Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 40: Cuộc họp mặt của những người bạn cùng lớp ( 2 )

Phiên bản Dịch · 2862 chữ

Chương 40: Cuộc họp mặt của những người bạn cùng lớp ( 2 )

Thường Mạo vốn không có bất kỳ kế hoạch dự phòng nào. Gọi mọi người đến là cùng nhau lập kế hoạch. Nếu có thể tụ tập lại với nhau là chuyện tốt, nếu không thể thì cũng không ép buộc. Sau khi ăn uống no say thì ai về nhà người nấy. Vì Nguyên Thần Phi muốn có một kế hoạch dự phòng nên anh ta dù có nói dối cũng phải chém ra một kế hoạch và chỉ có thể thừa nhận rằng nếu không có duyên đi chung đường thì sau này vẫn có cơ hội hợp tác. Cái Nguyên Thần Phi muốn chính là điều đó.

- Tôi nghĩ hợp tác cũng không tồi đâu. Trong xã hội hiện đại, tất cả chúng ta đều chú ý đến sự hợp tác. Không cần thiết cứ phải ai trên ai. Nếu nói tới lão đại...

Nguyên Thần Phi chỉ lên đỉnh đầu:

- Trên đó mới là lão đại.

Thường Mạo nghe xong liền ngượng chín người.

Hắc Tử thấy cuộc trò chuyện không theo quỹ đạo êm thấm như dự tính vội chen vào:

- Hợp tác cũng ổn đấy, nhưng nói thế nào đi chăng nữa cũng không kết thành được một tập thể vững chãi.

Nguyên Thần Phi mỉm cười rồi nói:

- Tôi biết chứ, thế nên tôi không phản đối những người khác gia nhập vào đội của lão Thường.

Thường Mạo ngẩn người:

- Ý của cậu là...

Nguyên Thần Phi nói đầy ý vị:

- Lão Thường này, tôi biết tỏng con người cậu. Mặc dù chúng ta có một vài khác biệt về tính cách, tôi có thể không hẳn đồng ý với một số giá trị quan của cậu, nhưng nhìn chung, tôi thấy cậu là người tốt. Nếu có trách thì phải trách con người của tôi mang tính cách hơi hoang dã và không thích bị người khác quản, nhưng thực chất tôi không phản đối cậu làm chủ đội hình đâu.

Nghe thấy vậy cả bọn đều ngẩn người ra, nhất là lão Quan ngạc nhiên ra mặt nhìn Nguyên Thần Phi.

Nguyên Thần Phi gật đầu tiếp tục nói:

- Phải, tôi không phản đối việc cậu lập đội, chỉ có điều tôi sẽ không tham gia, tuy nhiên chúng ta có thể duy trì mối quan hệ hợp tác. Còn về phía các bạn khác thì tôi ủng hộ cậu lôi kéo mọi người về chung đội, các cậu có thể mở rộng quy mô hơn.

Thường Mạo vui vẻ nói:

- Phi Tử cậu định tự tách mình ra đi đơn lẻ vậy à!

Nguyên Thần Phi thừa nhận:

- Có thể nói như vậy. Thực ra cũng không có gì, chỉ là cảm thấy bản thân có con đường đi riêng nên không thích hợp lập nhóm. Nhưng ngoài điều đấy ra mọi người vẫn có thể là bạn tốt của nhau, có việc cần vẫn có thể hợp tác mà.

Nghe anh nói vậy Thường Mạo liền suy nghĩ một lúc rồi đáp:

- Xem ra cậu đã sớm có ý định riêng. Phải rồi, còn chưa biết ngành nghề và cấp bậc của cậu. Hắc Tử là võ tăng và cũng là cấp năm, còn lão Quan là sát thủ cấp hai.

Nghe thấy Hắc Tử là võ tăng Nguyên Thần Phi không khỏi liếc nhìn anh ta một cái. Nằm mơ anh cũng muốn nhận được kỹ năng võ tăng! Sau đó chuyển sang nhìn lão Quan:

- Sát thủ sao? Hẳn là cậu chọn làm sát thủ.

Sát thủ là một trong bốn nhánh của thích khách, và là kẻ có sức chiến đấu mạnh nhất trong bốn nhánh. Thậm chí có thể cạnh tranh ngang cơ với chiến binh. Lão Quan là một nhà nghiên cứu cao cấp tại một viện nghiên cứu vậy mà lại chọn một nghề nghiệp như vậy. Quả nhiên bản tính vẫn không thay đổi, vẫn giữ nguyên một trái tim hoang dã.

- Cậu còn chưa nói về mình đâu đấy.

Lão Quan trả lời.

- Huấn luyện viên dã thú săn mồi, cấp năm.

Nguyên Thần Phi đáp.

- Ôi vãi!

Cả ba người giật mình hô lên.

