Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Tiên Nhi Hiến Bảo

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Nói xong, Đàm Hướng Nhân buông tay, bạch hồ ly vội vàng phun ra một ngụm yêu phong, yêu phong nâng thân thể nàng lên không trung.

Bạch hồ ly xem xét thấy đầu mình đã cao ngang đầu Đàm Hướng Nhân, lúc này mới cả giận nói.

“Không có ai nói cho ngươi, không được phép chạm vào đuôi của hồ ly ?”

“Chưa có ai nói” Đàm Hướng Nhân bị con bạch hồ ly trước mặt làm cho bất ngờ, thành thật trả lời.

“A” Bạch hồ ly đôi mắt nhỏ trừng hắn.

Thế là một người một hồ ly, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Hai bên đối mắt một hồi, bạch hồ ly nguýt hắn một cái.

“Xem xét ngươi lần đầu tiên thấy bản hồ ly, không trách tội ngươi, nhưng ngươi phải đền bù cho ta”

Nói xong, tay nhỏ chỉ chỉ vào túi tiền Đàm Hướng Nhân treo bên hông.

“Đền bù cho ngươi ?” Đàm Hướng Nhân bỗng nhiên buồn cười, hiểu ra, con bạch hồ ly trước mắt là muốn đánh ngất hắn để trộm tiền.

Đàm Hướng Nhân cánh tay chộp tới đuôi bạch hồ ly một lần nữa, bạch hồ ly không đề phòng bị hắn một tay tóm gọn.

“Tên khốn khiếp, thả ta ra, thả ta ra” Bạch hồ ly vùng vẫy mắng.

Cả người nàng cố gắng thoát khỏi ma trảo của Đàm Hướng Nhân, bất quá cánh tay hắn cứng như đá, không tài nào thoát thân.

Đàm Hướng Nhân mỉm cười, cánh tay gia tăng lực đạo, bạch hồ ly khuôn mặt đỏ như táo chín, cả người như bị sét đánh tê liệt.

Đuôi đối với hồ ly là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể nó.

Hiện tại bị Đàm Hướng Nhân bóp mạnh, khó tránh khỏi xảy ra tê liệt.

“Ta chịu thua, cầu công tử tha mạng” Bạch hồ ly ỉu xìu nói ra.

Thấy Đàm Hướng Nhân buông lỏng, bạch hồ ly đáy mắt hiện lên tia gian xảo, kế hoạch thực hiện thành công, yêu phong dưới thân nâng bạch hồ ly bỏ trốn.

Có điều chạy không được bao xa, lại bị Đàm Hướng Nhân một tay nắm trở về.

Đàm Hướng Nhân từ đầu liền không tin tưởng con hồ ly này, cho nên không thật sự thả lỏng cảnh giác.

“Muốn chạy trốn ?” Đàm Hướng Nhân dò hỏi.

“Ngươi cái lão hồ ly tinh, ngươi sống không yên lành” Bạch hồ ly treo ngược mắng.

“Còn ngươi cái tiểu hồ ly tinh” Đàm Hướng Nhân nói.

“Công tử, tha mạng, ta sẽ hiến bảo cho ngươi” Bạch hồ ly cầu xin.

“Bảo vật ?” Đàm Hướng Nhân nghe xong liền hứng thú.

Ánh mắt hắn đăm chiêu, có lẽ là bảo vật khiến cho bạch hồ ly trước mắt khai thông linh trí, nếu là như vậy, giá trị không tầm thường.

“Bảo vật này phải đợi nửa đêm mới có thể tiến tới, lúc này không thể nha” Bạch hồ ly nói.

Là bảo vật gì phải đợi tới ban đêm?

Đàm Hướng Nhân ngạc nhiên.

“Kể chi tiết” Đàm Hướng Nhân thúc giục bạch hồ ly nói tiếp.

“Vào nửa đêm, tại giữa lòng sông, nơi ánh sáng các tinh thần hội tụ sẽ xuất hiện một tòa miếu thờ, nhất định phải là thời khắc các tinh thần hội tụ chiếu sáng, tòa miếu đó mới xuất hiện” Bạch hồ ly nói.

“Con sông vào ban đêm, lúc đó có thể sẽ xuất hiện Hà Thần” Đàm Hướng Nhân cau mày.

Người dân trong làng truyền miệng nhau, cứ vào mỗi đêm tinh thần chiếu sáng, giữa lòng sông sẽ xuất hiện Hà Thần.

Hà Thần là một đầu rùa khổng lồ, miệng của nó một lần há rộng, liền có thể nuốt trọn một chiếc thuyền lớn.

Đối với ngư dân, Hà Thần không khác nào một nỗi ác mộng sống.

Mỗi đêm Hà Thần xuất hiện, tiếng rống của nó ù ù vang vọng, đã không thiếu người nghe được tiếng rống đó.

