Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Điện Quang Thạch Hỏa

Tiểu thuyết gốc · 2730 chữ

Bóng lưng nhỏ không ngừng luồn lách bên dưới những ngọn cỏ tranh cao quá cổ. Toán lính, dựa vào ánh đuốc và vệt cỏ lay động trước mặt, cố gắng đuổi theo bóng dáng đang lờ mờ trong tầm mắt.

“Chắc chắn là hắn rồi, nhanh đuổi theo. Lục Lâm, chia ngả.” Có tiếng ra lệnh.

Một tên gầy gò từ đâu nhảy khỏi đám người, dẫn theo vài anh em, rẽ sang một hướng khác tiếp tục chạy.

“Ô sờ kê lão Ngũ.” Hắn hét với.

“Lão Ngũ” vẫn tiếp tục đuổi theo.

“Đừng để hắn chạm chân vào rừng lần nữa. E rằng khó bắt.” Hắn nói.

“Nhanh nhanh, bên đó.”

Toán lính nhanh chóng phân ra, đám đông nhất vẫn tiếp tục dí theo bóng đen, số còn lại đã chia nhỏ ra làm 2 ngả mỗi bên, chạy song song với bóng đen.

“Như vậy hắn chỉ có thể chạy thẳng, nếu ngoặt hướng sẽ bị khép góc lại.” Lão Ngũ tiếp tục động viên. “Cố lên anh em, hắn đang kiệt sức rồi.”

Bọn hắn vẫn một mực chạy theo dấu vết trước mắt. Sau một phút giằng co kiểu nước rút như vậy, thế trận dần nghiêng về phía “lão Ngũ”.

Bóng đen phía trước dần giảm tốc

“Hay lắm, sắp bắt được hắn rồi.”

“Lão Ngũ” nghĩ thầm, gấp rút truy đuổi. Nhưng bỗng dưng, hắn thấy có điều bất thường.

Xung quanh hắn tiếng bước chân cứ thưa dần

“Khoan đã, các huynh đệ của ta làm sao vậy?”

Hắn ngoái đầu lại một chút. Và ngay lập tức hiểu ra vấn đề.

Đội ngũ đi theo hắn, đang dần tụt lại phía sau.

Trong số 4 ngả lính chia ra chặn đường bóng đen trước mặt, cũng đã có dấu hiệu giảm tốc. Duy chỉ còn hai người vẫn đang duy trì tốc độ và khoảng cách như cũ.

Đấy là Lục Lâm và lão Ngũ..

“Trời ạ, bọn hắn cũng mệt rồi.”

Lão Ngũ quên phéng mất, cả bọn cũng đã chạy đôn chạy đáo cả một ngày trời, đến lúc này thì thể lực của ai cũng đã như đèn dầu trước gió.

Vệt cỏ phía trước lại từ từ tăng tốc, lúc nãy tưởng chừng như sắp hụt hơi, thì lại bắt đầu tăng tốc, như thể đang trêu ngươi hắn.

“Mẹ kiếp!” Hắn nghiến răng.

“Lục Lâm, còn chạy được không?” Hắn hỏi.

“Còn.”

“Bứt tốc lên, túm hắn lại.” Lão Ngũ giận dữ quát.

Ưu thế về người đã không còn, lúc này hắn chỉ còn cách cố gắng, đuổi kịp hắn nhanh nhất có thể, không cho hắn chui vào rừng thêm một lần nữa.

“ Nếu không sẽ để sổng mất.”

Quay sang bên trái, hắn phát hiện ra Lục Lâm đã nhanh chóng chạy vượt ra cả quãng.

Hàng cây bắt đầu hiện ra trong tầm mắt.

“Không kịp mất.”

Thể lực của hắn cũng không còn nhiêu, đang nghiến răng nghiến lợi, lấy hết sức bình sinh ra lết đôi chân về phía trước.

Khoảng cách bắt đầu được rút ngắn.

