đốt lên đèn.

Đàm Hướng Nhân cho ngựa tiến vào thôn trang, lúc này có người dân đi ra chào đón hắn.

“Công tử, ngươi hẳn là lần đầu tiến đến Thôn Cật Phạm đi? Ta nhìn bộ dáng công tử không giống người nơi đây, mà lại, công tử chắc hẳn phải rất bất ngờ, giữa đồng hoang đất trống lại có một tòa thôn trang, Thôn Cật Phạm cũng vì mục đích này mà được thành lập, để cho các vị lữ hành gia như công tử có chỗ nghỉ ngơi”

“Tốt rồi, ngựa của công tử đã được chăm sóc, công tử có thể yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức, ta tên A Phương, công tử nếu có thắc mắc, có thể gọi ta, A Phương nhất định ra sức vì công tử”

Người này vừa dắt ngựa cho Đàm Hướng Nhân vừa nói.

“Phía bên kia là khách sạn, công tử ngươi đi thẳng là tới” A Phương chỉ đường.

“Cám ơn” Đàm Hướng Nhân gật đầu, dẫn Hồ Tiên Nhi đi vào khách sạn.

Đi vào bên trong khách sạn, có một nhóm năm người đang tiến hành đặt chỗ phòng ngủ, giống như Đàm Hướng Nhân, bọn hắn cũng là khách du lịch.

Năm người, ba nam hai nữ, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, còn lại hai thiếu niên thiếu nữ độ tuổi vừa mới mười ba, mười bốn.

“Công tử, bọn hắn cũng giống như chúng ta đi du lịch” Hồ Tiên Nhi nói.

Đàm Hướng Nhân gật đầu, ở nơi đồng hoang đất trống này, chỉ có duy nhất một tòa thôn trang là Thôn Cật Phạm, cho nên có người tiến vào tìm chỗ tá túc cũng không có gì lấy làm lạ.

“Khách nhân, phòng của các ngươi đã chuẩn bị xong” Tiểu nhị đi tới nói với năm người, sau đó một đoàn người rời khỏi quầy tiếp tân, tiến hành quá trình nhận phòng.

“Xin chào khách nhân, ngươi muốn tìm phòng như thế nào? Khách sạn ta có phòng hạng trung và phòng hạng sang, phòng hạng trung mười tiền đồng một đêm, phòng hạng sang, ba mươi tiền đồng một đêm” Chưởng quầy nói với Đàm Hướng Nhân.

“Một phòng hạng sang” Đàm Hướng Nhân nói.

“Đây là chìa khóa phòng, phòng của khách nhân số phòng là 35, xin mời khách nhân giữ cẩn thận” Chưởng quầy nói, đưa tới chìa khóa.

Hồ Tiên Nhi tiếp nhận chìa khóa, chưởng quầy ánh mắt ngạc nhiên, sau đó trong ánh mắt lóe lên tia tham lam.

“Khách nhân, mời ngươi theo ta nhận phòng” Tiểu nhị tay chân nhanh nhẹn tiến đến nói, dẫn đường bọn hắn đi đến phòng.

Đóng lại cửa phòng, Hồ Tiên Nhi vui vẻ tung tăng nhảy lên giường, tiểu hồ ly sắc mặt thõa mãn, một ngày ngồi ngựa, tiểu hồ ly cảm giác cái lưng muốn đứt gãy.

“Công tử, giường êm lắm, ngươi cũng nằm thử nha” Hồ Tiên Nhi hô.

Đàm Hướng Nhân mặc kệ Hồ Tiên Nhi, bản thân thì tranh thủ tắm rửa, lột đi bụi bẩn một ngày đường.

“Oa, công tử ngươi thật xinh đẹp” Hồ Tiên Nhi nằm trên giường, đầu ngửa ra phía sau, thấy được Đàm Hướng Nhân từ trong phòng tắm đi ra tới, con mắt sáng lên nói.

Đàm Hướng Nhân tóc còn hơi ướt bám vào vai, trên người đơn giản khoác lấy một bộ áo tắm.

Cứ như vậy lại mang theo một cảm giác đẹp đẽ khác loại.

Đàm Hướng Nhân còn hai tháng mười ba tuổi, thân cao còn chưa hoàn toàn trổ mã, nhưng hắn đã cao một mét sáu.

