Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

biến động Yên Vũ

Tiểu thuyết gốc · 2253 chữ

Nói đến cả Trung thổ, chia ra là làm 6 châu đạo, thì khu vực mà triều đình có thể nắm chắc trong tay chỉ có một nửa trong số đó. Nếu không tính Thổ Châu phía bên kia và gộp cả khu vực mà Khí Tông quản lí, thì tổng cộng có 4 châu được đặt dưới quyền kiểm soát của hệ thống chính quyền. Trong đó, Thiên Trường là nơi phát triển nhất, cho nên hầu hết các cơ quan đầu não của triều đình đều đặt ở đây. Nếu tính tất cả thì ở đây chúng ta có ba phủ lớn: Yên Vũ, Thanh Xá và Trường Yên.

Lúc này đương là trung tuần tháng 7, trước cửa Yên Vũ phủ có một thanh niên trẻ tuổi đang kiên nhẫn đứng chờ. Dưới cái nắng như xối xả vào đầu, nhưng người này vẫn không biểu lộ sự khó chịu, chỉ có một vẻ đượm buồn. Tay xách theo một cây đao, nai nịt gọn gàng, khuôn mặt vẫn còn chưa quá cứng cáp, nhưng ánh mắt lại mang phần tinh anh, nhìn vào là biết đây là một người có chí tiến thủ.

"A..... ngài là.... Thẩm thiếu hiệp!"

Tên binh tốt sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng đã nhận ra thanh niên đứng trước mặt là ai.

" y, nô tài có mắt không tròng, giờ mới nhận ra. Thiếu hiệp hãy đợi, Phủ doãn đại nhân đang trong thư phòng. Hôm nay là hăm lăm, nên ngài không phải lên công đường, là đến thật đúng lúc. Để nô tài bẩm báo."

"Làm phiền huynh rồi." Thanh niên họ Thẩm mỉm cười. Tên binh tốt biến mất ngay sau đó.

Sau một hồi chờ đợi, hắn quay trở lại.

"Thiếu hiệp mau vào trong, Phủ doãn đại nhân đang đợi."

Cất bước theo hắn đi dọc qua một hành lang thật dài, cả hai dừng lại trước cửa một thư phòng.

"Mời thiếu hiệp." tên lính tốt cúi người, xá một cái, sau đó lui ra.

Thanh niên trẻ mỉm cười, rồi đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt cậu đầu tiên chính là bộ bức hoạ "ngư-tiều-canh-mục", bốn tấm được vẽ theo lối thủy mặc, treo ngay phía sau văn án. Một chồng hồ sơ được xếp gọn gàng bên cạnh mấy thứ đồ thường gặp trong thư phòng: giá bút, nghiên mực, chặn giấy. Xung quanh chỗ ấy sắp xếp rất nhiều kệ giá, tất cả đều đầy ắp văn kiện thư từ. Phía sau một kệ sách, có tiếng nói vang lên.

"Thẩm Thăng đấy à?"

"Đồ nhi vấn an Trương sư bá." Thẩm Thăng cúi người.

"Con đến rồi." Từ sau kệ sách, có bóng người đang ôm theo một chồng hồ sơ lui ngược ra. Râu tóc đã hai phần xanh tám phần bạc, được vấn lại nghiêm chỉnh, búi củ hành trên đầu. Khuôn mặt hài hoà, thường xuyên cười mỉm, khoé chân chim trên mắt khiến cho người ta cảm giác yên bình. Nhìn hiền hoà là vậy, nhưng người này chính là đương kim Thượng thư bộ Binh, đồng thời là đứng đầu Yên Vũ phủ, thái phó Trương Công Chính.

"Haiz, ngày nghỉ mà không phải lên công đường, y rằng lại phải loay hoay ở chỗ này. Cái thân của sư bá con chẳng biết chịu nổi được bao lâu nữa."

Liếc nhìn lại bộ tranh hoạ trên tường, Thẩm Thăng thêm chút cung kính.

