Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 41: Cuộc họp mặt của những người bạn cùng lớp ( 3 )

Phiên bản Dịch · 2757 chữ

Chương 41: Cuộc họp mặt của những người bạn cùng lớp ( 3 )

Hành động bất ngờ khiến mọi người bàng hoàng.

Thường Mạo hết hồn:

- Phi Tử, cậu làm cái gì thế? Còn không mau buông tay ra?

Nói rồi anh vội bước tới kéo Nguyên Thần Phi ra, thế nhưng vào lúc đó anh đột nhiên nhận ra mình không xê dịch nổi đối phương. Thường Mạo vốn là một kỵ sĩ, hẳn là không kéo được một huấn luyện viên động vật?

Nguyên Thần Phi bình tĩnh như thường lạnh lùng nhìn Vệ Lâm:

- Cậu không nên hỏi tôi làm gì mà nên hỏi cậu bạn này làm gì mới phải?

What the hell?

Mọi người chẳng hiểu mô tê gì chỉ đứng ngây ra nhìn.

Vệ Lâm bị Nguyên Thần Phi khoá cứng ở dưới liền nói:

- Đcmm, Nguyên Thần Phi ta có gây với ngươi chưa mà ngươi đối xử với ta như vậy hả?

- Ngươi nói lại một câu xem, ngươi không gây với ta hả?

Nguyên Thần Phi dùng lực tay ấn mạnh xuống khiến Vệ Lâm kêu lên thảm thiết.

Lúc này mọi người mới thấy không ổn liền sấn tới hỏi:

- Rốt cục là có chuyện gì thế?

Nguyên Thần Phi thở hắt đầy khinh bỉ:

- Thằng nhãi này trộm tiền của tôi.

Trộm tiền?

Cả lũ xém ngất.

Wtf? Chuyện gì vậy?

Họp lớp mà lại mọc đâu ra một tên ăn cắp vặt?

Thường Mạo nhíu chặt hàng lông mày nói:

- Phi Tử chắc cậu hiểu lầm gì rồi? Vệ Lâm hiện giờ sống dư giả lắm chứ không đến mức ăn trộm tiền của cậu đâu.

- Cậu ta mà thó Nhân dân tệ tôi cũng chẳng kì kèo làm gì... nhưng cậu ta trộm Bạch Tinh của tôi.

Hẳn là trộm viên năng lượng pha lê?

Mọi người lại được một phen bàng hoàng.

Thường Mạo cũng đần thối ra một lúc:

- Bạch Tinh không phải là có thể đặt trong dấu ấn hệ thống sao? Làm gì có chuyên bị trộm... cậu ta là đạo tặc ư?

Trong bốn nhánh của sát thủ, có một nghề gọi là đạo tặc. Rất giỏi sử dụng một số phương tiện lựa tay găp mắm tấn công kẻ thù và có khả năng đánh cắp siêu việt. Loại trộm này để chỉ hành vi trộm cắp có hệ thống, toàn chọn "tiền năng lượng" để hành xử, thông thường mỗi khi ra tay sẽ lấy được khoảng năm phần trăm tiền của mục tiêu, vì số lượng không lớn, đồng tiền lại được đặt trong hệ thống, nên miễn là không chú ý thì thường không phải ai cũng phát giác ra kịp thời. Tỷ lệ thành công của vụ trộm không cao lắm, chỉ có một phần trăm xác suất thành công mỗi cấp, mức đầy đủ là hai mươi phần trăm. Vệ Lâm là một tên trộm. Lúc anh ta tiếp xúc với Thường Mạo và Nguyên Thần Phi liền thuận tay chạm vào họ. Như vậy, đây là cách luyện tập kỹ năng ăn cắp mà anh ta cho là có hiệu quả. Dù sao thì điểm kỹ năng cũng rất khó kiếm nên luyện tập nhiều lần cũng gia tăng được mức độ thành thạo. Nhưng không ngờ cơ hội thành công một phần trăm mỏng manh đã bị bại lộ trắng trợn khi gặp Nguyên Thần Phi.

Vốn chuyện cũng không có gì to tát, miễn là anh ta chịu giao lại đồ ngay sau đó, nhưng Vệ Lâm lại cứng đầu cứng cổ thó được Bạch Tinh không nỡ trả lại. Nguyên Thần Phi vốn không mang nhiều Bạch Tinh bên người, hầu hết tiền của anh đều đặt ở sàn giao dịch để mua Huyết Hồn. Tuy nói không nhiều nhưng cũng phải trên một vạn, Vệ Lâm chỉ cần trộm thành công là đi đứt của anh hơn năm trăm bạch tinh. Hơn năm trăm Bạch Tinh này đối với một số chuyên gia cấp thấp, cũng phải mất nhiều thời gian mới giành dụm được. Nếu đổi thành tiền Nhân dân tệ cũng phải hơn mười vạn chứ ít gì. Kể cả có bị mất giá trị thì nhận thức và thói quen vẫn còn đó, có ai không xót xa chứ. Do đó ngay lúc đó Vệ Lâm mới không nỡ trả lại.

