Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngôi Sao Chỉ Hướng

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Thấy người hai làng Mộc Hỏa, Dao Hỏa liên thủ gây áp lực cho Dương Bưu, Đàm Hướng Nhân thở phào một hơi.

Hiện tại, làng Huỳnh Hỏa muốn chống lại Dương Bưu chỉ còn duy nhất cách này.

“Các ngươi muốn như thế nào ?” Dương Bưu khí thế một chọi ba nói.

Tại tràng, Dương Bưu thực lực cao nhất, viễn siêu tất cả, là võ giả cấp ba, sau đó tới thủ lĩnh thợ săn làng Dao Hỏa, Dao Lạc, võ giả cấp hai đỉnh phong, tiếp theo là hai người Trần Dương, Đại Cá thực lực sàn sàn nhau, không phân cao thấp.

Dương Bưu không sợ ba người bọn hắn liên thủ, nhưng người làng Hoa Hỏa thì lại không thể tứ bề thọ địch.

Võ giả mạnh là mạnh có hạn, dù sao Dương Bưu hắn cũng chỉ là một cá nhân, không thể chống lại một đội quân người.

Coi như Dương Bưu không bại, ngược lại còn có thể đánh lên ba người Trần Dương, bất quá người làng Hoa Hỏa lại nhất định không tốt số như hắn, bị người ba làng liên thủ tấn công, lúc đó chỉ có một kết cục, toàn quân bị diệt, bởi vì nhân số quá cách biệt.

Đợi cho toàn quân bị diệt, Dương Bưu hắn coi như là thần cũng sẽ bị nhân số ba làng đè chết.

Dương Bưu không thể không thận trọng làm việc.

“Tiểu quỷ làng Huỳnh Hỏa, tốt lắm, tốt lắm, ngươi đã phải khiến cho ta nhớ kỹ khuôn mặt của ngươi” Dương Bưu đôi mắt lạnh lẽo.

Bên kia hai người Dao Lạc, Đại Cá thật ra cũng tình huống bắt buộc, không cách nào khác phải đâm lao theo lao.

Chợ là của chung bốn làng Hoa Hỏa, Huỳnh Hỏa, Dao Hỏa, Mộc Hỏa.

Trong đó xét về thực lực tổng hợp, làng Hoa Hỏa có Dương Bưu cho nên mạnh nhất, đó là điều tất cả ngầm thừa nhận.

Dương Bưu dã tâm rất lớn, nếu không, làng Hoa Hỏa không dám trắng trợn đoạt địa bàn của người làng Huỳnh Hỏa.

Làm thủ lĩnh của một đám thợ săn, Dao Lạc, Đại Cá không phải kẻ ngu, cả hai đều thức thời vô cùng.

Đại Cá lần trước có đi theo đám người Trần Dương truy đuổi Lộ Chí Bình, nhưng nói cho cùng, cả hai chỉ là bèo nước gặp nhau, giao tình không sâu, không đến mức để Đại Cá ra mặt giúp đỡ.

Phía bên kia Dao Lạc thì càng không có quan hệ với người làng Huỳnh Hỏa.

Sở dĩ cả hai đứng ra liên thủ với làng Huỳnh Hỏa, là vì bọn hắn cảm nhận được mối nguy hiểm.

Lúc này, Dương Bưu không che giấu dã tâm, dẫn đám người làng Hoa Hỏa đoạt địa bàn làng Huỳnh Hỏa, đợi cho lần sau, hẳn sẽ là bọn hắn.

Không thể khoanh tay chờ chết, ba làng liên thủ chống lại Dương Bưu.

Trước tới nay cuộc sống các làng lẫn nhau yên bình là vì bọn hắn thực lực sàn sàn nhau, tạo thành thế cân bằng, mà Dương Bưu thể hiện ra dã tâm, chính là đang phá vỡ điểm cân bằng đó.

Bắt buộc, Dao Hỏa, Mộc Hỏa liên thủ với Huỳnh Hỏa, tạo thành điểm cân bằng mới.

Ba làng đối một làng.

Đàm Hướng Nhân nghĩ thông suốt một điểm này, cho nên mới cố ý lớn giọng nhắc nhở đám người hai làng, sớm một bước khiến bọn hắn phải lao ra.

Đàm Hướng Nhân không ngây thơ tới nỗi, tin tưởng bọn họ thực sự có ý tốt với làng Huỳnh Hỏa mà ra tay hỗ trợ, tất cả đều dựa trên lợi ích căn bản.

Hai bên tình huống căng thẳng, Dương Bưu không thể ra tay đối với ba làng, ba làng lại càng không thể ra tay trước.

