Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Miếu Hà Thần

Tiểu thuyết gốc · 2005 chữ

Thu hồi pháp lực, Đàm Hướng Nhân xem xét bên ngoài, trời đã tối đen như mực, bản thân nhanh chóng đem Lạc Thư cất vào hộp kim loại.

Vô luận là thiên địa linh khí hay tinh thần chi lực, miễn là bị luyện hóa vào cơ thể đều sẽ thành pháp lực.

Sau khi thắp sáng sao Bắc Thần, tinh thần chi lực nhập thể, Đàm Hướng Nhân đã có cho mình luồng pháp lực đầu tiên.

Tâm tư tinh tế cảm nhận pháp lực huyền diệu, Đàm Hướng Nhân cảm thấy, bản thân có pháp lực mạnh hơn bản thân lúc không pháp lực một cấp độ.

Chợt có một chút đáng tiếc, chỉ là pháp lực trữ lượng ít ỏi, dùng không mấy lần sẽ hết.

Đàm Hướng Nhân suy nghĩ, bất quá không sao, hiện tại ta chỉ mới thắp sáng mười hai tinh điểm, đợi sau khi tìm tới bảo vật, tiếp tục thắp sáng tinh điểm, không lo pháp lực còn thiếu.

Tinh điểm như chiếc ao chứa nước, ao lớn, tự nhiên pháp lực chứa cũng nhiều.

“Công tử, ta còn tưởng ngươi quên đi tìm bảo vật đâu, suýt nữa Hồ Tiên Nhi ta không chịu được, liền muốn xông phá cửa phòng lôi ngươi ra ngoài”

Mở cửa ra ngoài phòng, trước cửa đứng đó một chỉ mập mạp bạch hồ ly, Hồ Tiên Nhi thấy Đàm Hướng Nhân tu hành hoàn tất, miệng ríu rít nói.

“Ngươi dám ?” Đàm Hướng Nhân nhướng mày.

“Quỷ tẻ nhạt, đùa giỡn cũng không hiểu” Hồ Tiên Nhi lè lưỡi nói.

Nói xong, nàng há mồm, một luồng yêu phong nâng lên thân thể, thuận thế Hồ Tiên Nhi trèo lên vai Đàm Hướng Nhân.

Hồ Tiên Nhi điều chỉnh cơ thể, sau một lát, sắc mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng, cánh tay chỉ về phía trước: “Công tử mau đi a”.

Không biết từ khi nào, tiểu hồ ly quen thuộc ngồi trên vai Đàm Hướng Nhân.

Có lẽ là giống như nhân loại thích cưỡi ngựa, Hồ Tiên Nhi thích cưỡi Đàm Hướng Nhân.

…..

“Công tử, mau nhìn, hố nước xuất hiện” Hồ Tiên Nhi phấn khởi chỉ trỏ.

Dựa theo ánh mắt nàng, có thể thấy lúc này nước sông chảy xiết, giữa sông bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy nước, xoáy nước dần dà lan rộng, phạm vi đã có thể nuốt trọn một chiếc thuyền lớn.

“Đó là vòi rồng, nước sông chảy xiết như vậy, e rằng tàu bè vô ý tiến vào bên trong, ngay tức thì sẽ bị cắn nát thành từng mảnh” Đàm Hướng Nhân nhận xét.

Vòi rồng như cái hang nuốt gió, gió chung quanh bị nó cắn nuốt cho nên phát ra âm thanh ù ù khó nghe.

Thì ra đây là lời giải đáp cho truyền thuyết Hà Thần nuốt thuyền cùng với âm thanh của nó khi xuất hiện.

Vốn cũng không có thần rùa nào tồn tại.

Đàm Hướng Nhân sáng tỏ nghi hoặc trong lòng, làm hại hắn từ nhỏ còn tin có thần rùa đâu.

“Công tử, chúng ta tiến vào vòi rồng” Hồ Tiên Nhi nói.

Yêu phong nâng lên thân thể nàng, thấy Đàm Hướng Nhân nhìn chằm chằm, Hồ Tiên Nhi gãi đầu, há mồm phun ra thêm một ngụm yêu phong.

Hiện tại nước sông chảy xiết, Đàm Hướng Nhân dùng thân thể người trần mắt thịt bơi vào trong vòi rồng, không phải là ngại sống lâu?

Yêu phong nâng lên thân thể hai người bay vào giữa sông, Đàm Hướng Nhân không biết bay, bởi vì thế cần nhờ yêu phong của Hồ Tiên Nhi quá giang.

Cả hai có yêu phong nâng đỡ, từ từ rơi vào trong miệng vòi rồng, ở trong miệng vòi rồng rộng rãi an toàn, không phải nhận bất kỳ một tổn thương, cả hai dựa theo thông đạo vòi rồng chui xuống phía dưới.