Nhưng như thế khiến Nguyên Thần Phi không vui tẹo nào. Hơn năm trăm Bạch Tinh là chuyện nhỏ, tuy nhiên đối phương coi mình ngốc thì không được. Nguyên Thần Phi đã cảnh cáo trước cậu ta rồi, cũng như cho đối phương cơ hội mà không chịu nắm bắt thì đừng trách anh vô tình. Do vậy Nguyên Thần Phi mới đạp kẻ không biết thức thời kia xuống đất. Tên nhóc này chân tay vốn hay táy máy từ hồi còn đi học, Nguyên Thần Phi vốn chẳng ưa gì cậu ta, không ngờ giờ đây đã trở thành người có Nghề rồi mà cũng vẫn tiếp tục chứng nào tật nấy. Chọn nghề trộm cắp anh cũng chẳng kì kèo với hắn, nhưng lại ra tay với bạn bè thì “cậu có nhẫn nhịn thím” cũng chỉ có mức độ thôi.

Vừa nghe thấy Vệ Lâm là kẻ trộm mọi người liền hiểu ra sụ tình bèn nửa đùa nửa mắng:

- Cái đệch, cậu cũng tồi quá đấy, động chạm đến cái "ấy ấy" của cậu người ta chưa?

Vệ Lâm ngượng chín người cười cười:

- Tôi chỉ đùa với cậu ta thôi, nào ngờ Phi Tử lại coi là thât.

- Tôi cũng chỉ đùa với cậu thôi, thế nào? Chiêu võ thủ bào suất (1) của tôi không tệ chứ? Kỹ năng nằm ngoài hệ thống, cấp không, nhưng lại rất hiệu quả.

- Rất tuyệt, rất tuyệt, Phi Tử học của tôi đấy, vùa học đã áp dụng ngay.

Hắc Tử vội chạy tới làm hoà.

Vệ Lâm bất đắc dĩ trả lại tiền cho Nguyên Thần Phi sau đó còn nói một câu:

- Ngươi được lắm, rảnh rỗi nhớ trông nom ví tiền của mình cho kỹ.

Nguyên Thần Phi không thèm quan tâm đến anh ta. Anh có thể phát hiện ra mà không phải chăm chăm chú ý đến ví tiền của mình, lý do là vì Vệ Lâm ra tay quá đoảng, dễ lộ dấu vết. Đây là điểm lộ liễu của năng này khi chưa toàn diện, không tránh được, cũng là lỗ hổng mà đạo tặc bỏ sót, bằng không dễ bị mất cắp như vậy thì ai nấy đều phát điên lên mất.

Đánh cắp là một kỹ năng đòi hỏi sự khéo léo. Dấu vết của hành vi trộm cắp không thể bị xoá dễ dàng, nhưng có thể tìm cách che đậy nó, trong đó người bị ăn cắp có thể nghĩ cách phòng ngừa và lật tẩy chiêu trò của đối phương. Do đó nghiêm túc mà nói, đây cũng như kiểu chiến trường vậy, trộm cắp có thành công hay không không chỉ dựa vào tỉ lệ thành công của bản thân đồng thời cũng nêu cao ý thức phòng tránh của mục tiêu. Còn về bây giờ thì tạm thời bỏ qua, mọi người đều vẫn là tay mơ, Nguyên Thần Phi cũng vì bị trộm nên mới xác nhận được. Trong cuộc chiến thật sự bị người ta thó mất tiền cũng chẳng có cách nào để xong việc đuổi theo chất vấn.

Đợi Vệ Lâm vào trong Lão Quan mới cười nói:

- Cậu thật là, ra tay quyết đoàn thế, cậu chẳng phải là bác sĩ tâm lý sao? Bạo lực quá đấy.

Nguyên Thần Phi khinh bỉ lườm anh ta một cái:

- Đây là một sự hiểu lầm. Ai nói rằng một bác sĩ tâm lý không thể bạo lực? Tổi chi xem xét vấn đề tâm lý của người khác chứ không phải của bản thân ... Ồ, không, đây không phải là vấn đề tâm lý, tôi chỉ không thích tên nhãi đó, không có hứng thú quan tâm đến cậu ta. Vả lại, nghề nghiệp hiện tại của tôi không phải là một bác sĩ tâm lý mà mà một huấn luyện viên động vật, là một huấn luyện động vật bạo lực, cậu có hiểu không?

