Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

cát cứ phân tranh

Tiểu thuyết gốc · 2248 chữ

Tối ngày tiếp theo, trong vườn mê cung, một bộ bàn ghế được bắc ra, bày thêm đĩa hoa quả và một ấm trà. Thu Tịnh thản nhiên gác chân lên bàn, Phong Duệ vẫn chắp tay đứng cạnh. Nhưng không phải là đang cung kính với bang chủ, mà là quay mặt vào tường cỏ. Vài chỗ bị xây sứt hôm qua đã được tu bổ lại như cũ.

“Nhưng tại sao lại phải giải tán Kim Long bang?” Phong Duệ không quay ra, mở miệng hỏi.

“Dễ bề hoạt động.” Thu Tịnh thản nhiên.

“Nếu chỉ là để dễ bề hoạt động, cũng đâu cần phải đến mức như thế?” Hai vai của Phong Duệ giựt lên một phát, lắp bắp.

“Cái thiếp mời này chính là bước đầu tiên mà tên tiểu quỷ Tân Binh hội chuẩn bị. Hôm nay già trẻ Du Chánh Thiên đến, vụ ném đao cũng là để thị uy chút xíu thôi. Kì thực, y đã đánh tiếng cho chúng ta rồi. Hoạt động lần này không ít thì nhiều Cửu Vân cũng sẽ nhúng tay vào. Lấy giao tình của ta với hắn ra mà nói, chỉ sợ hắn và cha con Vân Hạc, Vân Quan Hy,... với nội bộ Cửu Vân lúc này đều đã ngứa tay chướng mắt với nhau cả.” Thu Tịnh giải thích. “Nếu đúng là thế, chỉ sợ Du Chánh Thiên sẽ bị kẹt ở giữa hai lựa chọn.”

“Là tham gia hay không?”

“Phải.”

“Nhưng mà… giải tán Kim Long bang thì liên quan gì đến chuyện này?” Phong Duệ vẫn bối rối.

“Nhớ tên đạo sĩ đội nón chống gậy có chòm râu dê chứ?”

“Thuộc hạ biết.”

“Lúc ấy, ý tứ của hắn đã ngầm chỉ ra rồi… Đúng ra chiều nay phải hung hiểm hơn rất nhiều. Ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Sau vụ chiến Tân Binh, kì thực nhân thủ trong Long Nhân cốc cũng không còn nhiều… Nếu thật sự chiều nay có chuyện gì, thì Kim Long trên dưới chẳng còn một ai chủ chốt, sẽ sớm tận diệt”

Hắn nhấp thêm ngụm trà cho trôi giọng.

“Nếu ta nói, cả cái giang hồ này đều là người tốt, ai cũng muốn chờ cho Kim Long khôi phục thực lực, rồi mới ra tay với chúng ta, thì ngươi có thấy ta giống thằng đần không?”

“Thuộc hạ hiểu.”

“Thế nhưng hóa ra lại không phải…. Nhiều năm được chứng kiến cái mồm mọc ngược của tên râu dê ấy linh ứng như vậy, ta nghĩ là…. hoặc là tất cả bọn chúng đều có một mưu đồ khác với ta và ngươi, hoặc là lần dự đoán này hắn có vấn đề.”

“Nói vậy, tức là có một thứ gì đó đã làm cái mồm của hắn mất linh? Vừa xuất hiện?”

“Phải, và ta cho rằng đấy không phải là do cái thứ đồ mà tên râu dê ấy đưa cho ta.”

“Chủ nhân chắc chắn về chuyện này?”

“Ta không chắc.”

Phong Duệ suýt thì nhào khỏi chỗ đứng.

“Vậy mà chém gió như đúng rồi.” Hắn lại dẩu môi.

“Aiz, vì ta không chắc, cho nên mới cần phải làm thực nghiệm.” Y bứt một quả nho, thảy lên trời. Nó chuẩn xác chui tọt vào trong mồm. “Nếu khí vận thật sự phải thay đổi, và nó ứng lên người ta đầu tiên.... ta phải làm sao cho nó giống thật nhất.”

“Tức là…” Phong Duệ sáng ngời mắt. “Cho Kim Long hứng chịu?”

“Khí số ta chưa tận, tức là thứ khác phải tận. Lỡ như hắn vẫn dự đoán đúng, thì nó cũng không ứng lên người ta. Còn nếu không phải, thì hai ta vẫn có thể qua mặt được lão râu dê kia, tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.” Thu Tịnh ưỡn vai, sóng soài trên ghế. "Và Thiếp mời đi Linh Minh nhai Vạn Linh sơn mạch nửa năm sau này, chính là một cơ hội cho hai ta để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà nếu chúng ta đi, thì tên mặt vuông ấy cũng dễ lựa lời, khỏi bị mang tiếng phá hỏng kế hoạch."

"Thuộc hạ đã hiểu."