"Sư bá tuổi đã cao, cũng nên chú trọng sức khoẻ. Sư phụ con có gởi lời thăm hỏi."

"Tiểu quỷ ham chơi, nay mới nhớ đến sư huynh của hắn à. Hah." Khuôn mặt hiền hậu của Trương Công Chính tươi cười. "Chỗ này không tiện tiếp khách, con theo ta, hai ta đi uống trà."

"Sư bá cứ tùy ý sắp xếp."

Ôm đống hồ sơ sắp xếp lại ngay ngắn trên văn án, Trương Công Chính đóng cửa thư phòng, dẫn Thẩm Thăng dọc theo hành lang ban nãy, rẽ sang bên. Cả hai rảo bước đến một thủy đình nho nhỏ nằm ở góc viện. Tại đây đã bày sẵn một bàn trà nhỏ, cùng với hai thị nữ đang đứng chờ.

"Con ngồi đi."

"Đa tạ sư bá."

Xếp đao sang bên cạnh, Thẩm Thăng ngồi xuống khách vị. Trương Công Chính ngồi vào chủ vị. Một thị nữ tiến lên rót trà cho hai người.

"Vậy thì... sư phụ con nay thế nào?" Trương Công Chính lên tiếng trước.

"Thời gian này người vẫn bế quan tu luyện, xem chừng là sắp có đột phá. Con cũng không được gặp quá nhiều."

"Trẻ tuổi sung sướng thật, lúc nào cũng có cái mới để khám phá." Trương Công Chính đưa chém trà lên nhấp một ngụm, vuốt râu cười xoà. "Còn con thì như thế nào?"

"Dạo gần đây con có đi Thanh Xá một chuyến."

"Kết quả ra sao?"

"Cao thừa tướng... đang có ý đồ gì đó." Thẩm Thăng ngập ngừng.

Cao thừa tướng mà Thẩm Thăng nói ra, không ai khác chính là đương nhiệm thừa tướng trong triều đình, Cao Minh. Một nhân vật quyền lực, có vây cánh mạnh mẽ trong triều. Không chỉ thế, Cao Minh còn là người có dã tâm lớn. Trương Công Chính luôn luôn phải đề phòng người này.

"Làm sao con biết?"

"Con..."

Ngay lúc này, thị nữ còn lại bước lên, rót tiếp chén trà vừa uống cạn của Trương thái phó. Không hiểu sao, chén trà hơi sánh ra ngoài, bắn một ít về phía Trương Công Chính.

"A, nô tì đáng chết." Thị nữ hoảng loạn.

"Không sao, không sao cả." Ông xua tay. "Một lúc là hết thôi."

Thị nữ hơi run run lui xuống.

"Hai vị sư huynh đâu rồi ạ? Từ lúc vào phủ, con vẫn chưa thấy các huynh ấy đâu."

"Chúng nó vừa ra ngoài, đương không ở trong phủ, chắc cũng sắp về rồi." Trương Công Chính xoa xoa chòm râu, đáp lời.

Hai vị sư huynh, tức là Triệu Truy Tinh và Khang Trục Nguyệt, võ công cao cường, được ông nuôi dạy từ lúc nhỏ, hiện đương làm bổ khoái tại Yên Vũ phủ này.

"Sao vậy, con có việc gì cần đồ nhi ta trợ giúp à?"

"Cũng không phải việc gì khó khăn lắm, chỉ cần mình con cũng làm được." Thẩm Thăng lộ vẻ kiên quyết.

"Ồ, vậy à." Trương Công Chính có vẻ tán thưởng. "Uhm, thế cũng tốt. Nếu con cần chúng ta giúp, chỉ cần con nói một tiếng thôi."

"Cho nên con mới đến đây. Thực ra con muốn mượn của người một thứ."

"Thứ gì vậy?" Trương Công Chính tò mò hỏi.

Đột nhiên, không ai báo trước, Thẩm Thăng với tay sang bên cạnh, rút mạnh thanh đao ra từ trong vỏ.