Dị thường kinh khủng.

“Công tử, ngươi sợ” Bạch hồ ly nhếch miệng lên cười.

“Không sợ” Đàm Hướng Nhân bị nói trúng tim đen, khuôn mặt hơi đen nói.

“Còn chối, sợ thì liền nhận sợ nha” Bạch hồ ly hát.

“Câm miệng” Đàm Hướng Nhân đánh vào đầu bạch hồ ly, mắng.

Bạch hồ ly đôi mắt rưng rưng, trong lòng thầm mắng, quỷ sĩ diện, rõ ràng là sợ mà không dám nói.

Sĩ diện, sĩ diện.

Đề phòng bạch hồ ly chạy trốn, Đàm Hướng Nhân kéo nó theo bên người, mà bạch hồ ly tựa như cũng không muốn chạy trốn, lười biếng nằm bên cạnh hắn.

“Công tử, ngươi có biết chữ hay không ?” Bạch hồ ly hỏi.

Trông thấy Đàm Hướng Nhân gật đầu, bạch hồ ly khuôn mặt mừng rỡ, không biết từ đâu lấy ra một quyển sách nhỏ.

Nó hai tay cẩn thận từng li từng tí nâng quyển sách tới trước mặt Đàm Hướng Nhân.

“Công tử xin ngươi dạy ta học chữ ?”

“Ngươi thật nghĩ muốn học chữ ?” Đàm Hướng Nhân ngạc nhiên hỏi.

Lấy đầu óc thông minh của Đàm Hướng Nhân làm sao không đoán ra được, con bạch hồ ly này muốn trộm tiền của hắn, hẳn là muốn dùng số tiền đó để học chữ.

Bạch hồ ly nhu thuận gật đầu, đôi mắt chờ đợi nhìn hắn.

Đàm Hướng Nhân thở dài, con bạch hồ ly này thật ngây thơ, nó làm sao biết được, coi như nó có tiền, nó cũng không có cách nào học được chữ.

Bởi vì nó là yêu tộc, mà con người không thể nào dạy chữ cho yêu tộc, ngược lại sẽ còn truy giết nó.

“Thánh nhân có nói qua, giáo dục không phân biệt dị loại, ngươi đã nghĩ muốn học chữ, ta có thể dạy cho ngươi, có điều ngươi phải thành thật học tập” Đàm Hướng Nhân nhận lấy quyển sách trong tay bạch hồ ly, nhẹ nhàng nói.

Bạch hồ ly nhảy cẫng lên hoan hô, cái đuôi lung la lung lay.

Đàm Hướng Nhân nhìn chằm chằm cái đuôi nàng, cảm giác rất muốn nắm một lần nữa.

“Công tử, ta tên Hồ Tiên Nhi, về sau mong công tử dạy bảo”

Bạch hồ ly hô lên.

“Ta họ Đàm, tự Hướng Nhân” Đàm Hướng Nhân bị bạch hồ ly chọc cười, nói.

Có Hồ Tiên Nhi hỗ trợ, buổi câu cá thuận lợi hơn nhiều, chỉ trong chốc lát, trong rổ đã chất đầy cá.

“Công tử, ngươi bao nhiêu tuổi nha ?” Hồ Tiên Nhi ngồi trên vai Đàm Hướng Nhân hỏi.

“Còn hai tháng nữa là mười ba” Đàm Hướng Nhân nói, vừa thu xếp cần câu trở về nhà.

“Thế là công tử so ta nhiều hơn hai tuổi” Hồ Tiên Nhi nói.

“Ta thấy ngươi có thể điều khiển yêu phong? Là tự bản thân tu luyện ra a ?” Đàm Hướng Nhân dò hỏi.

“Công tử ngươi nói đùa, ta đến chữ còn không biết, sao có thể tự tiện tu luyện, cái này là thiên phú trời sinh của tộc hồ ly chúng ta” Trong lúc nói, Hồ Tiên Nhi trong miệng phun ra một ngụm yêu phong.

“Thật đáng hâm mộ” Đàm Hướng Nhân cực kỳ hâm mộ nói.

“Công tử ngươi nói đùa, thiên phú trời sinh của chúng ta là cố định, nhưng nhân tộc lại có thể tu luyện ra thần thông, thần thông học liền học, còn không phải hơn xa chúng ta” Hồ Tiên Nhi lắc lắc đuôi nói.

Đàm Hướng Nhân nhận thấy nàng nói cũng không sai, yêu tộc có lợi thế trời sinh, nhưng càng về sau, đó lại biến thành điểm thiệt thòi so với nhân tộc.

Thiên phú trời sinh của yêu tộc không thể thay đổi, mà lại yêu tộc không học được thần thông của nhân tộc, yêu tộc chỉ có thể nâng cao uy lực thiên phú trời sinh mà thôi.