10 trượng…

9 trượng…

6 trượng…

5 trượng…

Phía bên kia, Lục Lâm đã bắt đầu chạy song hành cùng với vệt cỏ. Hình thù của bóng đen bắt đầu hiện rõ trong tầm mắt của hắn.

Một tấm áo choàng nhiễu máu, che kín người. Đầu quấn khăn, sau lung hắn đeo một thanh đoản đao nhỏ, đang hạ thấp người xuống lao như điên về phía trước.

“Nhiều máu như vậy, thì đúng là Thầm Thăng rồi!” Hắn nghĩ thầm.

Ở đàng sau, lão Ngũ vẫn đang không ngừng truy đuổi.

Rặng cây đã hiện ra trong tầm mắt.

“Thế này thì không kịp cản hắn mất.” Lục Lâm toát mồ hôi. Hắn quả quyết, ngả hẳn người sang một bên.

Theo đà chạy, cả than hình của hắn lao đi, mục tiêu là kẻ mặc áo choàng trước mặt, ý đồ ôm lấy hắn mà cản đường.

Trông thấy thế, lão Ngũ thầm nghĩ “Được!”

Mắt thấy thân ảnh gày gò của Lục Lâm sắp tông thẳng về phía mình, bóng đen hơi chậm lại.

“Sang!” Có tiếng kim khí vang lên.


Khang Trục Nguyệt vẫn đang di chuyển. Thiếu Quân lẽo đẽo theo sau, tay cầm đuốc

“Đại nhân người… Chúng ta đi đâu đây?” Thiếu Quân hỏi.

“Đi tìm hiểu ngọn nguồn” Y trả lời, chân vẫn cất bước.

Lúc này, hai người bọn họ đã đứng lại.

Cúi xuống, Khang Trục Nguyệt nhặt lên một vật nhỏ sắc nhọn.

“Cái này… hà tiêm thứ.” Thiếu Quân nói.

“Ngươi biết thứ này?”

“Chẳng giấu gì đại nhân, gia quyến thuộc hạ có phân nửa đều là thầy thuốc, nên chuyện cỏ cây cũng rất rành. Thuộc hạ theo

nghiệp binh, nên không nối được tổ truyền, nhưng nếu là cây cỏ thì chắc cũng võ vẽ.”

“Ừm.” Y đáp lại.

“Nhưng… thứ này là loại gai, mọc trên thân dây leo, thường chỉ xuất hiện ở những nơi như vách núi. Sao nó lại xuất hiện ở chỗ này?” Thiếu Quân khó hiểu.

Không nói từ nào, Khang Trục Nguyệt giơ cây gai về phía đuốc cho hắn xem.

Trên đó có vết máu.

“Thứ này từ đâu mà ra nhỉ?” Hắn băn khoăn.

Khang Trục Nguyệt vẫn không trả lời. Y đang suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt trở nên xa xăm.

Không phải, mà là đang quan sát cái gì đó.

Bỗng nhiên, y lên tiếng.

“Ai!”

Tiện tay búng luôn cây gai về một phía.

Có tiếng loạt soạt, ở bụi cây gần đó, một bóng đen đột ngột nhảy ra.

Mặt hắn cũng đang bịt kín vải, trên tay cầm theo một thanh đao gãy.

Cây gai bé nhỏ từ tay Khang Trục Nguyệt bắn ra, vậy mà có sức công phá kinh hồn táng đảm, bụi cây ban nãy hắn nấp đã bị đục ra cả một lỗ to bằng đầu người.

Nếu mà còn đứng ở chỗ cũ, hẳn đã thành một cái xác không đầu rồi.

Có tiếng nuốt nước bọt. Kẻ bịt mặt nhanh chóng quay người bỏ chạy.