Xem ra, dù nhìn biểu hiện bên ngoài giống như một tên thất phu chán đời chỉ thích chơi trò câm mù điếc, thì với suy đoán vừa rồi, Thu Tịnh cũng thể hiện được ra ngoài phần nào là một kẻ có tâm cơ, sâu sắc hơn cả những gì mà đám người Nộ hành giả suy đoán về bản thân hắn. Tình báo Tân Binh hội suy cho cùng là vẫn không sai.

"Còn giờ thì cứ đứng đấy mà úp mặt vào tường. Tên chết tiệt nhà ngươi dẩu môi mà tưởng ta không thấy hả. Cấm ngươi đi tiểu luôn."

"Ặc, thuộc hạ biết lỗi."

* * *

Bốn bề xung quanh vẫn là tối đen như mực.

Người hắn đến tận bây giờ vẫn chẳng cục cực được chút nào. Nếu mặt hắn mà lộ được biểu cảm, thì bây giờ hẳn nó đang toát mồ hôi thành hột.

“Đến cuối cùng thì tỉnh dậy kiểu gì đây?”

Để giải thích sơ qua, thì cảm giác đầu óc tỉnh táo bị giam trong nhà lao cơ thể, chính là cái thứ trải nghiệm kinh hãi đến vô cùng mà chẳng thể biểu lộ ra cho người khác thấy. Giống như bị bóng đè, nhưng khác cái là chẳng biết đến khi nào mới kết thúc. Có thể ngay sau đây thôi, hoặc là cả đời chỉ còn nằm một chỗ.

Bất chơt, có thứ gì đó lọt vào đầu hắn. Một tiếng động.

“Tiểu huynh đệ, ngươi chết dí chỗ này đã được 5 ngày rồi. Diệu thủ của Đại sư huynh chưa từng khiến người nào phải nằm một chỗ đến 3 ngày, ngươi là lập kỉ lục mới rồi đấy.”

Nghe được rồi! Hắn mừng ra mặt.

Dùng hết sức bú mẹ từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, hắn điên cuồng cục cựa, cố gắng ra một cái dấu hiệu gì đó cho người ở bên ngoài thấy.

"...cơ mà cũng kì lạ, ngoại thương đến như vậy mà còn không chết, cho dù y thuật của Đại sư huynh mạnh đến mức nào, ngươi mà không cầm cự được đến lúc chúng ta tìm thấy, thì giờ thành thây khô vùi xác dưới đống kiếm khí trong Mai Kiếm Nhai rồi."

Hắn thôi cục cựa. Nơi này tên là Mai Kiếm Nhai?

"Chính thế, Mai Kiếm nhai, Vạn Linh sơn mạch, kiếm chi táng địa."

Hắn tròn mắt, đấy là nếu cựa được mắt. Con mèo đó quay trở lại trong đầu mình rồi?

"Hah, tiếc quá, nhưng mà không phải. 'Độc tâm bí thuật' tuy là môn kì học nhưng cũng đâu đến nỗi chỉ có nhất mạch. Tư chất ta thấp kém, câu được câu chăng, nhưng may cho ngươi lúc này lại linh nghiệm. Tiểu huynh đệ, cậu biết tên mập kia à?"

Hắn cũng bối rối. Nói biết hay không biết

"Dù sao tỉnh táo được là tốt, chiều nay Đại sư huynh sẽ đến tháo băng cho ngươi."

Hay quá, vậy hoá ra là không phải sống đời rau củ, chỉ là bị băng bó thôi à. Hắn thở phào.

"Giờ thì ngủ đi." Giọng nói kia thì thầm. Hắn bỗng thấy mê muội, rồi dừng suy nghĩ.

                     *    *     *

Tiểu Thiên Đại lục, tên tuy nhỏ nhưng thực ra có diện tích khá lớn, trải dài từ Giao nhân Nam hải, mà thực ra cũng chả ai biết là cái bể Nam ấy có người cá thật hay không, vì chẳng ai rảnh rỗi đi kiểm chứng cả, kéo đến Bắc Vực, một khu cao nguyên hẻo lánh, không khí khô hanh thời tiết lạnh lẽo, gần như là đất chết chẳng có sinh vật nào sống nổi. Phía Tây là Thổ Châu một vùng đất giao thương trù phú, là chỗ mà Kim Long bang bắt đầu xưng bá, chủ tớ Thu Tịnh thầu nguyên cả một khu vực lớn. Phía sau Thổ Châu là một sa mạc rộng lớn, tục gọi là Vô Giới địa, sản vật dưới lòng đất khá nhiều nhưng cũng rất hung hiểm. Nhân thủ Kim Long bang trên dưới lấy tài nguyên hoạt động đa phần đề là từ các hoạt động giao dịch tại Thổ Châu, còn lại là cho người khai thác ở khu vực Vô giới địa này. Nhưng sâu trong Vô giới địa lại cực kì khắc nghiệt, kì trân dị bảo nhiều, nhưng canh giữ ở đó cũng là các bộ tộc man di, rất giỏi ẩn núp phục kích. Ngay cả Thu Tịnh bang chủ cũng không dám đi quá xa, cho nên lượng khoáng khai thác được cũng là có hạn, xem như phụ phí.

