Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác sống cũng biết nhảy break ?

Tiểu thuyết gốc · 2415 chữ

"Báo cáo, thuộc hạ đã tìm kĩ, không thấy bóng dáng của tên phản đồ ấy đâu."

Binh trưởng khúm núm, chắp tay báo cáo viên bổ đầu.

"Tiếp tục mở rộng phạm vi, hắn chắc chắn không thể chạy xa được." Bổ đầu quắc mắt. "Lần này để xổng hắn, sổ sách ta tính hết lên đầu ngươi."

"Dạ dạ..." Gã run bắn người, lui về.

"Có điếc không, còn không mau lết mấy cái tấm da lừa các ngươi mà đi tìm cho ra nhẽ. Hôm nay các ngươi mà không xách được hung thủ về nha môn là Khang đại nhân cắt lương cả lũ bây giờ."

"Rõ." Đám lính thở phì phò, tên nào tên nấy mồ hôi vã ra như tắm. Nguyên nửa ngày bêu đầu ra cái nắng như tát xuống đầu bọn họ, hùng hục như trâu lật chỗ này liếc chỗ nọ, con người chứ đâu phải con...

Giận dữ cay cú là thế, chứ tự cổ chí kim bao thuở nay, làm gì có chuyện nhân viên dám bật sếp. Trừ khi là tên đấy có số má thật sự, hoặc đi làm vì đam mê. Hay là kiếm được cái chạn nào khác to hơn cả chạn nhà sếp... Nhưng công bằng mà nói, xét cả Thiên Trường, nếu có cái chạn nào to hơn chạn bát nhà Trương thái phó, thì chắc chỉ có mỗi Ngự thiện phòng của Đương kim Thánh thượng.

Với điều kiện như thế, cấp trên gây áp lực có ai dám không nghe? Thế là vừa tập hợp lại nghỉ chưa được bao lâu, họ lại bắt đầu tản ra xung quanh, đuốc đốt sáng rực.

"Đại nhân người, liệu có khả năng tên phản đồ ấy đã cao chạy xa bay thật sự rồi không?" Tên binh trưởng thì thầm. "Thân thủ hắn như vậy, lỡ như..."

Gã cứ tiếp tục thì thầm, cho đến khi ngước mắt lên, thấy bổ đầu đang nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Những chữ còn lại cứ teo dần, rồi chạy ngược vào trong bụng gã.

"Thuộc hạ hồ đồ, đại nhân trách tội."

"Ra kia mà đi tìm cùng bọn hắn." Bổ đầu thở dài.

"Dạ." Gã tiu nghỉu, xách quần đi chạy chỗ khác.

Khang Trục Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Từ trưa tới giờ, trên dưới Yên Vũ đã đào tung lên không còn một viên gạch, chả lẽ thằng nhóc ấy thật sự học được phép độn thổ. Nơi đây cách Yên Vũ hàng dặm, sắp hết địa phận đến nơi rồi, mà vẫn chưa thấy tung tích gì. Thả hổ về rừng, hôm nay cho một Thẩm Thăng đi, chẳng khác gì tặng cho kẻ thù một nhân tài.

Trương thái phó nhìn vậy, hoá ra không bị thương chỗ nào, chủ yếu là do độc phát, nên mới máu me như vậy. Cũng may mắn, đây không phải là thứ ác hiểm chết người, chỉ là làm nghẽn kinh lạc, không thể vận công bức độc ra ngoài, khiến máu tụ khó tan. Người mới uống một hớp nên còn chưa quá nặng, Triệu đệ ra tay kịp thời... Coi như hữu kinh vô hiểm.

Dám một mình xông vào Yên Vũ phủ

Vấn đề là... kẻ tiếp tay cho Thẩm Thăng là ai?

"Báo cáo, phía này có vết máu."


Lúc này có hai người, một to một nhỏ, cả hai đều đeo gùi thuốc sau lưng, người lớn bịt mặt, còn thiếu niên khoác môt tấm áo choàng, đang đứng ngây như phỗng, nhìn chằm chằm vào thân hình be bét tiết canh nằm dưới đất. Cả người tên nhỏ hắn run như cầy sấy.

"Thúc.... chuyện này.... chuyện này xử trí thế nào." Thiếu niên mặc áo choàng lập cập.