So với thanh thiếu niên khác thấp hơn, bất quá cùng một độ tuổi, hắn đã rất cao.

“Chuẩn bị, chúng ta xuống dưới đại sảnh ăn tối” Đàm Hướng Nhân nói.

Phòng hạng sang ngoài cơ sở vật khác với phòng hạng trung ra thì còn có đồ ăn vặt được chuẩn bị đầy đủ bên trong.

Có điều, đi một ngày dài, Đàm Hướng Nhân, Hồ Tiên Nhi hai người bụng sớm đã đói meo, lúc này chỉ muốn ăn đồ ăn ngon, không muốn ăn đồ ăn vặt.

“A” Hồ Tiên Nhi vèo một cái, sau đó, tiểu hồ ly lông tóc ướt sũng lao ra.

Trông thấy tiểu hồ ly bộ dáng ướt sũng, Đàm Hướng Nhân lấy khăn cẩn thận lau khô cho nó.

“Công tử, một lát ta muốn ăn thật ngon, ngày hôm nay, ăn đồ khô cả một ngày, đều cảm thấy mất cảm giác” Hồ Tiên Nhi kể lể.

Trước khi lên đường tìm bảo địa, Đàm Hướng Nhân chuẩn bị chu đáo đồ ăn trong túi càn khôn, có điều tất cả đều là đồ ăn khô, bởi vì đồ ăn tươi để lâu dễ dàng hư hỏng.

“Tốt” Đàm Hướng Nhân xoa đầu tiểu hồ ly.

….

“Lưu thúc, ngươi nói xem ta có thể tiến nhập Mục Nhật học viện hay không ?” Bên dưới đại sảnh, là nhóm năm người lúc nãy, một thiếu niên trong đoàn lo lắng hỏi.

“Lô Đại Chí, cha ngươi đặt tên ngươi là Đại Chí, nhưng ngươi không một tí nào Đại Chí, tự tin của ngươi ở đâu hả? Suốt một ngày đường, ngươi lải nhải vấn đề này không thấy mệt? Bản thân ta lỗ tai đều muốn bị ngươi làm cho điếc” Một thiếu niên khác nói.

“Tần Cao, Đại Chí hắn lo lắng mới như thế! Ngươi đã không an ủi được hắn, còn trách móc hắn” Một thiếu nữ trong đó không nhịn được nói.

“Muội muội ta nói chính là ý kiến của ta” Thiếu nữ còn lại đồng ý.

“Ngô Tường Tường, Ngô Linh Linh, hai người các ngươi là thiên phú không tốt cho nên đồng cảm với hắn” Tần Cao nhếch miệng nói.

Hai thiếu nữ là tỷ muội, muội muội Ngô Tường Tường, tỷ tỷ Ngô Linh Linh, nghe Tần Cao nói, hai tỷ muội giận tím mặt.

“Tần Cao, im miệng cho ta” Lưu thúc quát.

Bốn người im lặng, không ai tiếp tục nói.

Đại Chí cúi đầu, Tần Cao khuôn mặt ngang nhiên, hai tỷ muội Ngô Tường Tường, Ngô Linh Linh giận dữ.

“Tỷ, thiếu niên kia bộ dáng thật đẹp mắt” Bỗng muội muội Ngô Tường Tường chỉ vào Đàm Hướng Nhân.

Tỷ tỷ Ngô Linh Linh gật gật đầu.

Dung mạo Đàm Hướng Nhân xác thực đẹp mắt, trên vai còn có một con hồ ly, quả thật tổ hợp này cực kỳ thu hút ánh mắt người khác.

“Chỉ là dung mạo đẹp thôi thì làm được gì ?” Tần Cao khinh thường nghĩ.

Trong lòng dâng lên cơn đố kỵ, trông thấy Đàm Hướng Nhân dung mạo đẹp đẽ, mà lại còn có một con hồ ly làm yêu sủng, không khỏi ghen tị, hắn cho rằng Đàm Hướng Nhân là con cháu danh gia vọng tộc.

“Nếu để cho ta xuất thân danh gia vọng tộc, ta sẽ không thua bọn hắn” Tần Cao đố kỵ nghĩ.

“Cái này, cái này, cái này, cái này nữa, a, còn cái này nữa” Hồ Tiên Nhi liên tục chỉ vào đồ ăn bên trên thực đơn.