So với thần thông, thiên phú của yêu tộc lộ ra thủ đoạn đơn sơ dễ đoán.

…...

Trở về nhà, Đàm Hướng Nhân ghé sang Ngọc phu nhân, đưa cho nàng một rổ cá tươi, chỉ chừa lại cho bản thân cùng Hồ Tiên Nhi ba con cá trong số đó.

Đàm Hướng Nhân ăn hai con, Hồ Tiên Nhi ăn một con.

Đàm Hướng Nhân khoanh chân ngồi, trên đùi còn đặt lấy Lạc Thư, chỉ thấy tinh thần từng đợt sảng khoái.

Trước khi bước vào cửa hạm chiêm tinh sư, cần có một giai đoạn mà tất cả người tu hành đều phải trải qua.

Đó là đúc đạo cơ.

Hay còn gọi trúc cơ cảnh.

Hệ thống chiêm tinh sư, trong người có tổng cộng 360 tinh điểm, thắp sáng càng nhiều tinh điểm, tiềm lực càng lớn.

Hệ thống võ giả, trong người có tổng cộng 360 huyệt vị, đả thông càng nhiều huyệt vị, tiềm lực càng lớn.

Chiêm tinh sư cần dùng tinh thần chi lực thắp sáng tinh điểm, võ giả cần thiên địa linh khí khai phá huyệt vị.

Thông thường chỉ cần khai phá được 20 tinh điểm trở lên hoặc 20 huyệt vị là có thể tấn thăng trở thành chiêm tinh sư hoặc võ giả, nhưng như thế tiềm lực sẽ chỉ ở mức thấp nhất, khó lòng tấn thăng cấp độ tiếp theo.

Con cháu hàn môn đợi mười ba tuổi mới bắt đầu tiến hành trúc cơ là vì bọn hắn không có kinh thư dẫn đường, bất quá Đàm Hướng Nhân đã có Lạc Thư, có thể sớm trước hai tháng tiến hành trúc cơ.

Có lẽ giống như Đàm Hướng Nhân, con cháu đại tộc đã sớm bắt đầu trúc cơ, trúc cơ càng sớm, lợi thế càng lớn.

Đợi ngươi hoàn thành trúc cơ, cùng một độ tuổi, người ta đã chiêm tinh sư cấp hai, ngươi còn so cái gì a?

Chỉ bằng tài nguyên hạn chế, con cháu hàn môn khó lòng vượt qua con cháu đại tộc.

Đàm Hướng Nhân lấy đan điền làm trung tâm vũ trụ, ở giữa rốn làm vị trí sao Bắc Thần.

Đạo tâm thông suốt không một tạp niệm, tinh thần chi lực từng bước thắp sáng sao Bắc Thần.

Bắc Thần là ngôi sao ẩn chứa mười hai tinh điểm, cần chính xác định vị vị trí tinh điểm, nếu không dễ xảy ra sai lầm.

Có đạo tâm thông suốt, tinh thần lực so thường nhân mạnh gấp năm, gấp mười lần, Đàm Hướng Nhân dễ dàng định vị tinh chuẩn vị trí tinh điểm.

Đã có vị trí chính xác, các tinh điểm dễ dàng được thắp sáng.

Một tinh điểm, hai tinh điểm, sáu tinh điểm, mười hai tinh điểm.

Không bao lâu, mười hai tinh điểm toàn bộ được thắp sáng, khi toàn bộ mười hai tinh điểm thành công thắp sáng, các tinh điểm bỗng nhiên nối liền nhau, hóa thành một ngôi sao lớn, đó là sao Bắc Thần.

Sao Bắc Thần thắp sáng, giữa đan điền tuôn ra một luồng khí lạnh, Đàm Hướng Nhân dồn nén khí lạnh vào ngón tay.

Chỉ thấy ngón tay hắn bị bao phủ bởi một luồng khói trắng, vô cùng lạnh lẽo.

“So với ta nghĩ, dễ dàng hơn nhiều” Đàm Hướng Nhân mỉm cười.

Có được Lạc Thư, lợi thế của hắn ở giai đoạn trúc cơ sẽ so với người khác hơn một đường, từ đó từng bước từng bước chiếm lấy lợi thế, Đàm Hướng Nhân không tin, hàn môn sẽ mãi thua hào môn.

Lạc Thư là chí cao kinh thư dẫn đường, cũng là vì nó có thể cho người tu hành thắp sáng toàn bộ 360 tinh điểm.

Chỉ cần thiên phú đủ.

Đối với thiên phú bản thân, Đàm Hướng Nhân tự tin, bởi vì hắn là người có đạo tâm thông suốt.

Trời đất sụp đổ, không khiến hắn chùn bước.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.