Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

sát khí bí ẩn

Tiểu thuyết gốc · 2880 chữ

Một hồi im lặng giữa hai người...

Những đốm sáng nhảy nhót từ xa đã bắt đầu dần dần hướng về bên này.

"Nhị thúc, ta cũng đâu có bị điếc... Nhắc lại làm gì." Bất Hư thở dài.

'Xác ướp' trên lưng hơi nghiêng ngả.

"Đã vác nặng rồi còn nhả hơi. Đầu bò..."

"Đầu bò hay không thì cứ phải lo chuyện trước mặt đã kìa."

Bịt mặt thở dài.

"Trốn trước cái đã. Họ Khang mà bắt được thì kiểu gì cũng quy luôn cho ta với ngươi là tòng phạm. Mà giờ có lỡ bị tóm lại thì mấy mẻ thuốc ta ngâm mãi ở nhà khéo hỏng mất."

"Trốn kiểu gì đây, một què một còi, lại còn một cái xác, muốn chạy cũng không dễ." Bất Hư hơi khó chịu. "Chạy sao mà nổi."

Bịt mặt cũng hơi luống cuống, tay liên tục vỗ trán.

Bất chật, một thứ gì đó dưới đất lọt vào tầm nhìn của bịt mặt.

"Có cách rồi."

"Có cách?"


"Nhanh lên, đám tốn cơm." Binh trưởng liên tục hò hét.

Nguyên một ngày chạy hồng hộc ở ngoài được chẳng có kết quả, cả đội gần như đã kiệt sức. Tên nào tên đấy rệu rã hết cả, hai bên đầu gối mà theo cảm giác bây giờ bọn hắn đang thấy là sắp lìa luôn khỏi cái ống chân đang lệt bệt dưới đất. Nhưng vì miếng cơm manh áo, nói cho đúng ra thì là 100 lượng bạc, cả lũ vẫn cố sống cố chết, lết đôi chân tàn tạ của mình lao về phía trước. Cũng chẳng trách được, để sổng là cắt lương, thành ra chả tên nào dám đem miệng ăn của cả nhà ra đùa với sếp mình.

"Khả năng cao là sau rặng cây này thôi, cố lên anh em."

"Ừ đúng rồi, cố lên...phù phù... anh em."

"Sau vụ này là giàu sụ rồi...."

"Ặc ặc... cố lên... anh..e... hộc... hộc."

Liên tục động viên cho nhau, đám binh tốt chỉ mong cơn ác mộng này sớm kết thúc.

Khang Trục Nguyệt vẫn nhàn nhã theo sát phía sau. Không hổ là nhất đẳng cao thủ của Yên Vũ di chuyển cường độ cao cả ngày như vậy mà thần sắc vẫn ung dung, binh trưởng nghĩ thầm.

"Đại nhân, ngài nói liệu hắn còn ở xa không?"

"Không đâu." Khang Trục Nguyệt trầm ngâm. "Đã thụ thương hai lần mà còn chạy xa như vậy, ý chí đáng nể đấy, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Thấy là bắt, không chần chừ, nghe rõ chưa?"

"Rõ." Vừa chạy vừa thở, tiếng hô lần này không còn được tiền hô hậu ủng hoành tráng như lần trước...

Bất chợt, Khang Trục Nguyệt đang tiêu du nhún nhún bên cạnh đám lính của mình bỗng ngừng lại.

"Dừng."

Nghe thấy từ này, cả đám nhốn nháo như vừa trúng độc đắc, đứng hết cả lại. Nhiều người trong số đó, sau một thời gian dài bị tra tấn thể lực thì có vẻ cũng bắt đầu không chịu đựng nổi cường độ vận động cao liên tục mà Khang tổng giao cho từ trưa tới bây giờ, bèn ngồi bệt xuống luôn tại chỗ.

"Đại nhân người...." Binh trưởng khó hiểu.

"Suỵt." Khang Trục Nguyệt ra hiệu. "Yên nào."