Ba làng trước mắt chỉ là tạm thời liên minh chống lại Dương Bưu, lẫn nhau còn chưa thực sự tin tưởng.

Hai bên không ai ra tay trước.

“Ta cho các ngươi thời gian một tháng, một tháng sau đừng trách Dương Bưu ta độc ác” Dương Bưu phá vỡ im lặng, hung hăng nói, sau đó khoát tay quay người rời đi, phía sau đi theo đám người làng Hoa Hỏa.

Dương Bưu cố ý nói cho ba làng kỳ hạn thời gian một tháng.

Trong một tháng, tốt nhất có thể khiến một làng trong đó rời khỏi liên minh, hoặc tệ hơn, có thể tranh thủ thời gian, để Dương Bưu hắn nghĩ ra được thêm đối sách.

“Trần Dương huynh, lại gặp lại” Đại Cá chắp tay chào hỏi.

“Lại gặp, lần trước vẫn cám ơn Đại Cá huynh giúp đỡ” Trần Dương đưa tay đáp lễ.

“Ha ha, xem ra chúng ta là có duyên phận từ trước, người hai làng lần này không thể tách rời nhau nha” Đại Cá lắc đầu nói.

Dao Lạc không nói lời nào, dẫn đám người làng Dao Hỏa rời đi.

Tiếp theo, Đại Cá cũng dẫn người làng Mộc Hỏa rời đi.

Đàm Hướng Nhân biết người như Dương Bưu sẽ không chịu bỏ cuộc dễ dàng, khẳng định sẽ ngốc đầu trở lại, quả nhiên, ngay sau đó Dương Bưu không để Đàm Hướng Nhân thất vọng.

Một tháng sau.

Đàm Hướng Nhân con mắt nhìn thẳng, nội tâm gấp rút muốn tăng cao thực lực.

Thời gian không đợi hắn trưởng thành, hắn phải mau chóng nắm giữ thực lực bảo vệ bản thân.

….

Đàm Hướng Nhân cắn đan dược như cắn đậu, đợi cho khỏa đan dược trước đó hao hết dược lực, ngay lập tức cắn lấy khỏa đan dược tiếp theo.

Đàm Hướng Nhân không tiếc tiêu hao đan dược, đan dược mục đích là để tăng cao đạo hạnh, đã như thế, chỉ cần có thể tăng cao đạo hạnh, còn tiếc nuối làm gì?

Dược lực tràn vào đan điền, từ từ đề luyện ra một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy, trong đan điền hắn lúc này đã có tám giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy.

Tốc độ ngưng tụ Nhất Nguyên Trọng Thủy nhanh như vậy, một phần là do hắn không tiếc tiêu hao đan dược tu luyện.

Đan dược cấp thấp bên trong túi càn khôn còn nhiều lắm.

Dù sao Cao Thanh Sơn viện trưởng, trước đó cũng là viện trưởng.

Mặt khác, bên trong thân thể, chòm Thiên Kỷ đã hoàn toàn thắp sáng, tinh điểm trong cơ thể đạt tới 86 tinh điểm.

Chiêm tinh sư không thể như võ giả, có thể dùng đan dược tăng cao đạo hạnh, chiêm tinh sư chỉ có một con đường duy nhất để đi, đó là chậm rãi hấp thụ tinh thần chi lực trên trời.

“Chòm Thiên Kỷ đã thắp sáng, tiếp theo là chòm Thất Công” Đàm Hướng Nhân xem xét Lạc Thư.

“Tốc độ tu luyện còn không đủ nhanh” Đàm Hướng Nhân than.

Nếu để cho người khác biết được, ngày hôm nay hắn thắp sáng 34 tinh điểm, nhiều gấp ba lần một thiên tài thông thường, hẳn mắng hắn không chừa đường sống cho người khác.

Có điều, thiên tài thông thường khác không giống Đàm Hướng Nhân, bọn hắn trên đầu không có một tôn thánh nhân che đậy.

Bất kể là ai, trên đầu lúc nào cũng có một tôn thánh nhân che đậy, cũng đều áp lực mười phần, ở điểm này, Đàm Hướng Nhân không khác.

Bất quá, người khác nản lòng thoái chí, Đàm Hướng Nhân lại biến nó thành động lực thúc đẩy.

Thu công, Đàm Hướng Nhân ngửa đầu xem xét chư thiên tinh thần, hằng hà sa số tinh thần in dấu trên bầu trời đêm.

Tinh thần lực tập trung đôi mắt, tròng mắt nổi lên tia sáng màu xanh, Đàm Hướng Nhân thị lực phóng đại.

Hắn đang quan sát chư thiên tinh thần, tìm kiếm một ngôi sao.