“Ngươi bám theo hắn!” Khang Trục Nguyệt quay lại nói với Thiếu Quân, rồi nhảy luôn khỏi tầm sáng của ngọn đuốc trên tay hắn.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hắn vẫn chưa hiểu mô tê gì xảy ra, thì xung quanh chẳng còn bóng dáng ai.

“Ơ ơ…. Cái gì cơ?” Hắn thất thần một lúc.

Rồi hắn giật mình, đuổi theo hướng bóng đen lúc nãy vừa biến mất.


Lão Ngũ trợn mắt, đứng im một chỗ.

Trước mặt hắn, tên binh tốt Lục Lâm đã nằm gục sang một phía. Xác chia hai ngả.

Tiếng ‘ông ông’ của kim khí vẫn còn chưa dứt.

Bóng áo đẫm máu vẫn ở trước mặt. Hắn nửa quỳ nửa ngồi, thanh đoản đao vẫn đang giơ lên giữa chừng.

Rồi hắn tra đao vào vỏ.

“Ngươi…. Không phải là Thẩm Thăng.” Hắn thì thào.

Bóng người nửa quỳ nửa ngồi, từ từ đứng lên. Tấm thân vãm vỡ của gã lúc này mới được hé lộ rõ ràng trong tầm mắt của hắn.

Kẻ đó từ từ xoay người lại.

Một ánh mắt hoang dã, đầy thú tính và cảm giác giết chóc, đâm thẳng vào mặt của lão Ngũ.

Hắn run rẩy, bất giác lui về phía sau một bước. Một cảm giác đáng sợ lại bắt đầu hiện về. Giống như khi nãy bọn hắn tỏa ra xung quanh. Kẻ tới chắc chắn không phải người ăn chay rồi.

Lão Ngũ nhìn quanh quất. Ánh đuốc của đồng bọn cũng không còn le lói nữa.

“Đồng bọn ngươi nằm đất hết cả rồi.” Kẻ đó nói, ngữ điệu bình thản.

“Từ lúc nào…” Hắn thất thần.

“BIết ta là ai không?” Kẻ đó hỏi một câu.

“Ngươi là ai?” Lão Ngũ thì thào, đôi chân run rẩy không còn chống đỡ lại thân hình, hắn ngã bệt xuống đất.

Cảm giác bất an dấy lên trong lòng. Bằng mắt thường hắn cũng nhìn ra được, kiếp này coi như bỏ rồi.

Chẳng nói chẳng rằng, kẻ kia rút đao ra một lần nữa.

“Sang!” Lại là tiếng kim khí vang lên. Lão Ngũ nhắm mắt lại. Lúc này cả người hắn đã ngồi nhũn một cục trên mặt đất, chẳng còn chịu nghe sai bảo của hắn nữa.

"không biết không có tội. Nhưng ta thích rửa tội."

Từng bước một, kẻ sát nhân chầm chậm bước tới bên người của hắn. Tay cầm đao giờ lên, chuẩn bị hành hình.

“Có trăn trối gì không?” Gã hỏi.

Nhưng không để cho nạn nhân của mình kịp trả lời, tay đã hạ xuống.

“Thôi xuống kia mà nói với Diêm Vương, ta không rảnh nghe.”

Đao ảnh vạch một được có thể thấy được bằng mắt, nhắm thẳng cổ của lão Ngũ mà lao đến.

Nhưng ngay lúc này...

“Nhưng ta thì có!”

Có tiếng đáp lại. Hắn ngẩng mặt lên.

Một tia sáng chói lòa đập vào mắt. Chưa kịp nhận ra thứ bay tới là cái gì, hắn đã văng sang một phía. Loạng choạng vài bước, hắn đứng khựng lại, một tay ôm lấy mặt.

Lão Ngũ nằm vật ra đất. Một cánh tay choàng qua, đỡ lấy hắn.

“Lão Ngũ… lão Ngũ! Nghe thấy ta không!” Người tới khẩn thiết gọi tên.