Tiểu nhị tay chân nhanh nhẩu, nhưng kém chút không đuổi kịp tốc độ điểm món ăn của Hồ Tiên Nhi.

Tiểu nhị trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi.

“Công tử, chúng ta uống rượu không ?” Hồ Tiên Nhi nghẹo cổ hỏi.

“Chúng ta chưa đủ tuổi vị thành niên” Đàm Hướng Nhân nói.

“A, vậy thì điểm nước cam” Hồ Tiên Nhi gật đầu.

“Hai vị khách nhân, các ngươi không biết rượu Thôn Cật Phạm chúng ta nổi danh nhất, đã đến Thôn Cật Phạm không uống rượu, đó là một sự tiếc nuối, ta có thể để công tử phẩm rượu, nếu công tử không thích, không cần trả tiền” Tiểu nhị nhanh chóng nói.

“Công tử” Hồ Tiên Nhi con mắt tập trung vào hai từ ‘miễn phí’, nghẹo đầu xác định.

“Không cần, ngươi chỉ việc mang đồ ăn đã điểm cho chúng ta là được” Đàm Hướng Nhân cự tuyệt.

“Công tử, ta có thể đảm bảo rượu Thôn Cật Phạm là mỹ vị trong thiên hạ, mà lại, ta sẽ để công tử thưởng thức miễn phí lần đầu” Tiểu nhị không buông tha nói.

“Cám ơn, nhưng chúng ta không uống rượu” Đàm Hướng Nhân nói.

“Công tử, ngươi không thử sẽ hối hận” Tiểu nhị nói.

“Ta nói không cần” Đàm Hướng Nhân lạnh giọng.

Lần này, tiểu nhị không tiếp tục mời rượu, hắn đi vào trong bếp, một lát sau đồ ăn tiến ra.

“Ăn ngon” Hồ Tiên Nhi cắn một cái đùi gà nói.

“Ăn nhiều vào” Đàm Hướng Nhân mỉm cười nói.

Có tiểu hồ ly bầu bạn, đoạn đường này đối với hắn không quá nhàm chán.

“Ta biết công tử, ngươi cũng ăn nhiều nha” Hồ Tiên Nhi gật lấy gật để.

….

Trời đã tới giữa khuya, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, ánh trăng càng thêm rực rỡ.

Ánh trăng chiếu sáng toàn Thôn Cật Phạm, dường như, Thôn Cật Phạm đã tỉnh giấc.

Tiếng bước chân nối nhau đi qua hành lang, Hồ Tiên Nhi lỗ tai giật giật, cái bụng tròn vo lăn trên giường.

“Công tử, ta nghe bên ngoài có rất nhiều người đi qua lại, bọn hắn đã tiến tới trước cửa phòng chúng ta”

“Không nhịn được muốn lộ bộ mặt thật rồi sao?” Đàm Hướng Nhân kết thúc quá trình tu luyện.

Trong đan điền số lượng Nhất Nguyên Trọng Thủy đã lên tới mười giọt, lúc này chỉ riêng lực lượng cơ thể, Đàm Hướng Nhân có một ngàn cân trọng lượng.

Đàm Hướng Nhân từ lúc bước vào Thôn Cật Phạm đã xác định điều bất thường ở đây, toàn thôn ẩn hiện một cỗ năng lượng xấu xa, đối với người khác rất khó phát hiện, nhưng Đàm Hướng Nhân tâm tư nhạy cảm, liền ngay lập tức nhận ra.

Lại thêm, tiểu nhị không ngừng dụ dỗ uống rượu, Đàm Hướng Nhân cảnh giác, trong rượu hẳn là có độc.

Mời hắn uống rượu vào lúc này, nói rõ đám người bọn họ sẽ hành động vào buổi tối, quả nhiên đoán không sai.

Tiểu hồ ly mơ mơ màng màng, trong lòng không vui tiến tới trước cửa phòng.

Bỗng nhiên, một thanh rìu chém xuyên qua cửa phòng, cách khuôn mặt tiểu hồ ly chưa tới đầu ngón tay.

“Ai nha, ai nha, công tử cứu mạng” Hồ Tiên Nhi hoảng sợ hô.

Ánh trăng lên tới đỉnh, thôn trang muốn giết người.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.