Tới cuối miệng vòi rồng, Đàm Hướng Nhân ôm Hồ Tiên Nhi rơi ra ngoài.

Kỳ lạ là mặc dù đang ở dưới nước, nhưng chung quanh nơi này lại không bị nước sông bao phủ, giống như đang ở trên bờ.

Trước mặt Đàm Hướng Nhân thình lình xuất hiện một cái chân to, riêng một cái chân đã to ngang cột nhà thông thường.

Đàm Hướng Nhân ngửa đầu quan sát, đây là một con rùa khổng lồ, bộ dáng không giống những con rùa khác, nó khí thế hung hăng, dữ tợn, phía sau mai rùa, lẽ ra bộ phận đó nên là đuôi rùa, nhưng không phải, đó lại là một đầu rắn.

Trong đầu Đàm Hướng Nhân hiện ra một cái tên.

Tứ đại thánh thú một trong, Huyền Vũ thánh thú.

Tứ đại thánh thú bao gồm, Thanh Long, chủ mộc.

Chu Tước, chủ hỏa.

Bạch Hổ, chủ kim.

Huyền Vũ, chủ thủy.

“Chỉ là một bức tượng đá” Đàm Hướng Nhân tạm thời rút đi rung động, tượng đá Huyền Vũ thánh thú chặn phía trước một tòa miếu thờ.

Miếu thờ hoang sơ, bề mặt bám rong rêu, bên trong không có đồ đạc gì nhiều ngoài những lư hương, vật dụng liên quan cúng bái.

“Công tử, bảo vật ta nói ngươi là cái này” Hồ Tiên Nhi bay tới chân sau tượng đá Huyền Vũ chỉ vào nói.

Chân sau tượng đá Huyền Vũ đạp lấy một đầu yêu long, yêu long có hai cánh vùng vẫy, nhìn bộ dáng là muốn thoát khỏi Huyền Vũ trấn áp nhưng không thành.

Huyền Vũ đạp yêu long.

Trong miệng yêu long ngậm viên châu đỏ, châu đỏ tỏa ra long khí, Hồ Tiên Nhi hít lấy long khí, long khí đối với yêu tộc các nàng là vật đại bổ, bất quá đối với Đàm Hướng Nhân lại không có tác dụng.

“Long khí đối với ta vô dụng” Đàm Hướng Nhân đáng tiếc nói.

Bảo vật miếu thờ dưới đáy sông này xem ra là dành cho Hồ Tiên Nhi.

“Công tử ngươi làm cái gì ?” Hồ Tiên Nhi thấy Đàm Hướng Nhân cánh tay chộp tới long châu, không khỏi vội vàng hỏi.

Đàm Hướng Nhân không trả lời, năm ngón tay chộp vào long châu, long khí bức người phóng xuất, hòng muốn chấn nhiếp hành động của hắn.

Ù ù!

Long khí vặn vẹo toát ra bốn phương tám hướng, Hồ Tiên Nhi thấy long khí cuồng bạo, con mắt khiếp đảm lùi ra thật xa.

Long khí là nguồn năng lượng vô chủ, cho nên không thể chủ động tấn công sinh vật sống, sở dĩ nó có thể khiến cho Hồ Tiên Nhi kính sợ, không dám tiến lại gần, mà chỉ dám từ xa lén lút luyện hóa, là vì đạo tâm Hồ Tiên Nhi không đủ, cho nên sợ long uy.

Long châu còn sót lại long uy, long uy đối với sinh vật sống trời sinh có sức chấn nhiếp, dù sao long tộc vốn là một trong những chủng tộc chí cường trong trời đất.

Đàm Hướng Nhân rút long châu khỏi miệng yêu long, tuy long uy vẫn còn đó, nhưng Hồ Tiên Nhi từ nay không cần phải xuống dưới đáy sông mới có thể hút long khí tu luyện, mà từ bây giờ, chỉ cần đi theo Đàm Hướng Nhân là có thể.

“Công tử, ngươi, ngươi không sợ long châu” Hồ Tiên Nhi rung động nói.

“Bởi vì ta là người đọc sách” Đàm Hướng Nhân gật đầu.

“Người đọc sách thật lợi hại, ta cũng muốn làm người đọc sách, không phải, là hồ ly đọc sách” Hồ Tiên Nhi hâm mộ nói.

“Trẻ nhỏ dễ dạy” Đàm Hướng Nhân hài lòng gật đầu.

Long châu bị rút khỏi miệng yêu long, lúc này trên mai rùa Huyền Vũ nổi lên ánh sáng, ánh sáng màu vàng xen kẽ các khối mai rùa hình lục giác, tia sáng chiếu lên không trung, hiện ra chữ viết.