“Là nó, sao Tham Lang” Đàm Hướng Nhân xác định nói.

Chiêm tinh sư muốn tăng cao tốc độ tu hành, chỉ có thể chậm rãi hấp thu tinh thần chi lực, bất quá vẫn còn một cách, đó là tìm tới một khối bảo địa, từ đó hấp thu tinh thần chi lực hiệu suất tăng cao.

Bảo địa có từ trường tốt, tu hành tốc độ viễn siêu đất thông thường, chỉ là bảo địa không dễ tìm.

Bất quá, Đàm Hướng Nhân biết một phương pháp tìm bảo địa, phương pháp đó ở ngay trên đầu hắn.

Các ngôi sao.

Tham Lang, Vũ Khúc, Cự Môn, Tả Phụ, là bốn ngôi sao mang sinh khí thịnh vượng, đại biểu điềm lành.

Đi tới nơi những ngôi sao này chiếu sáng, nơi đó ắt có bảo địa.

Đàm Hướng Nhân chọn sao Tham Lang, là vì sao Tham Lang cách hắn gần nhất.

Nếu có cơ hội, Đàm Hướng Nhân sẽ không nguyện ý chọn sao Tham Lang.

Tham Lang tuy là ngôi sao mang sinh khí thịnh vượng, nhưng nó biến hoa đa đoan, dễ dàng chiêu tai họa.

Nhất là sao Tham Lang còn nổi tiếng, chiêu đào hoa, đào hoa chi kiếp.

Chuyến này đi tìm bảo địa, ắt không tránh khỏi kiếp nạn đào hoa.

“Họa phúc đan xen, chỉ có thể giảm thiểu kiếp nạn càng nhiều càng tốt” Đàm Hướng Nhân thở dài, đã biết không tránh khỏi, hắn đành chấp nhận.

“Hồ Tiên Nhi, chuẩn bị đồ đạc, ngày mai chúng ta đi du lịch” Đàm Hướng Nhân nghĩ xong liền hô to.

“A, chúng ta đi du lịch ?” Hồ Tiên Nhi trong nhà truyền tới giọng nói cao hứng.

Nhanh chóng, nàng gói ghém đồ đạc, trên người nhiều một cái tay nải tí hon.

“Công tử chúng ta đi đâu nha ?” Hồ Tiên Nhi tò mò hỏi.

“Tìm bảo địa” Đàm Hướng Nhân mỉm cười.

“Bảo địa, bảo địa, chúng ta đi tìm bảo địa” Hồ Tiên Nhi hớn hở.

Tiểu hồ ly lần đầu được ra khỏi nhà, không khỏi tràn đầy hứng khởi, không kịp chờ tới ngày mai.

…..

Sáng hôm sau.

Hồ Tiên Nhi mặt mũi bơ phờ ngồi trong lòng Đàm Hướng Nhân, gió không ngừng thổi qua người, khiến lông tóc trên người nàng rối bờ.

Sau đó, là không ngừng cát bụi từ phía trước bay tới, tiểu hồ ly mộng đẹp du lịch bỗng nhiên phá toái.

“Công tử, còn bao xa mới tìm tới bảo địa nha ?” Tiểu hồ ly ngơ ngác hỏi.

“Ta cũng không biết” Đàm Hướng Nhân lắc đầu.

“Công tử, ngươi không đáng tin” Hồ Tiên Nhi lập tức quay đầu, biểu tình chấn kinh nói.

Không có cách, Đàm Hướng Nhân thật sự không xác định chính xác lộ trình đi tới sao Tham Lang.

Dù sao, nhìn từ dưới lên, khoảng cách gần trong gang tấc, nhìn không mấy bao xa, nhưng trên thực tế, khoảng cách xa như lạch trời.

Lúc này, muốn tìm tới bảo địa nhanh chóng, phải xem vào khí vận.

Trong tay Đàm Hướng Nhân nắm một cái la bàn, la bàn khác với la bàn thông thường, trên nó phân nhiều canh kim, còn có mô hình bát quái, là la bàn phân kim định huyệt.

Ban ngày, tuy ngôi sao vẫn còn đó nhưng không thể bằng mắt thường thấy được, bắt buộc phải dùng la bàn phân kim xác định phương hướng.

La bàn chỉ về hướng Bắc.

Giá giá!

Đàm Hướng Nhân thúc ngựa, cả hai phóng như bay vượt qua lộ trình dài đằng đẵng.

Hồ Tiên Nhi dùng tay đè xuống hai lỗ tai, không để cho cát bụi bay vào trong.

Hồ Tiên Nhi ngửa đầu nhìn xung quanh, những ngọn núi quen thuộc hóa thành mơ hồ, nàng rời khỏi nhà.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.