“A… là…!” Lão Ngũ thều thào. Cặp mắt hắn ánh lên một niềm vui.

Nhưng rồi, trên cổ hắn từ từ vạch ra một vệt máu.

Cái miệng thay vì thốt ra lời muốn nói, thì một mồm máu lại ộc ngược ra, chặn họng hắn lại.

Ra tay nhanh hiểm. Người này chua xót nghĩ ngợi.

Tự nhận khoái tuyệt võ lâm, nhưng vẫn chưa đủ.

“Ngươi làm tốt lắm.” Người đó nghiến răng, rít từ lời. “Nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt của lão Ngũ sáng lên lần cuối, rồi sinh cơ từ từ phai đi. Trên khuôn mặt lộ ra một vẻ cười mỉm.

“Dám đánh lén ta!” Có tiếng nói. “Ngươi thành người chết rồi!” Kẻ sát nhân nghiến răng kèn kẹt, rít từng lời.

Hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích bên xác đồng đội.

Từ từ đặt đầu của lão Ngũ xuống, hắn đứng lên, xoay người đối diện với gã cầm đao.

Một chữ “Bổ” to dung trên ngực áo, tóc hắn vấn cao, tay cầm theo một thanh kiếm.

Hắn giơ kiếm lên. Bảy phần nộ cháy trên khuôn mặt.

“Chống đối, hạ gục người thi hành công vụ, tiền trảm hậu tấu.” Hắn nói.

Một tiếng sét đánh vang lên, thân ảnh của hắn biến mất ngay trước mắt kẻ cầm đao.

Đoản đao trong tay hắn như thông linh với chủ, rung bần bật. Gã giơ đao về phía bên trái.

Một luồng sáng nữa xuất hiện ngay sát bên người gã, từ trong đó thò ra một lưỡi kiếm.

“Keng!” Tia lửa bắn ra.

Gã vung đao, chặt ngang chiêu kiếm, rồi nhanh chóng phản kích.

Trên thân đao, một luồng hung quang màu máu đang nhảy vờn.

“Bùm!”

Luồng sáng biến mất, đao chiêu của gã chém vào hư vô. Cỏ tranh đứt ngã, đổ rào rào xuống đất. Cả một khoảng lớn trống trải hiện ra trong tầm mắt.

Thân ảnh của hắn lại đứng ở chỗ cũ. Kiếm chỉ đất. Trên lưỡi kiếm xuất hiện vệt máu.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai tách nhau ra ngay cả trước khi đao kiếm kịp chạm nhau lần thứ hai. Nhưng ở chỗ tia lửa bắn ra lúc nãy, vẫn loáng thoáng nhìn thấy đao kiếm kình vẫn đang còn quấn lấy nhau va chạm không ngừng, phải mất một lúc sau mới biến mất.”

Gã đưa tay lên quẹt má. Một vết cắt nho nhỏ đã xuất hiện trên mặt, máu nhỏ xuống.

“Giỏi cho một Phá thể kiếm khí.” Gã mở lời khen ngợi.

“Triệu đại hiệp Yên Vũ phủ, danh bất hư truyền.”

Triệu Truy Tinh vẫn không mở lời.

“Đừng ngại thể diện, chỉ có hai ta ở đây thôi.” Gã tiếp tục nói.

Một ngụm máu chực trào, Triệu Truy Tinh nuốt ngược lại trong bụng.

“Nhanh thật sự!” Hắn nghĩ thầm.

Một lần chạm đao, mà nội kình của hắn đã phải giao đấu vô số chiêu thức với đao khí của kẻ lạ mặt kia. Với một kẻ lấy tốc nhập đạo như hắn mà nói, đây quả thực là một đối thủ đáng sợ.

“Hảo khoái đao!” Hắn nghĩ thầm.

“Ngươi là Bạch Hổ.” Chỉ kiếm vào mặt gã, Triêu Truy Tinh khẳng định.