Hiện đương là ngày hè, mà cũng chưa đến rằm, cho nên ánh trăng khuyết trên đầu tất nhiên không thể đáp ứng nổi yêu cầu về tầm nhìn của binh trưởng. Những gì nằm bên ngoài ánh đuốc bập bùng đang cháy trên tay binh trưởng, dưới con mắt của gã, ngoài phạm vi chiếu sáng của nó đều là một màu tối đen như mực. Nhưng nhãn lực của Khang Trục Nguyệt nào có phàm tục như lũ nhân viên dưới biên chế của mình. Con ngươi của y như điện xẹt, đảo liên tục ở một phương.

Gió bắt đầu nổi lên xào xạc.

"Thiếu Quân."

"Có thuộc hạ." Thì ra tên hắn là Thiếu Quân.

"Tất cả im lặng." Y ra lệnh.

Bầy tốt đang lao nhao, nghe thấy mệnh lệnh của cấp trên lập tức câm như hến.

"Nghe ta phân bố đây."

* * *

"Nhị thúc, thế này có ổn không vậy?" Bất Hư toát mồ hôi hột.

Khi nãy, đám quan quân đã gần như sát vách, hai người chỉ còn cách bất đắc dĩ cố gắng chạy xa ánh lửa ra một chút. Như với thể trạng sợi bún của Bất Hư, mới chỉ vài trăm bước, hai đầu gối của hắn đã tự động hạ lên mặt đất rồi. Trên lưng vẫn là nùi cây to bự, giờ hắn chả còn sức mà đứng lên nổi. Phía bên cạnh, bịt mặt đang nửa ngồi nửa quỳ, vạch vạch vài đường lên áo.

"Được chứ." Bịt mặt chắc chắn. "Bổn tọa ra tay mà còn phải lấn cấn à?"

Lúc này trên tay y đang cầm một lọ sứ to ánh chừng nắm đấm, dốc ra một ít thứ chất lỏng màu xanh rêu, xoa xoa lên tay.

"Kẹo không?" Y dúi vào tay Bất Hư một cục gì đó cam cam, nâu nâu, dẻo như đất nặn.

"Kẹo hả? Ta không thích." Bât Hư lắc đầu.

"Thế muốn ăn kẹo hay ngủ luôn khỏi dậy?" Bịt mặt thở dài. "Lão tặc thiên quả là keo kiệt với trí thông minh của ngươi."

Lúc này, Bất Hư mới nhìn lại phía lọ sứ y vừa dắt lại phía sau lưng.

"Cái đó chẳng phải là phải thuốc mê sao?"

"Không."

"Vậy chứ là cái..." Hắn đột nhiên im bặt, ngoái nhìn cái khúc củi đang còn trên lưng. Một mùi thơm quái dị bắt đầu tràn ngập ra không khí xung quanh.

"Khoan, khoan đã. Nếu thế thì nãy thúc lượm thanh đao gãy lên làm gì? Không phải 'kim thiền thoát xác' hả?"

Khi nãy, lúc bịt mặt nói' đã có cách', y lụm luôn thanh đao đã bị tước làm đôi của Thẩm Thăng từ dưới đất lên, xem xét một hồi. Rồi mang nó đi theo luôn. Thứ đó nãy giờ vẫn được bịt mặt cắp bên nách.

"Thì vẫn là thế chứ sao."

"Vậy còn xài cái thứ chết dẫm này làm gì? Chống đối người thi hành công vụ? Không, không phải. Với cái thứ này thì làm gì có người thi hành công vụ nào trụ nổi, yên giấc ngàn thu là cái chắc."

"Thu thu cái khỉ mốc, ta có nói nó là kịch độc chết người hả. Chỉ là chưa được kiểm chứng thôi."

"..."

Nói đoạn, y đứng thẳng người dậy.

"Xét thấy tình trạng của ngươi bây giờ, ta có dắt bọn hắn đi thì ngươi cũng chỉ có ngồi một chỗ mà thư chứ cũng chẳng làm gì nổi..."

"Cho nên?" Bất Hư hỏi lại

"Cho nên.... Ghi nhớ hai thứ này cho ta." Y đột nhiên trầm giọng.