"Con muốn mượn đầu của người."

'Sang' tiếng kim khí vung lên.

* * *

Phía bên ngoài Yên Vũ phủ, từ lúc nào đã có thêm một đôi chủ tớ đang đứng đợi. Tên đầy tớ vận quần thô áo vải, đầu cắt ba chỏm, khuôn mặt lem luốc, tay ôm khư khư cái bọc. Còn người đàn ông đội mão cánh chuồn và vận áo dài, liên tục vung vẩy cuống quít. Xem qua thì giống như một viên chức nhỏ nào đó từ huyện ra. Y đang tranh cãi với một bổ khoái ngay trước cửa Yên Vũ phủ.

"Tri phủ thông cảm, đương lúc Trương đại nhân đang có việc nên hiện không tiếp thêm người ngoài."

"Triệu đại hiệp, ty chức tuy hiểu, nhưng không thể vâng mệnh. Trên đột nhiên có lệnh, ty chức liền lật đật bỏ việc chạy qua bên này, nào dám man trá."

"Phàm xưa nay viên chức muốn hẹn gặp lão đại nhân người, đều phải có thư mời, không thì cũng công văn muốn trình. Nay tri phủ trên người không có cả hai thứ đấy, làm sao mà ta có thể đồng ý?"

"Công văn...phải rồi. A Tứ, chẳng phải ngươi nói Cao thừa tướng muốn ta trình công văn của người sao. Nó đâu rồi?"

"Dạ dạ... tiểu nhân đang tìm." Tên đầy tớ có vẻ cuống quít, dỡ bọc ra.

Ngay lúc đấy, từ bên trong phát ra một tiếng thét lớn.

"Aaaaaa...!!"

Cả tri phủ và Triệu Truy Tinh đều ngơ ngác. Còn tên đầy tớ thì vẫn loay hoay tìm đồ trong bọc.

Gần như ngay lập tức, trên bức tường ngăn cao hơn trượng, một dáng người hiện ra, tay cầm thanh đao còn dính máu, nhỏ thành dòng sang bên dưới. Khoé miệng gã có một dòng máu tươi rỉ xuống.

'Triệu Truy Tinh..." hắn thảng thốt.

"Thẩm Thăng, đệ làm cái gì vậy?" Triệu Truy Tinh sau một khắc thất thần, khuôn mặt trở nên điên cuồng. Ngữ khí càng về sau càng nặng, y bật mình bay lên, kiếm trong tay tuốt vỏ. "Dám động thủ trong Yên Vũ phủ, đệ điên rồi!"

"Triệu huynh, đệ...." Chưa kịp dứt câu thì một đạo kiếm khí đã vạch tới lưng, Thẩm Thăng chỉ còn cách giờ đao lên đỡ.

'Choang'

Tiếng đao kiếm chạm nhau nghe lanh lảnh. Thẩm Thăng hộc máu, bắn người ra khỏi tường, liền nhanh như chớp lao đi. Còn Triệu Truy Tinh sau nhát kiếm khí vừa rồi, ngay lập tức bình ổn thân mình, định phi thân lên bắt Thẩm Thăng, thì tên đầy tớ liền sáng rỡ.

"Đây rồi, công văn đây."

Rồi ném về phía Triệu Truy Tinh.

Một vật mỏng dẹt lao thẳng qua phía cổ của Triệu Truy Tinh. Y đưa kiếm ra đỡ.

'Choảng' thứ đó vỡ tan tành. Vài mảnh kim loại văng ra, không ngờ lại găm luôn vào người tri phủ, gã ngã xuống đất, mồm đầy máu, lúng ba lúng búng.

"Ặc....ặc... A Tam ngươi..."

Rồi tắt thở.

Mọi sự diễn biến quá nhanh khiến cho Triệu Truy Tinh bị lỡ mất một nhịp, thân hình Thẩm Thăng nhanh chóng mất hút sau một ngõ nhỏ.