Hung sát kinh thiên, coi mạng người như cỏ rác, khoái đao đoạn quang trảm ảnh, danh tính của kẻ thủ ác đã được hắn nhanh chóng xác định.

Ma Đao Bạch Hổ, hồ sơ nha môn ghi rõ, 450 bản án giết người cấp độ ba, kết án tử hình vắng mặt 32 lần, 98 án tù chung thân, tội danh chống lại nhân loại, là mục tiêu nguy hiểm tiêu diệt ngay khi phát hiện.

Nhưng tại sao là tử hình vắng mặt? Bạch Hổ từ trước tới nay chọc trời khuấy nước chưa từ sợ hãi bất kì ai cũng là có nguyên nhân của gã.

Vì gã quá mạnh.

Thảm án Triệu - Chúc gia, một tay hắn đã xóa sổ sinh mạng của hơn hai trăm người, trở thành vụ án mạng lớn nhất trong lịch sử Thiên triều, kể từ khi Trương Công Chính nắm quyền điều hành Yên Vũ phủ, khí đấy cả hai huynh đệ Triệu Truy Tinh và Khang Trục Nguyệt thậm chí còn chưa biết đến nhau. Mất đi hai gia tộc trụ cột, Thập tứ thế gia bị quật một đòn chí tử, đại thương nguyên khí, cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể khôi phục lại như ban đầu, đành phải cam chịu thần phục Khí tông để nhận bảo vệ khỏi sự thôn tính của Hùng Sư sơn trại.

Bạch Hổ, ban đầu là Hổ Vương, một trọng số những kẻ mạnh nhất của Hùng Sư sơn trại, về lý mà nói, thảm án đó phải là đại công của gã. góp một phần cực kì quan trọng trong công cuộc thống nhất Thập tứ thế gia mà Tứ Hùng, bốn nhân vật đại diện cho cả một phương thế lực này bày ra. Nhưng ngay cả Sư Vương Tạ Điền cũng phải giận dữ trục xuất gã ra khỏi sơn trại, cũng đủ hiểu độ thảm khốc của tràng huyết vũ mà gã đã gây nên. Hôm đó, gã tiếp tục nổi sát tính, giết thêm năm chục lâu la, một số giáo đầu của Hùng Sư sơn trại, và cả Lang Vương đời trước cũng táng mạng dưới đao của hắn.

Một kẻ với bề dày thành tích giết chóc như vậy, mà danh sách nạn nhân là cả hai thế gia với võ học độc nhất vô nhị, và một trong bốn kẻ đại diện thế lực mạnh nhất khu Tam phân (Thổ Châu - Cửu Vân - Hùng Sư), chắc chắn phải là tuyệt thế hảo thủ.

Nhưng đồng thời, gã cũng biến mất khỏi giang hồ từ ngày hôm đó.

Thi thoảng, nha môn các nơi lại báo về một vài vụ án mà trong đó, có kẻ nhận rằng mình đã nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ, mặc áo choàng máu xuất hiện ở hiện trường gây án. Nhưng Trương Công Chính cũng đành bó tay, vì không ai có đủ sức để lưu gã ở lại cả

Truy được hình của hắn, trước giờ chỉ có tên này là một. Nếu không tính tên quái vật mặt vuông của Cửu Vân hội kia.

“Đưa tay chịu trói, về nha môn ta còn miễn cho ngươi một cái án tử.” Triệu Truy Tinh nói.

“Triệu đại hiệp thật biết đùa.” Gã đáp. Đoản đao lại giơ lên.

Muốn giết kẻ này, thì chỉ sợ cái giá phải trả cho mình cũng không nhỏ. Triệu Truy Tinh nghĩ thầm. Ma Đao Bạch Hổ, thật không ngờ có một ngày hắn lại có cơ may được chạm mặt với thứ được gọi là ác mộng nhân gian.

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo

Truyện Chư Hiệp tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.