Thường Mạo và Hắc Tử lên cấp năm bởi vì trong những ngày qua, Thường Mão đã sử dụng lợi thế của mình để khiến nhiều người phục vụ cho anh. Tuy nhiên Nguyên Thần Phi đơn thân độc mã lại có thể thăng cấp nhanh như vậy không tránh khỏi việc khiến cả lũ kinh ngạc. Họ không biết, đây là kết quả do Nguyên Thần Phi áp chế level, nếu mục đích chỉ là nâng cấp nhanh, thì Nguyên Thần Phi bây giờ lên cấp mười cũng vẫn là ít.

- Cậu bạn cứng phết đấy.

Lão Quan tán dương anh.

- Số đỏ thôi.

Nguyên Thần Phi cười xoà.

- Phải rồi, nếu đã không gia nhập nhóm thì chỗ cậu có bao nhiêu Bạch Tinh vậy? Tôi muốn mua một ít.

Thường Mạo nói.

- Ố?

Nguyên Thần Phi nhìn cậu ta một cái:

- Cậu muốn mua như thế nào?

- Giá thị trường bây giờ là 200:1, tôi sẽ mua của cậu với mức 230:1, ổn không?

Thường Mạo hỏi.

Nguyên Thần Phi cười nói:

- Tôi ra giá 240:1, cậu bán cho tôi ít nhé?

Giá cả đang tăng vọt, và tiền trong thực tế đang ngày càng giảm giá trị. Mức giá mà Thường Mạo đưa ra không phải là thấp, nhưng sự tăng trưởng của Bạch Tinh so với đồng tiền hiện tại cũng giống như mức tăng giá của Huyết Hồn, mỗi ngày một mức giá khác nhau. Do đó, Nguyên Thần Phi sẽ không bán Bạch Tinh mà chỉ mua Bạch Tinh về. Có điều trước kia quá bận hơn nữa mọi người cũng chưa có nhiều Bạch Tinh nên Nguyên Thần Phi chưa làm chuyện này vội. Nhưng giờ thì ổn rồi.

Nghe bạn học nói vậy Thường Mạo sắc mặt khó coi đáp:

- Huynh đệ à, cậu đang khoe của với tôi đấy à?

Nguyên Thần Phi cười đáp:

- Cậu có từng nghe qua một câu như này chưa? Phụ nữ tìm đàn ông không quan trọng người đó giàu có hay nghèo nàn, quan trọng là anh ta có chịu bỏ tiền ra tiêu cho cô gái hay không. Cậu mua Bạch Tinh cũng rất có lý, còn tôi chẳng có nhiều tiền bằng cậu câu người anh em ạ, nhưng quan trong là tôi chịu chi.

- Cậu định chi bao nhiêu?

Nguyên Thần Phi đáp:

- Trong tay tôi hiện giờ có một ngôi nhà, khu vực ngoại ô có một trang trại và dự định sẽ đổi hết sang Bạch Tinh.

Thường Mạo giật giât cơ mặt lúc lâu sau mới hoàn hồn:

- Trong bữa tiệc tối, tôi sẽ thông báo về chuyện lập nhóm nhân tiện mua một ít Bạch Tinh.

Nguyên Thần Phi hiểu ý anh ta:

- Cậu muốn làm một cuộc buôn bán độc quyền? Tôi không được phép tham gia?

- Nhóm là do tôi thành lập, cậu cướp miếng ăn trên đất của tôi có hợp lý không?

- Vậy điều đó có nghĩa là cậu không cần sự hỗ trợ của tôi? Tôi không quan tâm, cùng lắm thì bữa cơm này tôi không ăn nữa và thậm chí có thể rời đi ngay bây giờ, làm gì có chuyện không được phép mua? Tôi mua Bạch Tinh cũng phải chịu sự hạn chế của cậu sao? Ăn bữa cơm thôi mà cậu cũng phân địa bàn rạch ròi như vậy à?

Nguyên Thần Phi đáp.

Hai người ai cũng đều nóng tính nhìn nhau toé lửa chẳng ai chịu nhường ai.

- Ôi ôi, làm gì thế, đều là bạn bè cũ tranh giành làm gì?

Hắc Tử vội vàng hoà giải:

- Phi Tử cậu cũng thật là, làm gì mà căng thẳng thế? Hôm nay là ngày vui của lão Thường, để cậu ta làm chủ, hôm khác đến lượt cậu làm đạo diễn là được mà? Đến lúc ấy cậu chơi kiểu gì cũng chiều.

- Đợi lão Thường làm xong vụ này thì các cậu muốn chơi kiểu gì cũng được.

Nguyên Thần Phi cười nhạt:

- Không muốn tôi tham gia thì đừng gọi tôi tới. Đã tìm người ta tới thì chí ít cũng nên tôn trọng ý kiến của đối phương. Thế mới gọi là hợp tác! Lão Thường à, cậu làm ăn kinh doanh lâu như thế rất giỏi quản lý, nhưng xem ra lại kém khoản hợp tác đấy!