"A Tam, ngươi nối giáo cho giặc." Truy Tinh tức giận vì bị cản trở. "Nộp mình chịu tôi thay hắn đi."

"Muốn ta nộp mình?" A Tam cười cười. "Dễ thôi, lượm xác của ta về mà thẩm vấn."

Sau câu nói ấy, khoé miệng 'A Tam' liền rỉ máu. Thất khiếu của hắn đỏ lừ, một dòng tiết tươi rói bắn ra bên ngoài, hắn từ từ gục xuống. "Tạm biệt, hẹn gặp lại." Hắn mỉm cười rồi tắt thở.

Triệu Truy Tinh tái mặt. Một người chết, thủ phạm thì chạy, tòng phạm thì tự sát, y dù có mọc thêm hai tay cũng không đối phó kịp với diễn biến đang xảy ra trước mắt. Còn trong phủ....

"Hỏng rồi, trong phủ." Y thảng thốt.

Dặn dò tên lính tốt canh cổng dọn dẹp, phong toả hiện trường, y lao như bắn về bên trong.

Tại thủy đình, Trương Công Chính đang ngồi yên tại đó. Sắc mặt ông bình thản, tay để yên trên bàn. Chòm râu bạc nhuốm máu giờ đỏ au, run run theo từng nhịp thở. Bên cạnh là xác của thị nữ rót trà, bị một chém đoạn làm hai phần.

"Sư phụ, người..." Nhìn thấy thảm cảnh trước mặt, Triệu Truy Tinh hoảng sợ, lao về phía sư phụ mình. Y đặt tay lên, nội lực như bài sơn đào hải cuồn cuộn rót vào người của Trương thái phó.

"Khặc"

Sau một lúc, Trương Công Chính cũng phản ứng lại. Một hớp máu đen từ trong miệng ông bắn ra ngoài.

"Triệu nhi, con..." Ông thều thào.

"Sư phụ đừng nói gì hết, tập trung tiếp nhận nội lực." Triệu Truy Tinh trán rịn mồ hôi, tay vẫn điên cuồng bốc khói phía sau lưng ông.

Một ngụm máu thứ hai bung ra ngoài, đỏ au như nước trầu.

Triệu Truy Tinh thấy vậy, liền thu tay về.

"Sư phụ người, tên phản phúc Thẩm Thăng gan to tày trời, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám động thủ ngay tại Yên Vũ. Con thề, nếu gặp được hắn, con sẽ..."

"Được rồi." Trương Công Chính yếu ớt ngắt lời. "Ban lệnh truy nã Thẩm Thăng, tội danh sát nhân trong Yên Vũ phủ."

"Con sẽ làm." Truy Tinh đáp lời, lửa nộ bốc lên.

"Dìu ta vào trong cái đã."

Hai thầy trò tập tễnh, dìu nhau đến phòng thuốc.

* * *

Không biết qua bao lâu, trời đã xẩm tối. Tại một khu rừng giáp ranh giữa Yên Vũ phủ và địa phận của Cửu Vân hội, xuất hiện thêm một người.

Thẩm Thăng cúi gập người, thổ ra một ngụm máu lớn. Trên lưng hắn, thanh đao đã bị mẻ một miếng rất lớn, sắp gãy đoạn cả ra. Lưng áo hắn bị chém rách bươm, nhưng da thịt vẫn lành lặn.

"Khặc." Hắn lại nôn ra một ít máu. "Phá thể Kiếm khí.....của sư huynh..." Thẩm Thăng duy trì tư thế cúi gập như vậy, rồi dần đổ người sang một bên. Trí óc hắn trở nên mơ hồ....

Một bụi cây gần đó hơi rung lên.

"Úi, ai đây, sao nhiều máu thế này..."

Biết mình bị phát giác, Thẩm Thăng cố gắng dựng người dậy, nhưng đôi chân không còn nghe lời hắn nữa. Do cố gắng quá sức, hắn xụi lơ rồi ngã xuống đất bất tỉnh.

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.