- Do đó anh mới coi bạn học của mình thành thú dữ mà dạy dỗ sao?

Một giọng nói khác vang lên từ đâu đó.

Nguyên Thần Phi cùng lão Quan mắt sáng bừng lên đồng thanh gọi:

- Hạ Ngưng!

Một mỹ nhân vóc dáng cao ráo thanh thoát đang bước tới. Cô có một đôi chân dài miên man nuột nà, cao khoảng một mét bảy hai. So với chiều cao trung bình của phụ nữ thì chiều cao này thực sự nổi bần bật giữa đám đông. Cơ thể đẹp cùng khí chất ngút trời, điểm thêm một mái tóc dài cột cao với vài lọn mai gợn trước trán tinh tế, mặc trên mình bộ đồng phục công chức, từ đầu đến chân không chê vào đâu được, cô gái này dễ gây thiện cảm với người đối diện, tạo cho người ta một ấn tượng mình là người thông minh và có năng lực. Thêm khuôn mặt xinh xắn và khí chất hơn người, quả là phù hợp với hình tượng của một nữ thần trong lòng biết bao người.

Thường Mạo thấy người đẹp tới liền dang rộng tay nghênh đón:

- Hạ Ngưng, cậu cuối cùng cũng tới rồi.

Cái tư thế này có vẻ muốn ôm một cái mới chịu.

Hạ Ngưng lùi về sau một bước rồi đưa tay ra đằng trước nói:

- Lão Thường, lâu rồi không gặp.

Lão Thường ôm hụt mỹ nhân chỉ đành bất đắc dĩ thu tay lại bắt tay Hạ Ngưng:

- Bạn bè cũ làm gì mà như người không quen biết thế.

- Được, nếu đã vậy thì kế tới tôi sẽ không ngại nữa.

Hạ Ngưng nói rồi bước tới chỗ Nguyên Thần Phi đồng thời dang hai tay ra. Nguyên Thần Phi cười tươi rói tiến tới và ôm chầm lấy Hạ Ngưng, hôn má cô, hai người gần tới nỗi chỉ thiếu bước hôn môi.

- Ôi!

Thường Mạo thở dài.

Hạ Ngưng lại bước sang ôm lão Quan một cái. Chỉ bỏ qua mỗi Thường Mạo.

- Mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, bao năm trôi qua rồi mà vẫn đẹp như xưa.

Hắc Tử không nhịn nổi mà phải khen một câu.

Nói rồi anh ta liếc xéo Nguyên Thần Phi:

- Tôi không hiểu nổi sao năm đó cậu bỏ qua được cô gái này.

Hạ Ngưng là bạn gái của Nguyên Thần Phi.

Không, là bạn gái cũ.

Hồi đại học hai người này đã từng là cặp đôi hoàn hảo trong mắt rất nhiều người. Nhưng sau khi Nguyên Thần Phi theo học đại học Stanford thì tất cả những điều tốt đẹp này cũng kết thúc.

Không có lời hứa, cũng không có kỳ vọng. chỉ có tình yêu nồng cháy và điên loạn trước ngày biệt ly, quấn quít không rời, để rồi cuối cùng ra đi trong thanh thản. Rất nhiều người từ đó cứ nghĩ rằng Nguyên Thần Phi phụ bạc Hạ Ngưng đồng thời chỉ trích anh rất nhiều. Lão Quan, Hắc Tử và cả Thường Mạo đều trồng cây si với nữ thần năm đó, cũng vì chuyện Nguyên Thần Phi bỏ rơi Hạ Ngưng mà có thành kiến nặng nề với anh, lão Quan thậm chí còn suốt một thời gian dài không tha thứ cho Nguyên Thần Phi. Thú vị ở chỗ người người không chịu tha thứ cho anh duy chỉ có Hạ ngưng dường như chưa từng để tâm tới chuyện này.

Khi Nguyên Thần Phi về nước và mọi người tụ họp, Hạ Ngưng là người chủ động hỏi xem ai có số liên lạc với Phi Tử, cô nhớ và muốn gặp anh.

Chỉ có vậy.

Sau khi mọi người gặp mặt vẫn cười nói vui vẻ như trước, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nghe thấy Hắc tử khen người yêu cũ Nguyên Thần Phi cũng chỉ biết mỉm cười.