Còn ở bên cạnh Thổ Châu, chính là Trung thổ, một khu vực rộng lớn gồm đa phần là đồng bằng và một số vùng núi. Tại đây, năm xưa bắt đầu từ Huỳnh đế, lãnh đạo con dân không ngừng khai phá mở rộng về bốn phía, cho tới khi giáp với Nam hải và Đông hải thì dừng lại. Vì mưa thuận gió hoà, cho nên nơi này dần phát triển thành một quốc gia mạnh mẽ. Với công lao lớn như vậy, cho nên con cháu sau này của Huỳnh đế đều là hoàng tộc, dựng nên vương triều, gọi là Thiên, cai quản Trung thổ.

Nhưng miếng bánh ngọt thì ai cũng đều ham, thứ nhất là Bắc vực, thi thoảng lại đem quân xâm lấn, mà lần gần nhất cũng là từ 60 năm trước, cũng là khi Kim Nguyệt bảo luân, thứ đồ chơi mà con mèo béo ú kia kể, vừa xuất thế. Sau lần chống cự ấy, nhờ sự giúp sức của các thế lực địa phương, Thiên đế cũng thành công bảo vệ bờ cõi. Từ đó, Thiên đế ban lệnh, hoàng triều sẽ không can thiệp quá sâu vào chuyện giang hồ, miễn là các thế lực này cũng để yên cho họ cai quản dân đen. Từ đó mà thành ra vấn đề thứ 2: tranh đấu ngầm giữa các khu vực, minh tranh không được thì ám đấu. Thành ra mọi chuyện lại trở nên rối rắm hơn rất nhiều.

Có thể tồn tại được ở mảng đại lục này trong một thời gian dài, chỉ có có 6 thế lực lớn. Từ Đông hải trở về giữa là Thiên triều làm chủ. Trấn giữ ở phía Nam, gần với Nam hải, nơi này có hệ thống kênh rạch chằng chịt nên do Thập bát đạo thủy quân chiếm giữ, mỗi kẻ xưng bá 1 phương, nhưng đều quy theo sự sắp đặt của Thần Châu Bá Vương Châu Thông, hợp thành Thủy lộ quân, thường ngày làm việc trên sông, ganh đấu nhau là chính, nhưng đến lúc cần hợp sức, sẽ là một lộ quân cực kì mạnh mẽ.

Từ ở giữa Trung thổ, lệch về phía Thổ Châu, trước đây là thế đối đầu giữa hai nhà: Cửu Vân tông và "sở thú" Hùng Sư sơn trại, một Tây Nam một Tây Bắc hông ngừng tranh giành sức ảnh hưởng với nhau, mới đây còn mọc ra thêm một Tân Binh hội. Dù mới dương danh không lâu, nhưng chiến tích đả lui Kim Long bang lại khiến cho hai nhà kia e dè. Đặc biệt hơn, Hội chủ Tân Binh hội, nghe đâu lại là một người cực kì trẻ tuổi. Với cốt cán là Thất tình hành giả, và Thập đạo nhân ma, mười bảy người dưới trướng không ngừng khẳng định thực lực của mình, nhanh chóng tạo thành thế chân vạc. Cục diện lúc này của Cửu Vân - Hùng Sư - Tân Binh như vậy hoá ra lại cân đối, sóng yên biển lặng, không còn đánh nhau nhiều như lúc chỉ có 2 nhà.

Còn phía trên, giáp với Bắc vực do Khí Tông làm chủ. Một môn phái có sức ảnh hưởng mạnh, thường xuyên làm công quả, cũng như giúp đỡ con dân trong khu vực, cho nên đệ tử đi theo rất đông. Võ học mười bốn thế gia tại đây, nhất mạch đều từ Khí Tông mà ra cả. Biểu hiện ra ngoài Khí Tông cũng khá thân thích với triều đình, cho nên Thiên đế cũng nhắm mắt làm ngơ, không quản làm gì. Vì có lỡ Bắc vực xâm lực, thì cũng do một tay Khí Tông chống đỡ tuyến đầu.

Đấy là năm đại thế lực, với Thiên triều cai quản là sáu, hùng cứ một phương. Nhưng từ sau quyết định của Thu Tịnh, Kim Long bang tuyên bố giải thể, Thổ Châu nhanh chóng bị Tân Binh Hội và Cửu Vân thôn tính, chỉ vẻn vẹn một tuần trăng là chuyển giao thành công quyền lực. Sau 20 ngày ngắn ngủi, Rồng Vàng hùng mạnh một thời hoàn toàn bị xoá tên khỏi bản đồ.

Và khi Kim Long bang, mà bang chủ được đồn lên là kẻ sở hữu Kim Nguyệt bảo luân, bị gạch tên, toàn bộ các thế lực đều rục rịch chuyển mình, mà mục tiêu duy nhất tất nhiên chính là Đa Nhiên Thu Tịnh, và Luận đạo hội trên Linh Minh nhai năm tháng nữa.

Bạn đang đọc Chư Hiệp sáng tác bởi tanhaovo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tanhaovo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.