"Ta chưa từng truyền nó ra ngoài, nếu nói mặt chữ thì tức là cũng chẳng muốn người ngoài học được bí thuật của ta làm gì... Nhưng kể từ ngày ta phải mang theo cái này...." Y gõ lóc cóc lên cái chân gỗ. "... thì cũng chẳng còn cơ hội để mà khiến mấy trò bịp của ta phát dương quang đại. Ấy cũng là một thứ làm bổn tọa phiền lòng...."

"Phiền con khỉ. Từ sáng tới tối cả ngày ru rú trong dược điếm, cười như thằng điên, người như thúc mà phiền ta đi đầu xuống đất." Bất Hư bĩu môi.

"Im, đang cảm thán!" Y quắc mắt.

"Cho nên... ngươi phải ghi nhớ kĩ cho ta."

"Phương pháp luyện linh đan trường sinh bất lão?" Bất Hư sáng rực mắt. "Không chối từ nha."

"Không, là khinh công tâm pháp. Ngươi vẫn phải vác cái xác kia về đến dược điếm cho ta."

"..."

Một hồi im lặng. Bốn bề, gió vẫn thổi xào xạc. Còn lại tuyệt không có thêm tiếng gì khác.

"Á ha ha...." Hắn nằm vật ra đất. "Đã què rồi còn bày đặt khinh công."

'Chát'. Một cước giáng thẳng vào cái đầu đang gật gù sặc sụa.

"Ặc, quá đáng rồi nha. Cú đó đau đấy."

"Năm xưa tranh hùng với thiên hạ đệ nhất thần hành Du Long Hí Thủy, là bổn tọa chứ ai? Chẳng qua là...."

"Nói tóm lại thì nó là cái gì?" Bất Hư gạt phăng. "Vào vấn đề chính."

Rõ ràng là y cực kì chướng mắt với câu vừa rồi của thằng nhóc.

"Thủy Thiên Hình trong Tứ Phương Hỗn Thế: Thủy Thượng Phiêu, Thủy Na Di." Y thì thào. "Tề danh cùng Thiên Lý Di Ảnh Thuấn của Cửu Vân hội, và Du Long Bộ pháp."

* * *

Lúc này, Khang Trục Nguyệt đã tách đàn, Thiếu Quân lẽo đẽo theo sau.

"Nhưng sao lại như vậy?" Y băn khoăn.

"Thẩm Thăng đã như cá nằm trên thớt, cũng chẳng cần ta với ngươi làm gì, đám chạy việc kia tự khắc giải quyết được."

Rõ ràng là Khang Trục Nguyệt chẳng hề để tâm đến vấn đề của Thẩm Thăng nữa.

"Vậy lúc nãy, đại nhân người phát hiện, là phát hiện ra cái gì?"

"Nãy giờ ngươi có cảm thấy điều gì lạ không?" Khang Trục Nguyệt hỏi vặn lại.

"Lạ?" Y nghệt mặt. "Không có."

"Ngẫm cho kĩ."

Xung quanh, gió vẫn đang thì thầm.

"Uhm, có gió, rồi gì nữa?" Y vẫn khó hiểu. "Đại nhân, thuộc hạ tự nhận mình không thông minh cho lắm, đánh đố như này thì..."

"Không trách được ngươi." Y thở dài. "Nơi này có vấn đề."

"Có vấn đề?" Thiếu Quân khó hiểu.

"Phải. Còn có vấn đề như thế nào... Chốc nữa ngươi sẽ rõ." Khang Trục Nguyệt gật gù.

Nói đoạn, y tiếp tục thong thả cất bước.

"Hình như... đại nhân đi sai hướng?"

"Ừm.... Quan sát."

Khang Trục Nguyệt quay người lại, nhìn về phía đám binh tốt vừa theo lệnh của mình, tiếp tục tiến về phía trước. Thiếu Quân nhìn theo.

Sau khi vượt khỏi phạm vi 20 trượng, tính từ chỗ hai người bọn họ đứng, bọn họ bỗng nhiên ngsd lại, ngơ ngác một lúc.