Lão Quan ở bên cạnh nói:

- Thôi xin, tôi thấy chuyện này giải quyết như vậy đi. Nếu đã muốn mua thì nên định một cái giá rồi đặt một mức thích hợp. Phi Tử, dù nói thế nào thì đây cũng là công sức của lão Thường nên để cậu ta chiếm thế thượng phong. Phân ba bảy, cậu ba còn lão Thường bảy, chịu không?

- Tôi đồng ý.

Nguyên Thần Phi biết lão Quan muốn giúp mình liền cười rồi gật đầu. Dù sao thì cũng chẳng giàu có bằng Thường Mạo, ăn ba phần cũng đủ no căng rồi.

Thường Mạo ngẫm nghĩ rồi gật gù:

- Chấp nhận, nhưng phía các bạn khác thì cậu phải giúp tôi nói vài câu, dù sao cậu cũng là bác sĩ tâm lý, đây là thế mạnh của cậu. Hơn nữa quan hệ của cậu và hai người kia cũng không tệ,,, tôi cần cậu thuyết phục họ về với đội của tôi.

Nguyên Thần Phi biết rõ anh ta nhắc "hai người kia" là ai liền kinh ngạc hỏi:

- Bọn họ cũng chuyển chức rồi à?

- Ừm, sống tốt lắm, cụ thể cậu gặp rồi sẽ biết.

Nguyên Thần Phi gật đầu đáp:

- Được, tôi đã nói trước đó là ủng hộ cậu thành lập nhóm, đương nhiên sẽ giúp một tay.

Nguyên Thần Phi nói thực lòng, tuy Thường Mạo là người thông mình và có dã tâm nhưng có ai không có dã tâm chứ? Chủ yếu là Thường Mạo có năng lực và có chí hướng. Hợp các bạn học lại cùng một nhóm đối với Nguyên Thần Phi cũng có lợi. Lập nhóm nói thì dễ chứ khi thực thi khó tránh khỏi phát sinh ra nhiều việc rắc rối. Phiền nhất là khâu quản lý, ngày nào cũng có dăm ba chuyện xảy ra cho cậu ta tha hồ mà đau đầu xử lý. Mọi người đều có ý tưởng riêng của mình, mỗi người đều có tính cách riêng của họ và ai cũng đều có nhu cầu riêng của mình. Người với người nảy sinh nhiều mâu thuẫn, rồi quan hệ lợi ích chồng chéo lên nhau.... Chưa kể đến nhóm trong trò chơi Chức Thần còn liên quan đến sự sống và cái chết, làm thế nào để dùng quân, làm thế nào để mọi người đoàn kết với nhau, đều là những vấn đề hết sức phức tạp và rắc rối. Giải quyết không ổn thoả các thành viên trong nhóm sẽ phông phục ngay. Cái chuyện lập đội rồi giao cho kẻ dưới quản lý còn bản thân thì nhàn hạ... chỉ là nói láo thôi!

Các công ty hiện đại, đặc biệt là các công ty mới thành lập, dám làm cũng chưa chắc đã thành công, chứ đừng nói đến phát triển trong kỷ nguyên mới có liên quan tới tính mạng con người. Chỉ cần có ý nghĩ đó thì đích thị sẽ là kẻ thua cuộc!

Nguyên Thần Phi không có thời gian cũng không có sức lực để chăm sóc một đoàn đội, nhưng trong tương lai vẫn luôn cần có một nhóm. Nguyên Thần Phi giúp Thường Mạo làm chuyện này tương đương với việc tự mình sẽ có một nhóm trong tương lai. Mặc dù nhóm không phải là của riêng anh, miễn là sẵn sàng trả giá và hợp tác, thì không có gì là không thể. Cái anh cần chỉ là hợp tác không hơn, do đó mới đồng ý giúp Thường Mạo. Còn về chuyện không vui ban nãy cũng không ảnh hưởng gì. Làm ăn kinh doanh làm gì có chuyện không xảy ra tranh chấp? Không biết tranh với người khác thì cũng không làm ăn buôn bán được. Dù sao cũng là bạn bè với nhau, nhưng không phải là giao tình sinh tử, cần tranh giành thì vẫn phải tranh giành, lúc nên uống rượu thì vẫn nên uống rượu, khi cần lời hay ý đẹp thì vẫn nên nói cho lọt tai dễ nghe. Nguyên Thần Phi hiểu rõ những đạo lý này hơn ai hết.

Anh không bao giờ quá kỳ vọng vào bạn bè, như vậy mới không khiến cho bản thân mình bị hụt hẫng quá nhiều.

