Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bích Thủy Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 2023 chữ

Bước chân đạp trên dây, bởi vì tất cả dây trên lôi đài liên kết với nhau như mạng nhện, cho nên chỉ cần một phương rung động, các bên khác cũng rung động theo.

Đi trên dây như đi trên đất bằng, Lý Thương Lan kiếm quang đầy trời che đậy tầm mắt Lạt Thủ Tiểu Lang Quân.

Dưới chân dây sắt lắc lư, Lạt Thủ Tiểu Lang Quân thân hình mất cân bằng, lộ ra thân pháp không cao minh bằng Lý Thương Lan.

Mắt thấy kiếm quang như mưa trút xuống đầu, Lạt Thủ Tiểu Lang Quân húp một ngụm rượu trong hồ lô, hai tay kết ấn, nhảy ra phía sau, một đại hỏa cầu từ trong miệng hắn phun tới.

Đại hỏa cầu có màu đỏ xanh, là độc hỏa.

Đại hỏa cầu va chạm kiếm quang, mưa nhỏ tí tách dập lửa.

Dạ Vũ Thanh Ti.

Mưa rơi đầy trời, che trời, trời cứ như thế mà tối đen.

Kiếm quang xuyên qua đại hỏa cầu, đại hỏa cầu tan tác nổ tung, mưa nhỏ trút xuống.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân mặt đổi sắc, ngậm ba ngụm rượu, liên tục phun tới ba đại hỏa cầu, cuối cùng, hắn giữ tư thế, hai má phồng to, lửa độc như cột lửa thiêu rụi kiếm quang.

Lửa độc xu hướng đốt tới Lý Thương Lan, không khí chung quanh bị lửa độc làm ô nhiễm, khí độc lan tràn bao vây, mang tính xâm lược cực cao, đối Lý Thương Lan tràn ngập bất lợi.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân là võ giả, tuy nhiên lại nghiêng về mảng dụng độc, độc công trong tay hắn đã đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân khóe miệng khó phát hiện dùng sức, trong miệng hắn ngân châm lúc này phun tới, bên ngoài có cột lửa bao trùm che đi hình dáng ngân châm, chiêu thức âm độc khó lòng phòng bị.

“Lý Thương Lan gặp khó khăn, đối thủ của hắn là cao thủ dùng độc, độc đã lan vào không khí, Lý Thương Lan muốn thắng đối phương phải nhanh chóng kết thúc, để lâu khí độc bao phủ phạm vi càng lớn, Lý Thương Lan càng bị đẩy vào thế bất lợi” Đàm Hướng Nhân phân tích tình huống.

“Đối phương dùng độc quá mức vô sỉ” Hổ bất bình nói.

“Ân” Mã Nhất Minh gật đầu.

“Cứ như vậy, Lý Thương Lan hắn sẽ phải thua” Hổ không chịu được nói.

“Chớ vội, muốn biết Lý Thương Lan có phải thua hay không? Các ngươi nhìn biểu cảm của Nam bá” Đàm Hướng Nhân điểm tỉnh bọn hắn, nói.

“Hắn khuôn mặt rất bình thường nha” Hồ Tiên Nhi lên tiếng đầu tiên.

Chỉ thấy Nam bá sắc mặt rất bình tĩnh, coi như Lý Thương Lan bị khí độc bao phủ, Nam bá một cái chân mày cũng không nhăn lại.

Đàm Hướng Nhân muốn biết Lý Thương Lan có thể hay không bị thua cuộc rất đơn giản, chỉ cần nhìn Nam bá là biết, người hiểu rõ nhất Lý Thương Lan, ngoài Nam bá ra còn có thể ai khác.

“Bích Thủy Kiếm, thức thứ hai, Lưu Lưu Sinh Vũ” Nam bá nhàn nhạt nói.

Trên đài, ứng lời Nam bá, Lý Thương Lan kiếm pháp xoay tròn, một vòng tròn mỏng bằng nước hơi gợn bao quanh người Lý Thương Lan, chặn lại toàn bộ khí độc.

Lưu Lưu Sinh Vũ!

Một giọt nước không lọt.

Toàn bộ khí độc kèm theo ngân châm bị đẩy ra ngoài, Lý Thương Lan vọt tới, kiếm mang nho nhỏ phân nhánh, hàng loạt kiếm mang lớn nhỏ hòa vào nhau, kiếm mang một đường chém thẳng.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân đồng tử co rụt, cánh tay theo bản năng đưa tới đỡ trước người, cách đấu đại sư đặc tính đẩy thân thể hắn lui về phía sau.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân chạy nhanh, kiếm mang tới càng nhanh hơn.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân cắn lưỡi, giữ cho đầu óc tuyệt đối tỉnh táo, khắc chế bản năng sợ hãi, cánh tay bất ngờ nhắm tới hầu kết của Lý Thương Lan.