Gió vẫn xào xạc thổi.

Có kẻ bất tri bất giác rùng mình.

Những người khác thì hơi co cụm lại.

Chỉ có vài tên cao to hộ pháp là vẫn đang duy trì tư thế bình thường, nhưng cũng vô thức giơ cao vũ khí lên một chút.

"Bọn họ... hình như hơi quá e ngại Thẩm Thăng tên phản đồ đó thì phải?" Thiếu Quân cảm thấy khó hiểu. "Hắn lúc này đã hết lực, hẳn không còn sức phản kháng đi?"

"Bọn họ không e ngại hắn." Khang Trục Nguyệt đưa tay lên bứt một chiếc lá cây. "Cái bọn hắn dè chừng, là thứ khác."

"Thứ khác?" Thiếu Quân tò mò.

Y vò nát chiếc lá trong tay. "Sát khí."

Khi xòe bàn tay ra, Thiếu Quân có thể để ý thấy, những mảng vụn lá cây trong tay Khang Trục Nguyệt, vậy mà từ từ héo rũ, tốc độ không nhanh, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.

"Thứ đó là sát khí?" Hắn hỏi. "Nhưng sao thuộc hạ không cảm thấy gì cả?"

"Vì ngươi đang đứng bên cạnh ta." Khang Trục Nguyệt cười mỉm.

"Nhất đẳng cao thủ, đa phần đều có cảm giác linh mẫn hơn người thường. Ngay cả là một người bình thường, khi bị người khác theo dõi, ắt trên mình sẽ cảm thấy khó chịu. Thứ này không phải là báo động từ giác quan, mà đến từ sâu thẳm trong tiềm thức của các ngươi."

Y dừng lại, lật tay lấy ra một cây quạt giấy, phe phẩy.

"Ở một cấp độ cao hơn, sát khí chính là ý muốn chém giết của ngươi bị lộ ra ngoài. Cũng giống như ánh mắt của người khác, thứ này cũng sẽ khiến ngươi cảm thấy khó chịu. Chẳng qua là, ngươi cần có một chút tu vi, hoặc kinh nghiệm để phát hiện ra nó thôi."

Thiếu Quân vẫn chuyên chú.

"Mà đa phần hảo thủ hầu như đều có ý chí của riêng mình, ắt sẽ tự động phát hiện và bài xích thứ khó chịu này ra bên ngoài. Theo năng lực tăng lên, thì khả năng phát hiện và bài xích những thứ như vậy cũng mạnh hơn nhiều."

"Cho nên, nãy giờ chúng ta không cảm nhận được thứ này, là do tu vi của đại nhân khá cao, đẩy lui cảm giác đe dọa này ra bên ngoài?" Thiếu Quân hỏi.

"Cho là vậy đi." Y trả lời. "Nhưng lúc này đang có chút rắc rối."

"Rắc rối?" Hắn hỏi lại.

Khang Trục Nguyệt trầm ngâm. "Như ta đã nói, có tu vi, ắt sẽ tự phát hiện và bài xích." Tay phe phẩy quạt đã ngưng lại. "Nhưng ngay cả bọn chúng." Y chỉ quạt về đám binh tốt. "cũng nhận ra là mình đang không ổn. Tức là, thư này không chỉ là sát khí đơn thuần."

"Trời ạ." Thiếu Quân trợn mắt. "Thứ này kinh khủng thế sao? Một tiểu tử như Thẩm Thăng lại che giấu ham muốn giết người mạnh mẽ đén như vậy, cho nên bây giờ mới bộc phát?"

"Ta chưa có nói, cảm giác này do Thẩm Thăng mang lại." Khang Trục Nguyệt xếp quạt lại.

"Như ta quan sát, thứ sát khí này mới bắt đầu trào ra khi chúng ta đặt chân đến nơi này. Thời điểm hiện tại đã tràn ra quá nửa khu vực gần đây rồi. " Thần sắc y bắt đầu nghiêm túc. "Phạm vi rộng mà mật độ vẫn dày đặc như vậy... Chỉ sợ là kẻ tới mang sát nghiệt cực nặng."