Về chuyện lập nhóm cũng vậy. Anh không hy vọng đội này sẽ giúp mình miễn phí trong tương lai. Miễn là đội nói chung đáng tin cậy, tình bạn không tệ. Khi cần kíp đừng để xảy ra chuyện xách đầu lợn mà không tìm được chùa là được.

Nhu cầu ít đi thì những chuyện không vui cũng tự khắc theo đó mà giảm xuống.

Đêm sắp buông xuống và các sinh viên lần lượt đến. Thường Mạo đích thân đứng ở cửa khách sạn nghênh tiếp hết sức ân cần và chu đáo. Hơn mười mấy người chẳng trách anh ta cẩn trọng đến vậy, không được đắc tội dù chỉ là một người. Trăm hay không bằng tay quen, quả thực Thường Mạo là người có thế mạnh về quản lý và giao tiếp. Chỉ tiếc anh ta vẫn đắm chìm vào tư tưởng của thế giới cũ, cứ nghĩ rằng quyền lực là vạn năng có thể giải quyết được tất cả.

Tất nhiên, không phải là anh ta không biết tầm quan trọng của sức mạnh trong thời đại mới, chỉ có điều anh ta đã quen với lối mòn suy nghĩ và cách làm việc cũ. Quan trọng nhất là anh ta không biết nhiều như Nguyên Thần Phi. Ở giai đoạn này, mọi người đã dần dần biết về sức mạnh của quái vật, biết rằng những con quái vật trong trò chơi Chức Thần không bao giờ là dễ để đối phó. Giống với trò chơi muối Kim Chi giết hàng loạt quái vật là điều không thể. Ngược lại nếu đụng độ phải quái thú hàng tinh anh hay thủ lĩnh bị chúng đồ sát hàng loạt thì là chuyện có thể xảy ra. Do đó, việc thành lập nhóm ngày càng trở nên phổ biến và tầm quan trọng của đội cũng tăng lên. Thường Mạo cũng vì nhìn thấy tình hình như vậy mà chủ động đoàn kết các bạn lại. Nói cho chính xác thì ý tưởng của cậu ta cũng không tệ.

- Hey, Quang Tử lâu lắm không gặp, dạo này vẫn ổn chứ. Mấy bữa trước vừa gặp Điềm Ni, cô ấy cũng ổn phết... ôi dào ôi đừng để ý nhé, dẫu sao cũng đã là bạn gái cũ rồi, có cơ hội thì gặp lại cũng có mất miếng nào đâu? Tôi giúp cậu liên lạc nhé.

- Lý Kiệt, cậu cuối cùng cũng chịu "trồi" lên, cậu nói xem đã bao lâu chưa chịu xuất hiện rồi, họp lớp bao lần gọi rát cả cổ cũng chẳng chịu tới. Đừng có vờ vờ vịt vịt nhé, hôm nay không phạt cậu uống vài ly không được.

- Lão Vương! Cái thằng chết dẫm này còn dám vác mặt tới cơ đấy? Đại Long tìm cậu mãi mà chẳng thấy. Ôi chao ôi nhìn kỹ thuật của mình đi cậu giờ không cần sợ hắn nữa đâu, chuyển chức làm chiến binh thiện chiến rồi kiểu gì chả đấu lại được tên ấy.

Thường Mạo chào hỏi từng người một không sót một ai, hầu như người bạn nào cũng tiếp chuyện vài câu. Nguyên Thần Phi thì ở bên cạnh giúp cậu một tay nghênh đón khách khứa. Nói gì thì nói đây đều là 402 nên cũng không ai lạ ai.

- Vệ Lâm,,,

Lại là một người nữa tới, Nguyên Thần Phi cùng Thường Mạo cùng nhau gọi, sau một hồi hàn huyên mới mời cậu ta bước vào.

Trong khoảnh khắc Vệ Lâm bước qua Nguyên Thần Phi bỗng mặt anh biến sắc lạnh băng, sau đó tóm lấy tay của Vệ Lâm nói:

- Đều là bạn bè cùng lớp cả, làm như vậy có hay không?

Vệ Lâm ngẩn người rồi cười cười:

- Phi Tử cậu nói gì vậy tôi không hiểu lắm.

Nguyên Thần Phi nhìn thẳng vào cậu ta rồi nói:

- Có thật là không hiểu không?

- Không hiểu thật mà.

Vệ Lâm cười híp mắt.

- Làm sao thế?

Thường Mạo ngạc nhiên hỏi.

Nguyên Thần Phi nhìn như găm vào Vệ Lâm:

- Được, cậu không hiểu thì để tôi giúp cậu hiểu!

Nói rồi anh đột nhiên tóm lấy Vệ Lâm rồi vật mạnh cậu ta ngã nhào xuống đất.

Bạn đang đọc Chư Thần Du Hí (Dịch) của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.