Ra tay chuẩn, nhanh, độc.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân năm đó trúc cơ khai phá 140 huyệt vị, xem như là thiên phú bình thường.

Lý Thương Lan toàn thân huyệt vị bùng nổ, 360 huyệt vị vận chuyển.

Lý Thương Lan thì khác, hắn thiên phú tuyệt đỉnh, ở giai đoạn trúc cơ toàn thân huyệt vị đều mở, 360 huyệt vị đúc vô thượng đạo cơ.

Đạo pháp thì càng là Bích Thủy Kiếm Kiếm Đạo đạo pháp, Bích Thủy Kiếm, kiếm pháp thành danh của đệ nhất kiếm Thái Nhật Thành, Bích Thủy Kiếm Lý Quỳ.

Toàn bộ cộng lại, mặc kệ Lạt Thủ Tiểu Lang Quân hơn Lý Thương Lan một cấp độ, Lạt Thủ Tiểu Lang Quân cũng sẽ bị Lý Thương Lan nghiền ép.

Ti Vũ Thành Tuyến.

Mưa nhỏ nối nhau thành đường.

Kiếm tới!

Kiếm mang màu xanh ngọc một đường ngọt xớt chém ngang eo Lạt Thủ Tiểu Lang Quân.

Lạt Thủ Tiểu Lang Quân nửa người bị chém đứt rời, hai nửa thân thể lần lượt rơi xuống lôi đài, mặt sông bị máu nhuộm màu đỏ, tràng diện phút chốc hóa máu tanh.

Lý Thương Lan ngửa đầu, kiếm nắm trong tay không bị máu tươi nhiễm đỏ, sát khí trong lòng thiếu niên dần dần biến mất.

“Tiểu Lan tỷ trên trời có linh thiêng, Thương Lan đã trả thù cho ngươi”

“Nam bá, thù Tiểu Lan tỷ đã được báo, chúng ta trở về nhà” Lý Thương Lan nhảy người rời khỏi lôi đài, thiếu niên tâm tình trở nên bình tĩnh.

“Không tới thăm nhà Tiểu Lan ?” Nam bá dò hỏi.

“Tiện thể tới thăm đi” Lý Thương Lan gật đầu.

“Thiếu chủ ngươi đợi ta” Nam bá nói, tức thì thấy hắn cùng nhau trò chuyện với Thanh Tát, hai người trò chuyện cực kỳ thuận lợi.

“Năm trăm tiền vàng” Thanh Tát nói.

“Thành giao” Nam bá nói.

Thanh Tát giao cho Nam bá một bộ lôi đài trên dây, thời điểm Lý Thương Lan chiến đấu Lạt Thủ Tiểu Lang Quân, Nam bá con mắt già đời liền nhìn ra giá trị của bộ lôi đài trên dây.

Công dụng của lôi đài trên dây chế tạo là nhằm vào rèn luyện thân pháp, lôi đài trên dây một sợi dây rung động, các sợi dây khác kéo theo rung động, là một nơi phù hợp để tăng tốc tốc độ rèn luyện thân pháp, hiệu quả cực tốt.

Thanh Tát từ đầu thả ra lôi đài trên dây chính là muốn bọn hắn thấy được giá trị của lôi đài trên dây.

Giao dịch hoàn tất, Nam bá thỏa mãn cùng Lý Thương Lan rời đi.

“Hắn thật mạnh” Hổ nói Lý Thương Lan.

“Hắn đã mở 360 huyệt vị, đúc thành vô thượng đạo cơ” Đàm Hướng Nhân âm thầm tính toán.

Một ngày thời gian hắn thắp sắng ít nhất 12 tinh điểm, còn hai tháng nữa khảo hoạch học viện, cứ theo tốc độ này có thể trước thời gian thắp sáng toàn bộ 360 tinh điểm.

Nghĩ tới Thái Nhật Thành, Đàm Hướng Nhân cảm giác áp lực lớn lao đè nặng, Thái Nhật Thành tới võ giả cấp sáu, Thiên không chiến binh như Cao Thanh Sơn viện trưởng đến chết đều không thấy xác.

Còn nữa, Tiết thánh nhân bản thân tọa trấn trong Thái Nhật Thành, địch ta không rõ, áp lực thật lớn.

Phải mau chóng tăng cao tốc độ tu hành.

Cách đó không xa, một nhóm người xảy ra xô xát, Đàm Hướng Nhân nhận ra một người trong số đó.

Là Trần Dương, cha của Hổ.

“Đừng tưởng có Dương Bưu chống đỡ, là chúng ta sợ làng Hoa Hỏa các ngươi ?” Trần Dương phẫn nộ nói.