* * *

"Nặng đến mức nào?"

"Không biết, nặng là nặng hẳn luôn á." Bất Hư phì phò.

Chưa ngồi nghỉ được bao lâu, hắn bị bịt mặt dựng dậy, thì thầm vào tai vài câu khó hiểu, bắt học thuộc, rồi lại chất cái nùi củi bự chảng lên lưng."

"Cứ xong 64 bước thì đọc hết một vòng tâm pháp. Hiểu chưa?" Bịt mặt thì thầm. "Nặng vì ngươi làm gì đã đi bước nào."

"HIểu rồi." Mồm thì nói vậy, chứ hắn còn chả biết mình có đi nổi mười bước không nữa, chứ đừng nói là xong một vòng chu thiên của tâm pháp vừa thuộc.

"Hiểu rồi thì té đi." Y xua xua tay. "Còn lại để bổn tọa lo."

"Đừng có cố quá đấy. "Bất HƯ bất giacs quay lại nói một câu.

"Hô hô, tên láo toét nhà ngươi mà cũng lo cho ta hả?" Bịt mặt cười sằng sặc.

"Không, đừng có cố quá, lỡ mà chết ai, thì tội đồng lõa thành tội phản nghịch luôn đấy, lỡ ra tòa... xí lộn, ra công đường, ta kham không nổi a." Bất Hư phì phò, nhung vẫn cố nói hết câu.

"Cút!" Bịt mặt trợn mắt, giờ nắm đấm lên.

Bất Hư cười cười, rồi lết từng bước một về phía ngược lại.

"Chạy đi, chạy càng xa là tốt nhất." Y nghĩ thầm, khi Bất Hư đã đi được một quãng.

"Vì nơi này, ta vừa phát hiện ra....không phải chỗ để cho đám kẻ yếu các ngươi có thể lưu lại đâu..." Khuôn mặt y cũng trở nên nghiêm trọng.

Nắm đấm lỏng ra, bên trọng cũng có vài mảng vụn lá.

Tất cả đều đã héo úa.

Y lụm thanh đao gãy trong tay, kéo khăn trùm kín đầu.

"Khắp thiên hạ chỉ có ba cái sát tinh, vậy mà một cái lại dám hạ phàm ngay chỗ này..."

* * *

"Này, ngươi thấy có gì bất thường không?"

"Chịu ấy."

"Nhưng ta thì thấy gai gai người."

"Phải, không hiểu sao ta cũng nổi da gà."

"Thế hả, vậy thì ta cũng thế."

"Ta cũng thế..."

Đám binh tốt kháo nhau, bọn họ nhận ra, ai cũng cảm thấy như vậy.

"Vây bắt một tên tiểu tử trọng thương thôi mà đã vậy. Lứa binh tuyển này tư chất cũng không cao nhỉ." Một tên châm chọc.

"Ngươi cũng cùng một giuộc với bọn ta thôi, đừng có tự nói mình như thế chứ." Tên khác cười sằng sặc.

"Bổn công tử mà xếp chung với đám các ngươi à. Hố, mõm chó không mọc ngà voi. Nói cho các ngươi biết...."

Bất chợt, có động tĩnh gần đó truyền về. Trước mặt bọn hắn lúc không còn là cây cối chằng chịt, mà là một mảng rừng cỏ cao ngang thắt lưng

"Nhanh, chạy sang bên đó." Một tên nhanh nhảu chỉ tay về phía trước.

Có một vệt cỏ đang lay động ở phía không xa. Một bóng người, trùm kín mặt, lưng dắt theo một vật gì đó đen đen, đang chầm chậm lẩn mình trong rừng cỏ.

"Phản đồ Thẩm Thăng kia rồi!" Một tên tri hô.

"Mau lên, bắt lấy hắn." Như đàn sói đói thấy mồi, cả đám binh tốt lao như điên về phía thân ảnh đang chạy kia.

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.