"Ặc, sao lại kêu ta." Gã bịt mặt kêu lên. "Rừng rậm không bóng người, tự nhiên lòi ra một con chuột đang hấp hối, tám phần mười là bị truy sát."

"Rừng rậm cái đầu thúc, nhà dân ngay sau cánh rừng đây chứ chỗ nào. Nhưng xem dáng vẻ của hắn thì chắc không phải người xấu đâu."

"Hô, ngươi chắc chắn?" Gã bịt mặt trợn mắt. "Lỡ như đến lúc hắn tỉnh rồi, nổi máu tặng mỗi người một nhát." Y chỉ vào cây đao nằm bên cạnh vũng máu. "Ngươi còn chạy được, chứ cái chân gỗ của ta thì biết biến đi đâu?" Dứt lời, hắn đá vào thân cây bên cạnh. Tiếng kêu 'lốp cốp' vang lên.

"Vậy thì khoan hãy cứu đã, dựng hắn dậy tra cho ra nhẽ đi." Áo choàng vẫn cứng đầu. "Cứu một người còn hơn xây bảy cảnh chùa, chả lẽ thúc muốn để mặc cho hắn chết?"

"Ngu si hết chỗ nói." Bịt mặt trán nổi gân. "Muốn thì đi mà cứu hắn, ta..."

Bất chợt, cái xác ở dưới đất hơi cục cựa. Một khuôn mặt đầy máu, con mắt trợn trừng trắng dã, từ từ ngước lên nhìn lớn nhỏ hai người bọn họ. Ngay khi vừa ngẩng đầu lên, từ mồm cái xác chảy ra thêm ít máu tươi....

"Áaaaa...!" Hai người chuyển từ đấu khẩu ôm cứng lấy nhau. "Ma nhập tràng!"

Cái xác sau một hồi cục cựa thì cũng chống được tay lên, sau đó lết dần về phía hai người. Vũng máu hắn nằm lên bị kéo lê thành vệt dài.

"Cứ... cứu..." Một tay vừa chống lên để bò, cái xác lại đổ oạch xuống, giơ tay về phía bọn họ cầu cứu.

"Áaaaa...."

"Cốp" một tiếng rõ to. Cái xác lăn lộn vài vòng.

"Trời ạ, sao lại sút hắn đi. Lại còn dùng cái chân gỗ nữa. Đồ độc ác."

"Gớm chết, ta còn lâu mới đụng vào hắn. Một vừa hai phải thôi."

"Thế thì hắn chết vì ăn đá trước cả mất máu đó."

"Này, đồ đáng ghét. Ngươi lo cho hắn nhiều thế rồi hắn có trả cho ngươi được đồng lương nào không? Bổn tiên nhân là ăn bánh trả tiền... khụ, tiền trao cháo múc, chứ giúp đỡ không công? Làm gì có chuyện ngon như thế?"

"Vậy thì quẳng đại hắn vào nhà dân nào đó rồi chạy?"

"Ế, ý này hay nè. Nhưng mà ta với ngươi thì ai khiêng hắn?"

"Thôi thì..."

Chưa kịp dứt lời, cái xác lại trở mình lại lần nữa, bò một tay về phía họ. Lúc nãy máu trào từ miệng, bây giờ thêm một vết ở trên trán, cả khuôn mặt của hắn giờ đây đỏ lừ như Quỷ vương hiện hồn.

"Đ... Đừng thả ta... vào..."

"Gyaaaaa...."

"Chát" một tiếng nữa vang lên. Cỏ cây bay tung tóe hết ra xung quanh,. Nếu nhìn kĩ có thể thấy được, lẫn trong đống cỏ cây đó còn có cả dây gai. Khi lết ngay qua đống ấy, cái xác ngay lập tức trở mình. Từ trạng thái sống dở chết dở, giống như được cấp thêm một nguồn sinh lực cuồn cuộn, cái xác không ngừng điên cuồng giãy giụa. Nhưng cũng chả kêu lên một tiếng.

Mà đáng buồn thay, càng giãy thì lại càng bị đâm nhiều gai, càng bị đâm nhiều thì lại càng giãy mạnh. Một lúc sau, trông hắn giờ giống hệt như con rùa bị lật ngửa, không ngừng xoay tròn tại chỗ. Nếu để mô tả thì thời đại 4.0 có một trò giải trí rất giống thế này, mà người ta hay gọi là break dance.