Nữ thần vẫn là nữ thần, Hạ Ngưng vừa tời ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số bạn cùng lớp. Ai cũng nhao nhao tới hỏi han. Phản ứng của Hạ Ngưng vẫn luôn chín chắn và trưởng thành, cô luôn giữ một khoảng cách nhất định với người khác giới. Có thể thấy rằng trong những năm này, cô đã gia nhập và quen với giới thượng lưu, đồng thời tôi luyện cho mình một bản lĩnh xã giao tuyệt vời.

Có thể dễ dàng nhận thấy sự cách biệt giữa hai người ngày càng lớn. Mặc dù Nguyên Thần Phi hiện tại sống rất tốt nhưng để so với Hạ Ngưng thì còn kém xa. Chỉ có anh mới biết gia cảnh Hạ Ngưng mạnh hơn Thường Mạo rất nhiều.

Tuy nhiên chuyện đã qua thì cũng đã qua rồi, anh không muốn lưu luyến vương vấn chuyện xưa nữa.

Đang trôi dạt cùng dòng suy nghĩ thì sau lưng bỗng lại vang lên âm thanh quen thuộc:

- Ôi chao Tiền Phán Tử (2), cuối cùng cũng lại được gặp cậu.

Nói rồi Thường Mạo nhanh nhẹn bước tới định ôm chầm lấy cậu bạn.

Tiền Phán Tử tên thật là Tiền Giang, nghe tên biết người, tài phúc cuồn cuộn như sông.

Thường Mạo mặc dù có tiền những không bì được với Tiền Giang, Bởi vì tiền ở nhà anh ta là tiền chìm, không được minh bạch, càng không được truyền ra ngoài. Của cải của nhà họ Tiền ngươc lại có thể để nhiều người biết đến không sao, bởi vì ba anh ta là một doanh nhân địa phương nổi tiếng và số tiền ông ấy kiếm được là hợp pháp. Nhưng tiền tiêu thụ ra ngoài lại có rất nhiều khoản chi bất chính.

Tuy nhiên, với thời đại mới không ai quan tâm đến có hợp phát hay không. Trật tự đã được duy trì bởi quán tính và đạo đức, không phải luật pháp.

Tiền Giang tuy là một cậu ấm ngậm thìa vàng nhưng chỉ có quan hệ nhàng nhàng với Thường Mạo. Không biết tại sao Tiền Phán Tử không ưa nổi Thường Mạo, trong số những người cậu mập này ghét nhất chắc Thường Mạo đứng đầu bảng.

Chẳng có lý do, cũng không có thù oán, chỉ đơn giản là tính cách đối nhau chan chát. Ai cũng có một vài người nhìn mãi không thích và không thể ưa nổi người ta. Thường Mạo biết ăn biết nói, lại biết cách sống, tuy nhiên Tiền Giang không thích cậu ta một chút nào. Tiền Giang đã từng có lần nhận xét con người Thường Mạo quá giả tạo, chơi với cậu ta có ngày bị bán đi như chơi. So với cậu ấm hoà đồng Thường Mạo, anh ta lại muốn kết giao với những cậu ấm kiêu ngạo chơi trội khác.

Chính xác, đấy là lý do của Tiền Giang.

Thực chất chẳng cần lý do gì cả ngoài việc khắc tính. Tính cách không phù hợp thì cũng bó tay.

Nhân vật này vô cùng quan trọng nên Thường Mạo cố sống cố chết để lôi kéo anh ta bằng được, cho dù cố đấm ăn xôi, quỳ gối kéo tay cũng chịu!

Cũng chính vì lẽ đó mà cái ý định ôm chầm lấy Tiền mập bị tiêu biến ngay tức khắc.

Tiền Phàn Tử né cái ôm của cậu ta như tránh tà, thậm chí còn khẳng nể mặt bắt tay xã giao lấy một cái, lạnh lùng đáp:

- Lão Thường lập nhóm sao thiếu phần tôi được? Không nể mặt cậu thì tôi cũng phải nể mặt lão Nguyên mà tới.

Nói rồi nhìn sang phía Nguyên thần Phi.

Anh ta và Nguyên Thần Phi là bạn chí cốt!

Hạ Ngưng và Tiền Giang chính là hai nhân vật mà Thường Mạo hy vọng Nguyên Thần Phi giúp anh ta thuyết phục họ và cũng chỉ có Nguyên Thần Phi mới đủ tư cách để thuyết phục họ mà thôi.

(1) Dùng tay vật ngã đối phương. (ND)

(2) Nhân vật họ Tiền, thân hình béo tốt nên có biệt danh là "Phán Tử" tức là mập. (ND)

Bạn đang đọc Chư Thần Du Hí (Dịch) của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.