Huyền Vũ đạo pháp.

Đàm Hướng Nhân vui vẻ.

Cơ duyên thuộc về hắn rốt cuộc tới rồi.

Kinh thư dẫn đường phụ trợ đúc luyện đạo cơ, nhưng chỉ có pháp lực không thì không đủ, còn cần cường đại sức bật, mà đạo pháp lại cho pháp lực thứ sức bật còn thiếu đó.

Pháp lực không thuộc tính, dẫn đến không có bất kỳ một năng lực cụ thể, một loại chung chung ở giữa, đạo pháp giao cho pháp lực thuộc tính.

Muốn đứng ở đỉnh cao hoàn vũ, không thể thiếu đạo pháp.

Mà Huyền Vũ đạo pháp, lại là đạo pháp tới từ Huyền Vũ thánh thú, uy lực kinh thiên động địa.

Đàm Hướng Nhân tĩnh thần, trong đầu ghi tạc nội dung Huyền Vũ đạo pháp.

Huyền Vũ đạo pháp, thân tựa Huyền Vũ thánh thú, đại lực chấn thiên địa.

Tu luyện Huyền Vũ đạo pháp, trong cơ thể ngưng luyện Nhất Nguyên Trọng Thủy, một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy nặng trăm cân.

Từ đó, Đàm Hướng Nhân mỗi một nắm đấm nặng tựa ngàn quân.

Lực bạt sơn hề khí cái thế.

“Không nghĩ tới, người đọc sách như ta, lại hướng theo lối đi lấy lực chế lực” Đàm Hướng Nhân thầm nghĩ.

Tạm thời không tu luyện Huyền Vũ đạo pháp, Đàm Hướng Nhân quyết định sau khi trở về nhà tu luyện cũng không muộn.

Ở nơi này tu luyện, tinh thần không an tâm, lỡ đâu nước sông đè xuống, hắn Đàm Hướng An không phải tan xương nát thịt.

Lúc đó chết oan uổng, không ai nhặt xác.

“Công tử, ta phát hiện có đồ vật” Hồ Tiên Nhi lúc này hô to.

Nàng từ dưới chân bàn thờ chui ra tới, toàn thân lông trắng bị bụi bặm bao phủ, trông lấm lem buồn cười.

“Nhưng ta không biết biết chữ” Hồ Tiên Nhi nhanh chóng buồn rầu nói.

“Ta đọc cho ngươi nghe” Đàm Hướng Nhân tiếp lấy quyển sổ nhỏ, lật ra trang đầu, là một quyển nhật ký.

Ta gọi Cao Thanh Sơn, là viện trưởng Thái Nhật Học Viện, năm Cửu Dương thứ 35, ta nhận lệnh Tiết thánh nhân đi tới thiên ngoại chi địa dò xét thực hư.

“Cửu Dương là niên hiệu hoàng đế Nhật Quốc, Cửu Dương năm thứ 35 là 7 năm về trước” Đàm Hướng Nhân tiếp tục xem phía sau.

Trong lúc đi tới thiên ngoại chi địa, ta phát hiện tung tích của Huyền Vũ thánh thú, trong lòng mừng rỡ vì phát hiện trọng đại.

Bất quá ta vẫn không quên đi nhiệm vụ của Tiết thánh nhân giao phó, hằng ngày kiểm tra phong ấn của thiên ngoại chi địa.

Ta tìm tới lối vào miếu thờ dưới đáy sông, bất cẩn, không nghĩ tới có kẻ địch đánh lén, bất ngờ không kịp trở tay, liền bị hắn một kiếm đâm trọng thương.

Có điều hắn không nghĩ tới, ta có thể dùng yêu long long châu khiến cho hắn đạo tâm rung sợ trong giây lát.

Ta dùng sót lại pháp lực đánh hắn chết trận, ta bản thân trọng thương, pháp lực khô cạn, không thể không chờ chết dưới đáy sông.

Nhiệm vụ Tiết thánh nhân giao cho, hổ thẹn, ta không thể hoàn thành.

Người hữu duyên, nếu ngươi đọc được tới đây, xin ngươi báo cho Tiết thánh nhân một chuyến, ta cô phụ tâm ý của hắn.

Báo cho phó viện trưởng, ta xin lỗi nàng.

Túi càn khôn, tất cả bảo vật của ta để lại cho ngươi.

Hồ Tiên Nhi hai tay lại đưa tới một cái túi, Đàm Hướng Nhân nhận lấy túi vải.

Pháp lực truyền vào túi vải, không gian bên trong túi vải không ngờ lại có một ngàn mét vuông.

Bên trong túi vải đếm không hết đan dược cùng với thư tịch.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.