"Tiểu tử, ngươi ác kém gì ta, quất nguyên cả gùi 'hà tiêm thứ' vào mặt. Giờ chắc cái đầu máu của hắn đầy lỗ rồi. Mất công cả ngày đi hái." Bịt mặt mỉa mai.

"Nhưng... aiz." Áo choàng cứng họng.

"Thôi được rồi. Giúp hắn lần này vậy." Bịt mặt thở dài thở dài. "Xét thấy lúc nãy ngươi còn ác hơn cả ta, nên thôi lần này ta làm người tốt vậy."

"Hê hê, thúc lúc nào chả là số dzach." Thấy vậy, áo choàng giơ ngón cái.

Sau một hồi giãy đành đạch như đỉa phải vôi thì Thẩm Thăng hắn có vẻ như đã kiệt sức, lúc này hoàn toàn nằm im một chỗ thở dốc không cục cựa.

"Hu hu.... vào tay thổ phỉ rồi. Đời con thế là xong rồi. Nam mô a di đà ha bạt ma ba la ha, kiếp này mà còn còn sống thì con hứa sẽ quyên mình vì thương sinh mà." Nhỏ ròng nước mắt, hắn cầu nguyện. Từ ngày hoàn thành chân truyền của sư phụ và xuất đạo cho đến nay, có lẽ lần này là một lần chật vật nhất trong đời hắn. Sáng thì bị chưởng, xong bị chém, rồi trốn chui trốn nhủi, bây giờ còn bị hai tên ác nhân hành hạ, đem ra làm trò tiêu khiển. Mệnh ta ưu tú, mệnh ta ưu tú a. Chả lẽ việc lớn chưa thành, đại sự được giao phó chưa xong.... aiz...

Nhưng một giọng nói bên tai vang lên, không cho hắn thời gian để thở.

"Hi, đúng ra bổn tiên nhân không muốn phá hoại màn trình diễn của ngươi đâu. Nhưng tiểu phật tử đã mở mồm như vậy, thôi thì bổn tiên nhân đại phát từ bi, tặng ngươi một món quà..."

Dứt lời, hắn lôi trong tay áo ra một bình thuốc.

"Chuột con, trước tiên nuốt cái này vào trước." Bịt mặt cậy nắp bình ra.

Một mùi hương khá là nhạy cảm nhanh chóng trào ra ngoài. Nắp bình chắc hẳn đã bị phong bế trong một thời gian dài mới có thể tích tụ được lượng dược khí kinh khủng như vậy. Áo choàng tự đắc, cặp mắt đen đảo quan đảo lại liên hồi. "Hê hê, hôm nay bắt Nhị thúc phải móc ra đan dược bổn mạng, coi như hôm nay có thu hoạch ngoài ý muốn. Cho chừa cái tội thích bắt nạt ta. Á há há...ha ha...h...hả?"

Cười chưa được bao lâu thì hắn ngậm mồm lại

"Hì hì, chuột con, thử Tiêu Hồn ngọc lộ ta mới điều chế ra nhé." Bịt mặt cười nham hiểm. "Tiểu phật tử, muốn cạy nắp Tiêu Diêu tán của ta à, còn lâu."

"Ối khoan đã, từ từ...." Áo choàng thảng thốt. "Cái đấy chưa thử..."

Nhưng đã quá muộn. Một giọt nước trong vắt từ miệng bình đã rỏ xuống miệng của Thẩm Thăng. Một mùi hương dịu nhẹ lan trong không khí, rồi từ từ nhạt đi.

"Thứ gì đây, sao ngọt thế nhỉ?" Thẩm Thăng thầm nghĩ. "Uhm, hóa ra hai tên này chắc cũng không phải thổ phỉ, thành tâm cứu ta thật sự. Có lẽ khi hồi phục, ta phải cảm...phải cảm...phải..."

Hắn chẳng còn suy nghĩ mạch lạc nổi nữa. Rồi dần dần chìm vào hư ảo.

"Trời ạ, Nhị thúc, thúc làm cái gì thế."

"Cứu hắn."