Cánh tay nắm lấy cổ áo một thợ săn làng Hoa Hỏa, nhất thời hai nhóm người làng Huỳnh Hỏa, Hoa Hỏa nhào vào nhau.

“Còn không phải bị Dương Bưu đại nhân đánh như chó nhà có tang, ta phi” Tên thợ săn bị Trần Dương nắm cổ áo, khuôn mặt trướng đỏ mắng, một ngụm nước bọt nhổ ra.

Chạm tới cái chết cùa lão Huỳnh, Trần Dương nóng mặt, ném mạnh thợ săn xuống mặt đất.

“Ngươi đợi đấy, có giỏi thì đừng chạy, Dương Bưu đại nhân sẽ tới trả thù cho ta” Thợ săn sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn Trần Dương.

Bỗng nhiên, đám thợ săn làng Hoa Hỏa trên khuôn mặt người nào người nấy hiện lên tia vui vẻ, Dương Bưu xuất hiện.

“Trần Dương, cái chết của lão già kia, không khiến cho ngươi biết khúm núm làm người ?” Dương Bưu từ trên nhìn xuống.

Võ giả cấp ba, Binh khí đại sư uy áp áp chế đám thợ săn làng Huỳnh Hỏa, Trần Dương đứng mũi chịu sào, khuôn mặt hơi tái, bất quá không lùi về phía sau một bước.

Từ khi lão Huỳnh chết trận, Trần Dương có trách nhiệm lãnh đạo đám thợ săn trong làng.

“Ngươi là kẻ giết cha ta?” Một tiếng gào thét vang lên, thợ săn Cao Viễn giữ chặt thiếu niên bên cạnh, là con trai của lão Huỳnh.

“Con của lão già đó? Yếu ớt hệt như lão” Dương Bưu nhàn nhạt nói.

“Ngươi” Con trai của lão Huỳnh bị cừu hận che kín tầm mắt.

Hắn hiện tại chỉ mới giai đoạn trúc cơ, một thân huyệt vị khai phá chưa tới một phần mười, chỉ đạt 6 huyệt vị.

So với Dương Bưu, một võ giả cấp ba, hắn so con kiến còn yếu ớt.

“Huỳnh Tiểu Bắc, bình tĩnh” Cao Viễn bên cạnh trấn an.

“Dương thúc” Lúc này, Đàm Hướng Nhân đi tới gọi.

“Cha” Hổ đi theo.

“Hướng Nhân, Diêu Quang, các ngươi sao lại ở đây ?” Trần Dương chân mày giãn ra, nghiêm giọng hỏi.

“Cha, ta cùng họ Đàm có việc ra chợ mua một ít đồ” Hổ lên tiếng.

“Dương thúc, là có chuyện gì xảy ra ?” Đàm Hướng Nhân dò hỏi.

Đối với Đàm Hướng Nhân, Trần Dương không hề giấu diếm, kể chi tiết từ đầu đến đuôi.

Thì ra, sau khi đi săn, đám người Trần Dương mang theo con mồi tới chợ buôn bán, chỉ là sau khi lão Huỳnh chết, đám thợ săn làng Hoa Hỏa cũng trắng trợn lên.

Bọn hắn chiếm địa bàn buôn bán của đám người Trần Dương, mặc kệ Trần Dương có ra giá thấp hơn, bọn hắn sẽ so với giá thấp càng thêm thấp.

Trần Dương đầu tiên không nhịn được nắm cổ áo tên thợ săn làng Hoa Hỏa, dẫn đến tình trạng như hiện tại.

“Dương Bưu đại nhân, ngài là võ giả cấp ba, ăn hiếp đám người chúng ta có phải hay không quá ức hiếp kẻ yếu ?” Đàm Hướng Nhân lên tiếng.

“Tiểu quỷ, đừng có miệng mồm lẻo mép” Dương Bưu lạnh lùng nói.

“Người của làng Hoa Hỏa ngài muốn chiếm đoạt địa bàn làm ăn của làng chúng ta, không lẽ không để cho chúng ta phản kháng, chợ là của chung bốn làng, không lẽ ngài muốn một mình độc chiếm địa bàn ?” Đàm Hướng Nhân lớn tiếng hỏi.

Cố ý tăng lớn giọng để cho người của làng Mộc Hỏa, Dao Hỏa nghe được.

“Tiểu quỷ” Dương Bưu đè giọng.

“Đúng đấy, chợ là của chung bốn làng, Dương Bưu ngươi không thể tính độc chiếm lấy toàn bộ mối làm ăn” Đại Cá lúc này tiến tới nói.

“Dương Bưu, làm người chớ quá tham lam” Thủ lĩnh đám thợ săn làng Dao Hỏa, Dao Lạc nói thêm.

“Hai người các ngươi” Dương Bưu bị ba làng liên thủ gây sức ép, sắc mặt tức giận.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.