"Nhưng món đấy chưa hoàn thiện."

"Xem hắn lúc tỉnh lại là biết."

"Tỉnh cái khỉ gì, lỡ như cơ địa hắn không hợp, vĩnh viễn không tỉnh lại thì sao."

"Thì thôi."

"Thúc..." Áo choàng mặt nghệt ra, cạn lời.

"Yên tâm, bổn tiên nhân ra tay thì không có gì là không chắc chắn. Tí nữa Tam sư nương của ngươi làm hắn tỉnh lại được đấy mà."

Oạch! Hắn suýt ngã. Quanh đi quẩn lại cũng là nhờ người khác làm hộ.

"Trước tiên là không cho hắn cựa nữa. Mất máu quá nhiều rồi, mất nữa hắn thành cái xác khô mất. Rồi mới sơ cứu, nhổ hết đống gai ra." Miệng thì nói, tay của gã bịt mặt làm nhoay nhoáy.

"Rồi sau đó rửa sạch vết thương." Gã tháo gùi của mình, lấy ra một ống nước, tưới lên.

"Và băng bó." Gã vơ vội số cỏ cây bị vương vãi lúc nãy. "Không có vải băng thì xài tạm mấy cái này đi. Thuốc thang cả ấy mà. Thắt lại bằng dây rừng đi." Gã giật luôn đống dây leo lằng nhằng trên đầu.

Áo choàng mồ hôi rơi đầy mặt. Sơ cứu này quả là bá đạo.

Sau một hồi loay hoay, giờ đây cả người Thẩm Thăng đã bị cuộn lại thành cả một nùi dây lá lẫn lộn, trông cả khác gì hàng thửa từ Ai Cập mang về.

"Xong, giờ thì xách hắn về."

"Ai xách?" Áo choàng hỏi lại

"Ngươi."

"Không."

"Tưởng ngươi chê chân gỗ của bổn tiên nhân?"

"Gỗ đá cứng hơn da thịt con người chứ."

'Chát' một tiếng. "Hỗn hào! Giờ thì bê đi."

Áo choàng mếu máo, ôm cái trán sưng phồng của mình lên. "Đúng là cứng hơn da thịt thật."

"Giờ thì di chuyển." Bịt mặt quay lưng dẫn đường. Áo choàng cõng theo khúc cây, hì hục đi phía sau.

Nhưng ngay khi bọn họ vừa sửa soạn xong, thì có biến xảy ra.

Mảng rừng thưa không một tiếng động này, bỗng nhiên có những tiếng bước châm chạy huỳnh huỵch. Từ xa xa phía sau, một vài đốm lửa nhảy nhót, thoắt ẩn thoắt hiện sau những thân cây lớn. Có tiếng nói văng vẳng lọt vào bên tai.

"Báo cáo, vết máu ngày càng nhiều."

"Tốt, tức là hắn không chạy xa được đâu. Nhanh lên, hắn đang ở gần rồi."

"Rõ."

Áo choàng vừa thở, vừa quay ra phía sau. "Giọng nói này..."

"Chắc tên Khang Trục Nguyệt bị vợ thu hết lương nên đi bắt bớ nhà dân thôi. Đừng quá quan tâm làm gì." Bịt mặt vẫn cứ cất bước. Nhưng câu tiếp theo lọt vào tai khiến cho cả hai người chết sững tại chỗ.

"Các ngươi nghe cho rõ, phản đồ là một thanh niên, xấp xỉ hai mươi..." Cả hai nhìn nhau.

"...hắn bị thương rất nặng, trên người có một vết chém ngang lưng..." Rồi nhìn cái xác ướp trên lưng.

"...đồ tùy thân của hắn có một thanh đao..." Rồi liếc xuống dưới chân. Thanh đao gãy đang nằm chình ình ở đấy.

"...ai truy bắt thành công, tháng này thưởng 100 lượng bạc." Tiếng nói lanh lảnh vang lên, được hỗ trợ bởi tiếng hò của vô số người. "Đã rõ!".

Bịt mặt đứng như Từ Hải, chôn chân tại chỗ.

"Bất Hư..."

"Dạ, Nhị thúc?"

"Hình như... chúng ta vừa giúp đỡ một tên trọng phạm triều đình..."

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.